Gương mặt ảm đạm thất sắc, Tần Ngôn ngồi bệch xuống đất nhìn chăm chăm bàn tay mình vẫn đang run rẩy. Chính bàn tay này vừa nãy đã làm thương tổn đến người cô yêu, chính bàn tay này đã tác động thô lỗ lên diện mạo xinh đẹp mà cô luôn tưởng nhớ.
Cảm giác đau lòng bủa vây khiến cô không ngừng tự trách.
Cảnh Thuần lúc này cũng ngồi vững lại, phủi sạch quần áo sau đó đỡ Tần Ngôn đứng lên: "Giám đốc Tần, trời tối lắm rồi, cô nên về nghỉ ngơi để lấy lại sức. . ."
Ngước mắt nhìn Cảnh Thuần, Tần Ngôn thấy rõ gương mặt người này bị đấm sưng đến mức thê thảm. Ngẫm đi ngẫm lại thì cũng một phần lỗi ở mình, đều không thể ngăn cản Lăng Nhược Hy làm càn mới khiến mọi chuyện thành ra như vậy.
"Cô Cảnh. . . thành thật xin lỗi cô. Vết thương trên mặt cô thế nào? Có cần xem xét một chút không?" Tần Ngôn không giấu được áy náy.
Cảnh Thuần cười đáp: "Không cần đâu. Tôi không sao."
Tuy nói là vậy, nhưng nhìn hành động lấy tay bưng mặt cũng đủ biết cô đau đến nhường nào. Tần Ngôn thở dài nói: "Cô cứ đi khám xem thế nào, mọi chi phí tôi sẽ chịu trách nhiệm."
"Không cần thật mà. Trước đây làm vệ sĩ cũng bị thương không ít. . ." Cảnh Thuần phẩy phẩy tay, nghĩ gì đó rồi tiếp tục nói: "À mà giám đốc Tần, để tôi đưa cô về có được không? Tâm trạng cô không tốt, lái xe một mình sẽ rất nguy hiểm."
Kỳ thật, trong lòng ngổn ngang bao nhiêu thứ khiến Tần Ngôn như người mất hồn. Cô biết với tình trạng hiện tại bản thân chắc chắn sẽ không tập trung làm được chuyện gì, kể cả là lái xe cũng vậy. Nghĩ rồi liền hướng đến Cảnh Thuần đáp lại: "Cũng được. Cảm ơn cô."
Hai người nhanh chóng ra xe để trở về nhà. Vì ngày mai mẹ mình sẽ được chuyển đến khoa hồi sức tích cực nên Tần Ngôn cần phải tranh thủ thời gian để nghỉ ngơi, sáng mai còn phải vào chăm bà. Ngồi trên xe, Tần Ngôn chán chường tựa đầu lên cửa kính, ngoài trời lạnh đến mấy cũng không lạnh bằng lòng cô lúc này.
"Giám đốc Tần, uống chút nước đi. Từ chiều đến giờ cô chưa ăn chưa uống gì cả." Cảnh Thuần vừa nói, vừa đưa chai nước suối đến tay Tần Ngôn.
Hơi nghiêng mặt qua, Tần Ngôn nhận lấy chai nước. Quả thật bản thân đang rất khát, khóc lóc liên tục cổ họng cũng cạn khô luôn rồi. Cô mở nắp nhấp xuống từng ngụm, Cảnh Thuần đưa mắt nhìn sang chỉ lặng lẽ thở dài.
Tần Ngôn thiếu phòng bị như vậy bất giác lại khiến Cảnh Thuần nhớ đến một người. . . Nữ nhân kia đối với cô cũng từng có biết bao nhiêu tín nhiệm, biết bao nhiêu che chở. . .
Nhưng đến cuối cùng vẫn bị cô phản bội, thương tâm biết nhường nào!
Xe chạy một lúc cũng về đến trước cửa, thời điểm mở cửa xe để bước xuống, bất ngờ một cơn choáng váng ập đến khiến Tần Ngôn mất thăng bằng đến suýt ngã. Cảnh Thuần lập tức tiến đến bên cạnh dìu cô, thấp giọng nói: "Giám đốc Tần, cô ổn không?"
"Tôi. . . hơi chóng mặt." Lấy tay vuốt nhẹ mi tâm, Tần Ngôn không hiểu sao mới đó mà bản thân lại có chút xây xẩm.
"Được rồi, để tôi dìu cô vào nhà." Cảnh Thuần vịn chắc cánh tay của Tần Ngôn, cẩn thận dìu đối phương từng bước đi vào bên trong.
