Hắn từ từ khép mi mắt, bản thân vô lực nằm bất động trong vòng tay nàng. Mặc cho nàng đau đớn cất từng tiếng bên tai gọi hắn dậy, mặc cho gió lạnh từng cơn khẽ rít qua khung cửa nhỏ gọi hắn dậy, hắn bỏ mặc hết thảy chìm sâu vào cơn buồn ngủ đầy mê hoặc.
Mọi người có mặt bên cạnh hắn, đau đớn, tiếc thương tất cả đều không thể diễn tả hết tâm trạng của họ lúc này. Dẫu biết rằng hắn sẽ lựa chọn kết cục như vậy, dẫu biết rằng thời khắc này sẽ đến từ trước nhưng sao bản thân họ vẫn không thể làm cho nỗi đau nguôi ngoai đi đôi chút.
Chứng kiến nữ nhi đau khổ như vậy Lạp Lan Lục Ngọc đau đớn gấp bội phần, người làm mẫu thân như và không thể giúp được gì, chỉ có thể giương mắt nhìn chúng nó xa rời nhau.
- Dương nhi, con hãy nghe mẫu thân, Thiên Kỳ làm tất cả là vì con...
Nàng bất giác bật cười, tiếng cười tê tái đến tim gan. Tất cả đều biết, chỉ có nàng không biết. Họ biết hắn sẽ vì nàng mà hy sinh bản thân mình, tại sao lại có thể tỏ ra không có chuyện gì, cười nói vui vẻ thậm chí còn chúc phúc cho nàng. Sao họ lại có thể nhẫn tâm như vậy?
- Tại sao lại giấu con? Tại sao? Con hận tất cả mọi người!
Nàng thét lên thật lớn, nàng oán hận tất cả, oán hận cả bản thân mình.
Ngày nào hắn còn ôm thân thể lạnh ngắt của nàng trong lòng, đôi mi vì khắc khoải đợi chờ mà trĩu nặng ấy mà giờ đây chính nàng lại là người ôm hắn trong lòng mình. Hắn bị như vậy là do nàng, tất cả là vì nàng, thử hỏi làm sao nàng có thể tha thứ cho bản thân mình.
Mắt nàng khô rồi, cạn rồi. Chẳng hiểu vì sao cõi lòng tê tái mà nước mắt chẳng thể rơi xuống. Nàng vô thức nhìn về khoảng không cô độc, nó cô độc tựa như trái tim của nàng vậy.
Hỏa vương và lão hoang đồng lần lượt bắt mạch cho hắn. Mạch tượng yếu ớt, hơi thở ngắt quãng, đây là dấu hiệu của con người ta khi đang đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết, cái ranh giới ấy nhỏ bé và mỏng manh, nếu chỉ có chút sơ xảy tất cả sẽ chấm hết.
- Độc của Thiên Kỳ trúng phải ta chưa từng gặp bao giờ, tuy nhiên có thể khẳng định độc dược này cực kỳ độc. Tuy nhiên Thiên Kỳ vẫn còn mạch đập, chuyện này rất lạ. Xú nha đầu, viên Giải Bách Dược con có mang theo bên mình không?
Giải Bách Dược? Đúng là lúc trước nàng có một viên, chỉ có điều hiện giờ đã không còn nữa.
- Gia gia, không còn nữa rồi... Con đã dùng nó giải độc cho Thiên Kỳ lần trước rồi.....
Nàng trả lời trong tiếc nuối và tuyệt vọng, nếu lần đó tại Phụng Hoàn cung khi phát hiện ra Tiêu Cốt đan nàng vạch trần Ngọc quý phi ngay lúc đó để cứu hắn thì có lẽ viên Giải Bách dược đã không phải dùng đến. Tại nàng, tất cả là tại nàng!
- Thì ra là vậy, có lẽ do Thiên Kỳ đã từng dùng Giải Bách dược nên dược lực trong cơ thể vẫn còn một chút. khi độc tính xâm nhập chút dược còn lưu lại đã giải được một phần độc, vậy nên hiện tại Thiên Kỳ vẫn còn mạch đập.
Nghe xong nàng mới hồi phục lại chút tỉnh táo. Nếu nói như vậy có nghĩa tìm được một viên tương tự Bách Giải dược sẽ có thể cứu hắn sao? Dù còn một tia hy vọng nàng cũng quyết không buông, phu quân của nàng không thể cứ như vậy mà rời bỏ nàng được....
- Gia gia, Giải Bách dược còn viên thứ hai không?
