Mực nước chỉ cao ngang hông nhưng đột ngột bị kéo xuống nên cả hai cũng chẳng may uống không ít nước, Từ Cảnh Hiên đứng dậy vuốt đi những giọt nước trên mặt rồi nhìn người đối diện quả không ngoài dự đoán, hắn tức giận lớn tiếng: "Lâm Lan Chi có thôi đi không?!"
Lâm Lan Chi ho sặc sụa, thời tiết lạnh cả người ngâm dưới nước đầu cũng bị ướt sạch, nước từ trên mặt vẫn không ngừng chảy theo gò má rơi ròng rọc xuống dưới, thế nhưng y lại rất vui vẻ vì lần đầu tiên đẩy được Từ Cảnh Hiên vào bộ dạng lôi thôi thế này, Lâm Lan Chi ôm bụng cười lên khoái chí: "Ha ha sư huynh hôm nay cuối cùng ngươi cũng không tránh nổi chiêu của ta."
Lần này Lâm Lan Chi thành công chọc cho Từ Cảnh Hiên thật sự tức giận. Không thể nào hiểu nổi người trước mặt, hắn 'hừm' một tiếng đang định phủi tay đi lên thì vạt áo lại bị Lâm Lan Chi kéo lấy, nước lạnh đã khiến cả hai tỉnh rượu hơn phân nửa nhưng cũng không được thanh tỉnh như ngày thường. Lâm Lan Chi hết nắm lấy vạt áo, sợ chưa đủ chắc lại nắm lấy tay Từ Cảnh Hiên nũng nịu nói: "Sư huynh, sư huynh đấu với ta một trận đi. Sao huynh không dám đấu với ta, huynh sợ ta sao?"
Từ Cảnh Hiên xoay người lại muốn giật tay ra nhưng Lâm Lan Chi lại dùng hai tay bám chặt lại, hắn biết rõ hiện tại nghe thì có vẻ Lâm Lan Chi nói ngọt vậy, chứ như thường ngày bộ mặt tưởng như vô hại này chỉ biết nói ra những lời sắc như dao kiếm, không hiểu sao hắn lại thích bộ dạng nửa say nửa tỉnh của Lâm Lan Chi hơn.
Hắn nhìn Lâm Lan Chi đang chớp chớp mắt nhìn mình, tóc ướt dính sát vào khuôn mặt, bộ y phục màu trắng của học cung khoác trên người vì bị dính nước nên tuột xuống một đường lộ ra vùng cổ trắng nõn, cùng xương quai xanh nhấp nhô vương từng giọt nước trong suốt, dù trong đêm tối nhưng nhìn nó vẫn trắng bóng mê người đến đỏ mắt.
Từ Cảnh Hiên cảm thấy thân thể mình nóng nóng khác thường vội di dời ánh mắt, hắn tự nhủ lòng rằng là do rượu. Vội dùng sức đẩy mạnh Lâm Lan Chi ra nói lớn: "Với sức của ngươi không bao giờ thắng được ta!"
Lâm Lan Chi bị coi thường như vậy, còn phải nói cực kỳ tức giận, y bị đẩy ra hơi mất sức lùi ra sau vài bước chỉ thẳng tay vào mặt Từ Cảnh Hiên nói lớn: "Từ Cảnh Hiên! Ngươi đấu với ta hôm nay nếu ta thua, ngươi muốn cái gì cũng được!"
Chẳng đợi Từ Cảnh Hiên đồng ý Lâm Lan Chi đã xuất chiêu, y vung một nắm đấm lao thẳng đến, Từ Cảnh Hiên cũng rất nhanh vội quay đầu sang một bên tránh né, sau đó dùng tay kia nắm lấy cổ tay của Lâm Lan Chi hắn tức giận quát: "Lâm Lan Chi đừng nháo nữa!"
