Khi Hôn Nhân Chúng Ta Kết Thúc

Chương 46: Xin lỗi



Những cảm xúc xưa cũ giờ đây đối với Diệp Thành đã trở nên mục nát. Từng câu từng chữ của Chu Mạn Mạn chỉ khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu và chán ghét.

Chuyện vợ chồng anh ly hôn thì liên quan gì đến cô ta mà ở đây nói ra nói vào? Quan tâm anh sao? Diệp Thành đã lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm, làm ăn, gặp gỡ với không biết bao nhiêu người. Nhìn vào ánh mắt của người khác cũng bảy phần hiểu được người ta đang nghĩ gì. Chu Mạn Mạn cố tình làm ra vẻ ngạc nhiên, nhưng thâm tâm rõ ràng đang vui vẻ vì chuyện này. Còn tại sao cô ta lại mừng thầm trong lòng, anh cũng lờ mờ hiểu được.

Nghĩ đến đây, chính Diệp Thành cũng cảm thấy trào phúng bản thân mình. Lúc bản thân mưu cầu muốn có được, Chu Mạn Mạn lại nói chỉ coi anh như một người bạn, hoàn toàn không có tình cảm nam nữ. Nhiều năm trôi qua, mỗi người đều có gia đình riêng của mình, đến khi hôn nhân của cô ta đổ vỡ lại chạy đến trước mặt anh than thân trách phận, khóc đến yếu đuối, thảm thương.

Ban đầu, Diệp Thành vẫn có chút đồng cảm, tội nghiệp cho Chu Mạn Mạn, nhưng bây giờ nghĩ lại, anh cảm thấy cô ta xem mình chẳng khác gì cái thùng rác. Khi cô ta hạnh phúc, anh chỉ là người ngoài cuộc. Còn khi cô ta bất hạnh, anh lại trở thành nơi để cô ta trút hết nỗi buồn. Hôn nhân của cô ta thất bại thì thôi đi, cô ta lại cảm thấy vui mừng vì hôn nhân của anh sắp kết thúc. Người phụ nữ có tâm tư như vậy, quả thật giống như lời Lâm Hi Nghiên nói... Cô ta không tốt chút nào! Theo suy nghĩ của Diệp Thành lúc này, thậm chí còn hơi thiếu liêm sỉ!

"Tôi còn nhiều việc... Cô về đi!" Ánh mắt Diệp Thành từ tức giận chuyển sang khinh thường, sắc bén quét qua Chu Mạn Mạn, lạnh giọng nói.

Sự im lặng bao trùm căn phòng, chỉ còn tiếng tích tắc đều đều của chiếc đồng hồ treo tường như một nhịp đập căng thẳng. Tiểu Uyên ngơ ngác nhìn qua nhìn lại giữa ba và người phụ nữ lạ mặt. Con bé không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết rằng ba mình đang rất tức giận. Cái đầu nhỏ của bé cúi xuống, giấu vào ngực ba để tìm sự an toàn.

Diệp Thành biết bản thân đã vô tình làm Tiểu Uyên giật mình. Anh hạ mắt, bàn tay lớn khẽ vuốt ve mái tóc mượt mà của con gái. Ánh mắt anh dịu dàng nhìn vào đôi mắt tròn xoe, long lanh của Tiểu Uyên.

Chu Mạn Mạn ngây người đứng đó, ánh mắt đờ đẫn. Cô ta không hiểu tại sao Diệp Thành lại phản ứng dữ dội như vậy. Chẳng phải anh và Lâm Hi Nghiên chỉ là một cuộc hôn nhân vì trách nhiệm thôi sao? Mấy người bạn tham gia hôn lễ ba năm trước đã kể lại với cô ta như vậy. Suốt lễ cưới, anh còn không thèm nở một nụ cười, sao có thể vì cô ta nhắc đến chuyện này mà nổi giận? Chẳng phải anh ấy có tình cảm với mình sao?

Trong lòng Chu Mạn Mạn tràn ngập những câu hỏi không lời đáp. Cô ta mấy máy môi muốn nói gì đó, nhưng lời còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng đã bị một giọng nói thanh thoát chặn ngang.



"Cô Chu... Mời cô ra ngoài!" Lục Yên từ đầu luôn đứng đợi trước cửa phòng làm việc, vừa nghe Diệp Thành ra lệnh đuổi khách, cô đã nhanh nhẹn đi vào, mỉm cười thân thiện, giúp sếp dọn dẹp những thứ chướng mắt.

Ánh mắt Chu Mạn Mạn đỏ hoe tức giận nhìn Lục Yên, rồi lại nhìn Diệp Thành vẫn lạnh lùng ngồi đó, không có chút phản ứng nào. Cô ta đành hết cách, ôm một bụng ấm ức rời khỏi văn phòng. Chuyện hôm nay cô ta đã tính toán sai lầm, lần sau sẽ cẩn trọng hơn. Bạn thân của cô ta nói, trước kia là cô ta mắt mù, mới bỏ lỡ một người ưu tú như anh, bây giờ có cơ hội để bắt đầu lại, không có lý nào cô ta lại không giành lấy.

Đêm xuống, cả căn nhà rộng lớn chỉ có hai cha con, dù đèn trong biệt thự đều được bật sáng, cảm giác cô đơn, lạnh lẽo vẫn bủa vậy Diệp Thành. Đến giờ đi ngủ, Tiểu Uyên lúc này mới cảm thấy bất thường. Cả ngày hôm nay không thấy mẹ đâu... Con bé hỏi ba nhiều lần, nhưng chỉ nhận được câu trả lời, "Con ngủ đi..."

Tiểu Uyên nhớ mẹ không ngủ được, con bé mếu máu, rồi khóc toáng lên, nấc nghẹn thành từng tiếng nức nở: "Mẹ ơi... Huhu... Mẹ ơi...

Diệp Thành cũng phát hoảng, nhưng rồi anh nhận ra cơ hội của mình, vội vàng gọi cho Lâm Hi Nghiên, khi đầu dây bên kia vừa kết nối, còn chưa đợi cô lên tiếng, anh đã gấp gáp nói trước:

"Nghiên... Tiểu Uyên khóc đòi mẹ không chịu ngủ... Cô về đây với con một đêm đi!"

Dù chỉ nghe thấy tiếng khóc, không nhìn thấy mặt con, nhưng từng tiếng "Mẹ ơi" nghẹn ngào của Tiểu Uyên đều như những mũi kim đâm vào trái tim Lâm Hi Nghiên. Khóe mắt cô ửng đỏ, cô cố kiềm nén cảm xúc đau đớn đang thắt chặt lòng mình, nghẹn giọng nói:

"Dần dần con bé sẽ quen thôi! Anh chịu khó dỗ con thêm một lúc nữa, con sẽ ngủ được mà!"

"Tút... Tút... Dứt lời, tiếng khóc của Tiểu Uyên bị cắt ngang sau tiếng từng tút dài lạnh lẽo. Lâm Hi Nghiên cảm thấy trái tim mình như vỡ ra thành từng mảnh. Cô buông thõng điện thoại, cả người như bị rút hết sức lực, ngồi sụp xuống sàn nhà lạnh lẽo, ôm chặt lấy đầu gối mình, nước mắt tuôn trào không kiểm soát, "Tiểu Uyên... Mẹ xin lỗi... Mẹ xin lỗi..." Cô cũng không muốn phải đi đến bước đường này, nhưng thật sự không còn cách nào khác.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv