Bình Nam Vương cùng Tôn sư phụ lập tức rời đi tìm Từ Cảnh Hiên, ông vừa đi vừa lẩm bẩm trách: "Sao cái đứa nhỏ Lan Chi này giống cha y như đúc, cha nó gây phiền phức cho ta còn chưa đủ hay sao, đến lượt nó cũng suốt này gây chuyện với con ta?"
Nhiếp Anh thúc giục: "Ầy bá phụ đừng nói nữa, mau đi nhanh lên. Nghe nói lúc rời đi nhìn Cảnh Hiên rất tức giận, không biết hiện giờ Lan Chi thế nào rồi!"
"Lão già kia biết con mình bị Cảnh Hiên nhà ta đánh, thì thật là... phiền phức mà! Dẫn dường đi nhanh lên."
Nhiếp Anh cùng ba người nữa dẫn đường đi trước đến thẳng phòng Từ Cảnh Hiên, đứng trước cửa một đoạn xa tất cả đều dừng lại. Bình Nam Vương ngập ngừng nói: "Có chắc chúng ở trong đó?"
Một người bên cạnh gật gật đầu: "Có người thấy Từ sư huynh lôi Lan Chi vào trong phòng, nhất định là ở trong đó."
"Chúng ta... có nên cứ vậy mà xông vào luôn không?"
Bình Nam Vương nhìn Tôn sư phụ, sau đó đưa một ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng, nhẹ giọng nói: "Chúng ta cẩn thận trước đã, ta đi trước xem tình hình bên trong như thế nào. Đứa con này của ta mà nổi giận, người làm cha như ta cũng không cản nổi đâu."
Người theo sau nghe lời ông nhỏ tiếng lại, nhẹ nhàng tiến đến trước cửa phòng. Càng đến gần tiếng vang bên trong phòng càng nghe rõ.
"A a a sư huynh... huynh.. A a... huynh tha cho ta đi mà..."
Nhiếp Anh nuốt khan một ngụm, đây đúng là tiếng của Lan Chi!
Sau đó lại là một tiếng nói thanh lãnh vang lên: "Đệ nói đi lần sau còn ra tay đánh ta nữa không?"
"Đệ không dám nữa... hức. Sư huynh... sư huynh dừng lại đi... đau..."
Nhiếp Anh nghe được động tĩnh càng không thể đứng yên, vội kéo tay Bình Nam Vương: "Bá phụ người nghe xem, người còn không làm gì thì Lan Chi có chuyện thật đó!"
Bình Nam Vương mím môi, suy nghĩ một lúc rồi xua tay cho những người khác tránh ra, ông cũng lùi lại vài bước sau đó đưa chân đạp mạnh lên cánh cửa. Cửa gỗ không chắc chắn lắm, Bình Nam vương lại là người luyện võ nhiều năm, rất đơn giản mà đạp cánh cửa bật mở, lập tức mọi thứ trong phòng cũng nhìn thấy rõ ràng.
Bình Nam Vương há hốc mồm lùi lại phía sau vài bước.
Tôn sư phụ mặt trắng bệch đứng như trời trồng.
Nhiếp Anh đứng khuất phía sau, thấy có gì không ổn vội vừa nói vừa đi lên: "Sư phụ, bá phụ hai người còn làm gì mà không... vào... cứu..."
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, khi Nhiếp Anh nhìn chỉ thấy Từ Cảnh Hiên và Lâm Lan Chi đang ngồi trên giường vội vàng mặc quần áo lại, mắt hắn rất tinh còn nhìn thấy trên cổ Lâm Lan Chi đầy dấu hôn đỏ chói mắt, Nhiếp Anh gương mặt lập tức tái đi. May mà bên cạnh còn có người lưu lại một chút tỉnh táo vội đóng chặt cửa.
Bình Nam Vương giọng run run mãi mới thốt nên lời: "Tôn sư phụ... người trong đó không phải là con ta đâu đúng không?"
Tôn sư phụ nhìn cũng không khá hơn là bao khó khăn trả lời: "Chắc là không phải..."
Ông lại quay qua nhìn hậu bối bên cạnh, hắng giọng nói: "Anh Nhi..."
Nhiếp Anh đầu óc còn mơ màng nghe gọi đột nhiên lại thông minh đến lạ, chưa để vương gia mở đã vội xua xua tay nói trước: "Bá phụ... con chưa nhìn thấy gì cả. Thứ gì cũng chưa từng nhìn thấy!"
Bình Nam Vương gật đầu: "Không uổng công bao lâu nay ta luôn yêu thương con."