Lão hoang đồng lắc đầu thở dài. Giải Bách dược trên thế gian chỉ có một, năm xưa võ lâm xảy ra đại loạn cũng là vì nó, cuối cùng lão là người may mắn có được. Độc dược trên người hắn vẫn còn nhiều nên hắn mới hôn mê bất tỉnh như vậy. Để giải độc thì cần phải tìm ra thuốc giải hoặc phải tìm cách ép chất độc ra ngoài. Giải bách dược là thứ bảo bối chuyên để giải độc, còn ép chất độc ra ngoài thì có Băng Tằm ngàn năm, tiếc là Băng Tằm đã bị kẻ khác bắt mất, muốn triệu tập về cũng không thể.
- Xú nha đầu, con phải thật bình tĩnh, gia gia và tam sư bá sẽ tìm cách để cứu Thiên Kỳ. Giải Bách dược và Băng Tằm ngàn năm đều không còn, nhưng ta tin sẽ tìm ra cách.
Nhìn nàng đau khổ như vậy lão không an lòng, chỉ còn cách trấn an tinh thần, chuyện đến nước nào hay nước đó. Tuy nói ra những lời này nhưng bản thân lão lại không tránh khỏi hoang mang. Độc tính mạnh, cơ thể hắn lại quá yếu, không biết đến khi nào hắn không thể cầm cự được nữa, nếu không tìm ra sớm cách giải độc e rằng mọi chuyện sẽ xấu đi.
- Gia gia, người nhắc đến băng tằm ngàn năm là có ý gì?
- Xú nha đầu, Băng Tằm ngàn năm chính là sinh vật có thể hút mọi chất độc ra ngoài cơ thể, chỉ có điều....con biết rồi đấy, lúc trước nó đã bị kẻ khác bắt mất rồi....
Nàng vừa nghe xong tâm tình đã nhẹ hẳn. Đúng là lúc trước bị Tà Thần bắt nhưng chính nàng đã thu phục Băng Tằm ngàn năm về, chỉ có điều nàng không mang theo bên mình, đã để nó ở Trúc Mai điện mất rồi.
- Gia gia, Băng Tằm ngàn năm đang ở Trúc Mai điện trong hoàng cung.
- Nha đầu, con nói sao? tại sao Băng Tằm ngàn năm lại ở chỗ con?
- Gia gia, chuyện rất dài, hiện tại con sẽ dùng âm công gọi nó đến đây, người chờ con.
Tiểu Thanh vội vã đi bẻ một cành trúc mang về cho nàng. Lá trúc nhẹ nhàng đặt trên môi, âm thanh của bản nhạc vi vu theo gió, nàng chỉ biết thổi mong sao Băng Tằm ngàn năm có thể sớm quay về.
Đã hơn một tuần hương rồi, tại sao Băng Tằm vẫn chưa về tới, có phải chăng đã gặp chuyện, hay bị người ta bắt mất trên đường trở về, hay là nàng đã đậy nắp bình rượu quá chặt, hay là Băng Tằm đã không còn thích nghe khúc nhạc này nữa... Hắn vẫn còn trong tình trạng nguy kịch, nếu Băng Tằm không về nàng biết phải làm sao...
Vô số ý nghĩ đang nảy sinh trong tâm trí nàng, thời gian trôi qua một khắc thì mạng sống của hắn càng ngắn đi một tấc. Còn nàng? Chỉ có mỗi việc nhỏ nhoi là gọi Băng Tằm trở về cũng không thể, nàng thật là vô dụng!
Thanh âm phát ra ngày càng hỗn loạn giống như tâm trí nàng, cho đến khi chiếc lá trúc bị lực đạo trên tay nàng bứt làm đôi thì nàng đã không thể khống chế được tâm tình của mình. Nàng bật khóc tựa một đứa trẻ vô năng và bất lực.
- Tại sao? Tại sao ta lại không thể gọi Băng Tằm trở về. Thiên Kỳ, thiếp có lỗi với chàng....
- Xú nha đầu, con phải bình tĩnh mới có thể gọi Băng Tằm ngàn năm trở về. Băng Tằm thích khúc nhạc con thổi bởi vì khi ấy tâm hồn con rất tĩnh lại đặt hết bản thân vào đó. Con nghe ta, hãy gạt bỏ hết tất cả ra khỏi tâm trí, đừng lo lắng gì hết, chỉ cần con thực tâm thổi khúc nhạc này thì Băng Tằm sẽ về.