Từ Cảnh Hiên càng tức giận Lâm Lan Chi lại càng vui, y lại nở nụ cười mê hoặc vung chân lên. Chân ở dưới nước vừa đưa lên cao đã có vô số giọt bắn lên tung tóe, Từ Cảnh Hiên hơi quay đầu nhắm mắt lại, Lâm Lan Chi thừa cơ rút tay về, chưa kịp vui mừng thì chân của y lại bị bắt lấy. Lâm Lan Chi thử rụt vài cái về không hiệu quả liền trừng mắt, sau đó dùng hết sức nhảy người lên xoay một vòng, Từ Cảnh Hiên lần nữa bị nước bắn tung tóe khắp mặt. Hai người cứ thế giao đấu nhau hơn chục chiêu, vốn dĩ ngay từ đầu Từ Cảnh Hiên cũng không có ý định đánh nên chiêu đưa ra đa số toàn là thế thủ, trái ngược hoàn toàn với Lâm Lan Chi chiêu nào chiêu đấy đều mang sát ý. Nghĩ dây dưa lâu cũng không phải cách, Từ Cảnh Hiên nhân lúc Lâm Lan Chi không để ý một tay nắm lấy bả vai y sau đó đạp một chân vào ngay sau gối, Lâm Lan Chi bị đánh mất ngờ không kịp phòng thủ kêu lên một tiếng lần nữa ngã sâu vào trong làn nước.
Nhưng lần này ngã vào lại chẳng thấy nổi lên, tuy nước cũng khá là nông nhưng vì buổi đêm nên không nhìn rõ đáy, đợi một lúc mà vẫn không thấy người trồi dậy Từ Cảnh Hiên trong lòng hơi hoảng hốt gọi: "Lâm Lan Chi đừng đùa nữa, ta biết ngươi đang cố tình!"
Đáp lại hắn chỉ là màn đêm tĩnh mịch, xung quanh im ắng đến mức Từ Cảnh Hiên nghe thấy hơi thở của chính mình.
Không phải là bị chuột rút không thể tự mình đứng dậy nổi chứ?
Suy nghĩ thoáng qua làm trong lòng Từ Cảnh Hiên dâng lên cảm giác sợ hãi, hắn vội vàng khua mặt nước xung quanh gọi lớn: "Lâm Lan Chi đừng đùa nữa mau ra đây!"
Vẫn không chút động tĩnh ngoài tiếng nước chảy róc rách.
Từ Cảnh Hiên hơi hốt hoảng, đến chỗ nước sâu hơn đang định lặn xuống tìm thử thì đột nhiên vùng nước phía sau bắt đầu tản ra sau đó là một tiếng động lớn, một thân ảnh từ trong làn nước đột nhiên trồi lên tay cầm một châm bạc sắc nhọn lao thẳng về phía hắn.
Từ Cảnh Hiên vội vàng xoay mình tránh né nhưng bị áp lực của nước cản trở vẫn bị châm bạc cứa một mảng trên vai, trên y phục trắng máu bắt đầu lan ra. Từ Cảnh Hiên nhíu mày lần này Lâm Lan Chi thực sự đã chọc giận hắn, Lâm Lan Chi còn chưa phát hiện được sự nguy hiểm từ trong ánh mắt của Từ Cảnh Hiên, y thích thú ngắm châm bạc dính máu trong tay, đưa lên miệng lấy lưỡi liếm một đường. Mùi máu tanh sộc vào khoang miệng làm y thực sự thích thú cười tươi, châm bị tháo ra tóc không còn gì cố định theo vai xõa xuống, Lâm Lan Chi khuôn mặt ẩn hiện trong màn đêm, chỉ nghe thấy tiếng cười cực kỳ sảng khoái: "Từ Cảnh Hiên vậy mà cũng có ngày ngươi bị ta làm cho đổ máu."
Từ Cảnh Hiên trả lời bằng một chưởng đánh tới, hai người lại bắt đầu đấu tay đôi. Cả khu rừng đáng yên ắng bị hai người náo loạn, nước dưới chân cũng bị khuấy cho đục ngầu, Từ Cảnh Hiên hai mắt mang theo lửa giận, hắn vừa liên tục ra chiêu vừa nói: "Lâm Lan Chi có phải một ngày ngươi không gây chuyện với ta ngươi không chịu nổi phải không? Rốt cuộc ta đã đắc tội gì với ngươi?"
Lâm Lan Chi vừa tránh một chưởng của hắn, nghiêng người về sau cười nửa miệng: "Chẳng vì gì cả, chỉ thấy ngươi hênh hoang ngạo mạn đáng ghét, ta muốn một ngày nào đấy ngươi phải bại dưới tay ta!"