Ông lại quay sang nhìn ba người khác đang cúi gằm đầu bên cạnh: "Nếu nhớ không nhầm có phải Liễu Phùng của Liễu gia, Tử Kính của đại bộ thị lang và Chu Minh Nghĩa... cha ngươi làm ở hình bộ đúng không?"
Ba người nghe vậy liền hốt hoảng quỳ xuống lắp bắp nói: "Vương gia vãn bối không nhìn thấy hết, trong phòng không có ai!"
"Ừm... không thấy thì tốt. Chuyện hôm nay nếu bị lộ ra ngoài... không cần nói các ngươi cũng biết rồi đấy. Lui ra trước đi."
Nghe được câu này bốn người như được ân xá vội vã rời đi. Bình Nam Vương vẫn chưa thể bình tĩnh lại, bước đi không vững phải để Tôn sư phụ đỡ mới không bị ngã xuống, ông đưa tay lên xoa xoa đầu khổ sở nói: "Tôn sư phụ có phải ta quá già rồi không? Chẳng còn sống được bao lâu nữa..."
Tôn sư phụ vội cúi đầu xuống: "Vương gia người đừng nói những lời như vậy..."
Bình Nam Vương thở dài, quay lại nhìn cánh cửa đang đóng chặt, nhắm hai mắt lại nói: "Bảo chúng nó lát ra ngoài gặp ta nói chuyện!"
Nói xong tức giận vung tay áo rời đi, nửa khắc cũng không muốn lưu lại.
Trong khi đó ở bên trong Lâm Lan Chi đã hoảng sợ đến phát khóc, ngay cả Từ Cảnh Hiên cũng không ngờ đến sẽ có người dám đạp cửa phòng mình như vậy, càng không thể tin nổi người này lại là cha hắn. Hai người ngồi yên lặng trên giường không nói một lời.
Do y cứ lẽo đẽo theo hắn trong lúc không kiềm chế nổi, giữa thanh thiên bạch nhật mới dám làm ra chuyện này. Ngay lúc cánh cửa bật mở, sư phụ và vương gia còn nhìn thấy đúng cảnh hai người ân ân ái ái không một mảnh vải. Lâm Lan Chi cúi đầu xuống tay cấu chặt vào nhau, hắn không nghĩ đến khi thật sự bị phát hiện y lại bình tĩnh đến như vậy.
Từ Cảnh Hiên thở dài vỗ nhẹ lên người y khẽ gọi: "Lan Chi..."
Lâm Lan Chi ngước mặt lên, hai mắt y đã đỏ ửng từ lúc nào. Giọt nước mắt chảy dài ướt đẫm cả khuôn mặt, hắn mím môi ôm lấy y vào lòng tay vỗ vỗ lưng y nhẹ giọng nói: "Không sao đâu, không sao đâu, đừng khóc. Ta sẽ không để đệ xảy ra chuyện gì đâu, nín đi có được không?"
Từ Cảnh Hiên càng an ủi y lại khóc càng lớn, ở trong lòng hắn run lên không ngừng. Từ Cảnh Hiên thấy khóe mắt mình cũng cay cay nhưng vẫn cố gượng cười nói: "Sẽ không sao mà, Lan Chi đừng khóc. Ta sẽ không để đệ chịu bất cứ tổn thương nào đâu, tin ta..."
Ở trong đại sảnh Tôn Kỷ cho lùi hết tất cả mọi người ra ngoài, còn mỗi ông và Bình Nam Vương ngồi trên ghế cao, cả hai im lặng không ai nói với ai một lời. Bình Nam Vương định uống ngụm trà phát hiện trà đã nguội lại đặt xuống, ông khó chịu nói: "Tôn sư phụ đã phái người đưa thư cho Tống Uy Hầu rồi?"
"Đúng vậy, nghe nói Tống Uy Hầu cũng đang đến xử lý mấy chuyện ở gần đây, chắc rất nhanh sẽ đến thôi."
Bình Nam Vương giật giật khóe mắt ôm chút hy vọng hỏi tiếp: "Chắc là... sư phụ chưa kể hết mọi sự tình đâu đúng không?"
"Đã nói rõ hết rồi, chuyện về nhi tử của ngài ấy sớm muộn gì cũng biết, ta không có lý do để giấu giếm."
Bình Nam Vương nhắm mắt thở dài, biết là như vậy... Nhưng ít ra cho ta rời khỏi đây trước được không?! Với tính cách của lão già đó, biết con trai ta mà làm ra chuyện này với con trai hắn, lão ta không đốt nhà ta mới là chuyện lạ đó!