Vừa rồi là do nàng quá nóng vội nên đã quên mất những điều căn bản của âm công, đúng là nàng đã quá nóng vội và gấp gáp. Nàng quay sang nhìn hắn sau đó hít thở thật sâu, đôi mắt khẽ nhắm lại và bắt đầu lại khúc nhạc.
Quả nhiên hơn một tuần hương nữa trôi qua, thanh âm "Rạo rạo" từ đâu đó phát ra ngày càng lớn. Không còn nhầm lẫn gì nữa, đây chính là tiếng phát ra từ Băng Tằm ngàn năm.
Từ khe cửa, một con vật nhỏ bằng ngón tay, trên mình toát ra ánh sáng lấp lánh. Con vật bò vào trong phòng rồi lần theo nơi phát ra thanh âm mà bò tới. Lão hoang đồng vội mở bình rượu nữ nhi hồng của mình ra để dụ nó bò vào. Băng Tằm ngàn năm ngửi thấy mùi rượu hấp dẫn, nó không hề ngần ngại mà bò ngay vào bình rượu thơm ngào ngạt.
- Hay lắm, cục cưng bảo bối của gia gia, cuối cùng con đã về rồi.
Lão hoang đồng mừng rỡ ghé mắt vào bình rượu để nhìn, quả nhiên là cục cưng của lão nuôi mấy chục năm nay, lúc trước lão cứ ngỡ sẽ không bao giờ tìm lại được, thật không ngờ hôm nay lại có thể nhìn thấy nó.
- Gia gia, Băng Tằm ngàn năm đã về, bây giờ làm thế nào mới có thể cứu sống được Thiên Kỳ?
- Chỉ cần cho Băng Tằm cắn vào ngón tay trỏ của Thiên Kỳ, nó sẽ tự độc hút độc ra ngoài. Tuy nhiên....Băng Tằm ngàn năm trong cơ thể có chứ rất nhiều độc tố, phải có nội lực mạnh mới có thể kháng cự lại được, hiện tại Thiên Kỳ yếu như vậy không thể nói trước được điều gì.
Nàng hơi sững lại một chút, vẫn còn nguy hiểm sao?
- Thiên Kỳ, chàng nhất định phải vượt qua có biết không? Nếu chàng rời đi thì ta sẽ đi theo để tìm chàng đấy.
Mọi chuyện phải bắt đầu ngay tức thì. Để duy trì nội lực cho hắn, Kim Long phải truyền linh lực của mình qua cơ thể hắn trong quá trình hút độc, dù gì trước đây cũng là hộ pháp cho hắn vì vậy linh lực của Kim Long tương đối hòa hợp với cơ thể hắn.
Quá trình hút độc đã kéo dài hơn một canh giờ đồng hồ, Băng Tằm ngàn năm cũng đã hút độc no, cơ thể nó từ màu ánh kim đã chuyển dần sang màu đen thẫm. Linh lực của Kim Long cũng đã gần cạn kiệt, Triệu Tấn và Trương Phi phải ngồi phía sau để tiếp nội công cho Kim Long.
Từng giây từng phút trôi qua đầy nặng nhọc, nàng ngồi bên cạnh hắn nắm chặt lấy bàn tay lạnh buốt của hắn mong sao có thể truyền chút hơi ấm cho thân thể lạnh lẽo kia. Hắn vẫn nhắm chặt mắt, vẫn nằm im bất động, vẫn bỏ lơ mọi thứ xung quanh. Hắn ích kỷ thu mình vào giấc ngủ của riêng mình, để mặc nỗi đau đớn đang giày vò cõi lòng nàng.
Băng Tằm ngàn năm cuối cùng cũng nhả ngón tay của hắn ra, nó không thèm nhìn lấy một cái nơi mình vừa cắn mà lao thẳng đến bình nữ nhi hồng.
- Gia gia, tại sao mạch của Thiên Kỳ vẫn đập chậm như vậy, phải chăng đọc vẫn chưa được hút hết ra ngoài?
Lão hoang đồng cũng không thể hiểu được tại sao lại như vậy. Theo như biểu hiện của Băng Tằm ngàn năm thì có lẽ độc dược đã gần như hết hẳn, đáng lẽ giờ này mạch tượng hắn phải ổn định hơn lúc trước.
- Xú nha đầu, tất cả những gì có thể đều đã làm, bây giờ chỉ trông chờ vào bản thân Thiên Kỳ mà thôi.