"Chỉ vì như vậy?"
"Dĩ nhiên là không phải." Ánh mắt Lâm Lan Chi lạnh đi sau đó lần nữa đá chân về phía hắn: "Bởi vì ta cực kỳ ghét ngươi!"
Nghe đến đây vốn dĩ chiêu tránh đi của Từ Cảnh Hiên thu lại, sắc mặt hắn hơi khó coi một tay giữ chặt lấy chân Lâm Lan Chi, Lâm Lan Chi định dùng lại chiêu cũ xoay mình lên nhưng một chiêu nào dùng được hai lần, chẳng mấy chốc chân bị Từ Cảnh Hiên vặn lại kéo sát lại gần mình, Lâm Lan Chi kêu lên một tiếng rồi xoay lưng lại tay định hạ thủ cũng bị Từ Cảnh Hiên vặn về sau. Cả người bị khống chế Lâm Lan Chi dãy dụa, nhưng bàn tay hắn siết ngày càng chặt làm tay chân cũng dần cảm nhận được cơn đau nhức. Đợi đến khi Lâm Lan Chi dãy dụa chán hơi thở hơi nặng nề Từ Cảnh Hiên mới kéo sát y lại gần, trên người còn mang theo giọt nước nhỏ tí tách xuống cổ Lâm Lan Chi.
Từ Cảnh Hiên khó chịu nói: "Ngươi dừng lại được chưa?"
Lâm Lan Chi tức giận mặt đỏ ửng, dùng một tay đánh mạnh về phía sau Từ Cảnh Hiên buông một chân y ra, lập tức bắt lấy cánh tay kia nhưng tay của hắn kéo trượt không ngờ lại bám nhầm lấy áo, làm y phục của y rách một mảng lộ ra cả một bên vai. Lâm Lan Chi mím môi lại thừa cơ xông lên, Từ Cảnh Hiên tránh né định giữ chặt y lại không ngờ lại kéo nhầm dây áo cả một chiếc áo ngoài tuột khỏi người.
Từ Cảnh Hiên nắm một chiếc áo trên tay, nhìn về phía thiếu niên trên người chỉ còn lại một mảnh nội y mỏng manh không chỉnh tề, một bên tuột xuống tận thắt lưng còn nửa kia dính nước nên bám sát vào làn da, nhờ vào ánh trăng yếu ớt nên vẫn nhìn rõ ngực hơi phập phồng.
Từ Cảnh Hiên thấy người mình ngày càng nóng, hắn nhìn Lâm Lan Chi không rời mắt nhưng Lâm Lan Chi vẫn chưa chịu từ bỏ lần nữa lao lên. Lần này Từ Cảnh Hiên gần như là dùng tuyệt chiêu chẳng mấy chốc đã chế ngự y đẩy vào tảnh đá cạnh bên, hơi thở Từ Cảnh Hiên hơi dồn dập: "Không phải ngươi nói nếu thua thì ta muốn gì cũng được sao?"
"Đó là nếu ta thua!" Lâm Lan Chi vẫn cố chấp.
Từ Cảnh Hiên không nói một lời dùng sức xoay người y lại, Lâm Lan Chi kêu lên một tiếng cả người xoay lưng lại phía hắn, vì mất sức nên đầu hơi cúi xuống cả người tựa vào tảng đá mông cũng hơi ưỡn lên. Giọng Từ Cảnh Hiên khàn khàn vang lên đằng sau: "Ngươi thua rồi."
Dù không muốn nhận nhưng Lâm Lan Chi không thể thoát khỏi tay hắn, Từ Cảnh Hiên nhìn người cường tráng hơn nên sức phần nào cũng khỏe hơn, nhưng làm sao Lâm Lan Chi chịu được sự thật này y nói lớn: "Ta không phục chúng ta đấu lại... A... Từ Cảnh Hiên ngươi làm gì?!"
Trong lúc Lâm Lan Chi cao giọng, Từ Cảnh Hiên đã dùng sức xé nốt miếng vải mỏng manh che thân trên người y xuống, không còn gì che chắn thân hình thiếu niên lồ lộ hiện ra ngay trước mắt.