Nàng tin hắn sẽ không nhẫn tâm bỏ rơi nàng. Nàng sẽ chờ cho đến khi hắn tỉnh lại, lúc đó nàng sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời với hắn. Nàng sẽ ngồi cạnh hắn không rời, từ ngày này qua ngày khác, chỉ cần hắn chưa tỉnh lại thì nàng vẫn chờ. Mỗi ngày nàng sẽ kể chuyện cho hắn nghe, truyền nội lực cho hắn, cho hắn ngậm Tuyết Sơn ngàn năm. Nếu hắn nằm đó cả đời, nàng cũng sẽ bên cạnh hắn cả đời. Nàng và hắn nhất định sẽ chiến thắng số trời, sẽ không xa cách bởi vì hắn sống nàng sống, hắn chết nàng chết!
Ngoài kia mùa xuân đã già, những cánh hoa đào đã rụng gần hết. Những cành cây khẳng khiu giờ đã lấm tấm những lộc biếc xanh rì. Nàng mở hờ cánh cửa để những tia nắng ấm áp có thể lọt vào phòng vào sưởi ấm cho hắn.
- Thiên Kỳ, mùa hạ sắp đến rồi. Bao giờ chàng mới chịu mở mắt nhìn thiếp đây?
Lạp Lan Lục Ngọc mang vào một bát canh nhân sâm nóng cho nữ nhi tẩm bổ. Đã hai tháng rồi nàng ngồi bên cạnh giường của hắn, khuôn mặt đã hốc hác tiều tụy đi rất nhiều, nàng cầm chén canh nhân sâm cho vào miệng một muỗng rồi lại đặt trở lại bàn. Bây giờ bản thân nàng không còn chút tâm trí nào quan tâm đến bản thân mình nữa rồi, bởi vì bao nhiêu tâm trí đều đặt hết lên người hắn.
- Mẫu thân, con không muốn ăn, người mang ra ngoài giúp con.
- Dương nhi à, nghe lời mẫu thân cố gắng ăn thêm chút nữa, con phải có sức mới có thể chờ đợi Thiên Kỳ tình dậy chứ.
Tuy không muốn nhưng những lời mẫu thân nói khiến nàng không thể từ chối. Nàng đứng dậy bưng chén nhân sâm vừa đặt xuống. Một cơn choáng váng bất ngờ ập đến khiến nàng mất thăng bằng ngã xuống đất.
- Dương nhi, con không sao chứ? Để ta gọi Lão hoang đồng bắt mạch cho con.
- Con không sao đâu, mẫu thân đừng lo lắng.
Nàng nở nu cười gượng sau đó cố gắng đứng dậy nhưng cơn choáng váng vẫn chưa mất đi, bản thân phải tiếp tục ngồi dưới đất.
- Không được, ta phải đi gọi gia gia của con đến.
Gia gia bắt mạch sau đó lại đến lượt Hỏa vương. Một người bắt xong sắc mặt tươi tỉnh hẳn còn một người thì sắc mặt vô cùng ủ rũ. Nhìn thấy biểu tình khác thường, Lạp Lan Lục Ngọc không khỏi lo lắng.
- Hai vị tiền bối, Dương nhi không sao chứ?
Hai người đồng lúc nhìn nàng rồi lại quay sang nhìn nhau, ánh mắt phức tạp khó hiểu. Sau một hồi im lặng gia gia mới lên tiếng.
- Xú nha đầu không sao, chỉ là..... con đã có thai rồi. Từ giờ trở đi con phải bồi bổ thân thể, như vậy thai nhi mới khỏe mạnh.
Nàng không quan tâm mọi người xung quanh phản ứng ra sao, kể từ lúc nghe gia gia nói nàng mang thai tâm tư nàng đột nhiên rối bời như tơ vò.
"Con ơi, con đến vào lúc này có phải rất thiệt thòi không? Phụ hoàng con đang nằm kia, mẫu thân biết phải làm sao đây? Thiên Kỳ, chàng có nghe thấy không, thiếp đang mang trong mình đứa con của chàng và thiếp, chàng sao nỡ nhẫn tâm bỏ mặc hai mẹ con thiếp mà ngủ mãi như vậy?"
..............................................
Sau cơn buồn ngủ hắn tỉnh dậy, điều khiến hắn giật mình đó chính là nàng đang khóc lóc thảm thương ôm một nam nhân, và nam nhân ấy không ai khác chính là hắn.
"Ta đã chết thật rồi sao? Nương tử, nàng đừng khóc. Nhìn nàng khóc vi phu đau lòng lắm".
Hắn muốn bước đến ôm nàng vào lòng nhưng không thể, hắn không chạm được vào bất kỳ thứ nào kể cả nàng. Hắn bất lực ngồi bên cạnh nghe nàng khóc, đây phải chăng là điều ông trời đang muốn trừng phạt hắn. Nhìn thấy nàng đau, nàng khóc mà bản thân không thể làm được gì, cảm giác ấy khó chịu đến nhường nào.
Hắn chứng kiến hết thảy, chứng kiến nàng dùng âm công gọi Băng Tằm ngàn năm về cứu hắn, chứng kiến nàng ngồi bên cạnh hắn từ ngày này qua ngày khác. Đêm đã khuya nhưng nàng vẫn không chợp mắt, gió lạnh như vậy tại sao nàng không mặc thêm áo ấm?
"Nương tử ngốc, tại sao nàng lại ngốc như vậy chứ. Không có ta nàng phải biết cách chăm sóc cho mình, có thế ta mới có thể an lòng biết không?"
Hắn không phải không muốn quay về mà bản thân hắn không biết cách quay về. Thân thể của hắn không chấp nhận linh hồn của hắn nữa rồi. Đến một ngày có một người hiện ra trước mặt hắn, hắn không biết người này là ai, chỉ biết rằng hắn ta phát ra hàn khí lạnh khủng khiếp, đôi mắt hắn lãnh huyết vô tình. Hắn ta nói mình là kẻ giao dịch của ma giới.
Người này nói hắn đã chết rồi, cơ thể kia còn mạch đập chẳng qua là vì linh lực của Kim Long đã truyền qua thân thể hắn trong lúc Băng Tằm ngàn năm hút độc ra, chỉ chờ khi nguồn linh lực cạn kiệt hắn sẽ chết. Kẻ giao dịch địa phủ đang chờ đợi đến thời khắc đó để đem hắn đi.
Hắn không biết làm gì ngoài việc ngồi bên cạnh nàng mỗi ngày, ngắm nàng mỗi ngày. Nhìn thân thể nàng ngày càng tiều tụy hắn đau lòng biết bao. Ngày hôm nay khi nàng bị ngã xuống hắn đã hốt hoảng đến nhường nào, hắn muốn đưa tay đỡ nàng nhưng không được.
Và rồi sư thúc nói nàng đã mang trong mình đứa con của hắn, giây phút ấy hắn vui mừng đến mức nào. Hắn ra đi nhưng vẫn còn để lại cho nàng một tiểu hài tử, ít ra nàng cũng sẽ bớt cô độc hơn, bớt oán hận hắn hơn. Thế nhưng nghe thấy những lời nàng nói hắn lại thấy mình quá tệ bạc, sao lại nhẫn tâm bỏ hai mẹ con nàng trên cõi đời một mình.
Lúc này tên giao dịch của ma giới lại hiện ra. Hắn biết hắn ta nhất định có mục đích, nhưng hắn không nghĩ nhiều được đến thế, hắn chỉ biết hiện tại mình phải trở về cùng nàng và con.
- Ngươi muốn trở về sao?
- Đúng, ta muốn trở về!
- Ha ha, không có gì ta không thể làm được, chỉ cần ngươi chấp nhận chịu đau đớn hành hạ trong thể xác này ta sẽ cho ngươi quay về.
Hắn bỏ mặc hết thảy, chỉ cần có thể quay về bao đau đớn hắn đều có thể chịu đựng.
- Ta đồng ý.
Tên giao dịch địa phủ thỏa mãn cười, hắn ta nói rất rõ ràng những thứ hắn sẽ phải chịu đựng khi quay về.
- Ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ. Nếu ngươi quay về thì hàng tháng cứ vào đêm trăng tròn ngươi sẽ bị những oan hồn địa phủ hành hạ, đau đớn vô cùng, thống khổ vô cùng. Vì thân xác này vốn đã chết nên mãi mãi cơ thể ngươi sẽ không còn độ ấm. Hãy nhớ từ nay trở đi ngươi không phải người mà chỉ là cô hồn mượn tạm thân xác cũ của mình để tồn tại mà thôi. Nể tình ngươi nặng tình nặng nghĩa như vậy ta sẽ không bắt ngươi phải chết đau đớn vào năm năm sau như kẻ khác. Vào ngày sinh nhật lần thứ mười tám hài tử của ngươi, ta sẽ đến mang ngươi đi.
Hắn không cần suy nghĩ mà đồng ý ngay lập tức. Mười tám năm đối với hắn là quá đủ rồi. Hắn chấp nhận....
....................................................................