Vừa vào đến nơi, Tần Ngôn ngồi uỵch xuống ghế, hai tay chống lên bàn nâng lấy đầu mình, động tác không ngừng xoa nhẹ hai bên thái dương hòng muốn giảm bớt cơn choáng váng lâng lâng trong đầu.
Nhìn biểu hiện của Tần Ngôn, Cảnh Thuần biết được thuốc đã phát huy tác dụng. Chỉ vài phút sau đó, Tần Ngôn thả lỏng hai tay gục mặt xuống bàn, toàn thân vô lực chìm vào giấc ngủ.
"Giám đốc Tần, cô sao rồi?"
Cảnh Thuần tiến đến lay lay cánh tay, sau khi xác định Tần Ngôn đã hoàn toàn mất đi ý thức, cô lập tức bế thốc đối phương mang vào phòng ngủ.
Quan sát Tần Ngôn nằm bất động trên giường, Cảnh Thuần có chút đắn đo trước khi thực hiện bước cuối cùng của kế hoạch. Chỉ cần ngủ với Tần Ngôn, chỉ cần làm nữ nhân này rêи ɾỉ dưới thân mình cô sẽ hoàn thành nhiệm vụ được giao phó.
Tiến lại cạnh giường ngồi xuống, cô duỗi tay đến cởi bỏ từng nút áo trên người Tần Ngôn. Nhưng vừa cởi được nút áo đầu tiên, tâm trí cô không ngừng hiện lên vô số hình ảnh, bên tai cô không ngừng vang lên những thanh âm thân thuộc. . .
Cảnh Thuần mơ hồ hồi tưởng, cố gắng hít sâu một hơi, cô nhắm chặt hai mắt, tiếp tục cởi bỏ từng lớp áo trên người Tần Ngôn, lấy mền phủ lên che kín lại cơ thể đang không còn mảnh vải. Sau khi toàn tất mọi thứ, cô ném hết đống quần áo của đối phương xuống đất, lột sạch bản thân sau đó tìm trong phòng một bộ đồ ngủ để mặc vào. Ngồi an tĩnh ở một bên chờ đến khi trời sáng.
***
Sáng hôm sau
Từng tia nắng len qua cửa sổ phủ lên gương mặt trắng trẻo hồng hào. Nữ nhân nằm trên giường giật nhẹ mi mắt, hai con ngươi đen láy từ từ mở ra, theo phản xạ lấy tay che đi ánh nắng chói chang từ bên ngoài rọi xuống.
Hàng mi khẽ chớp, cô nhìn thấy Cảnh Thuần đang ngồi gần đó nhàn nhã khuấy ly trà trên tay, trong lòng có chút khó hiểu. Lại nhìn đến bộ đồ cô ta đang mặc mà không khỏi bối rối.
Người này. . . đêm qua đã ngủ lại đây sao?
"Chào buổi sáng, giám đốc Tần." Cảnh Thuần nghiêng đầu nhìn Tần Ngôn mỉm cười.
"Cô. . ." Tần Ngôn mấp máy môi, vừa định chống tay ngồi dậy đã cảm thấy có chút không thích hợp. Dưới lớp mền dày cộm kia, cô lấy tay rà soát từng chỗ trên cơ thể mình, thoáng chốc cả gương mặt trở nên trắng bệch.
Không. . . không có gì cả?!!!
Liếc mắt nhìn xuống đất, quần áo của cô cùng với quần áo của nữ nhân này bằng một lý do nào đó lại nằm chung một chỗ, trong lòng không tránh khỏi một phen kinh hãi.
"Chuyện. . . chuyện gì đây hả?!" Tần Ngôn nghiến răng, quay sang quát vào mặt Cảnh Thuần.
Cảnh Thuần nhấp xuống một hớp trà rồi đặt lên bàn, chậm rãi tiến đến giường ngồi cạnh Tần Ngôn, Tần Ngôn hai tay vẫn giữ chặt mền che lại thân thể, trong tia mắt mông lung ẩn hiện sự đau khổ.
"Giám đốc, cô quên rồi sao? Đêm qua cô buồn bã cứ ôm chặt lấy tôi, liên tục câu dẫn tôi, muốn tôi phục vụ cô, làm cô rêи ɾỉ——"
"Câm miệng!"
Thanh âm phát ra có chút run rẩy, Tần Ngôn không dám nghe tiếp. Cô không tin bản thân là loại người đó, đến lúc này cô mới hiểu được Lăng Nhược Hy đã khổ tâm đến mức nào!
Nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của người đối diện, cô biết mình đã sập bẫy rồi, biết mình đã rơi vào một cái bẫy do người này toan mưu tính kế từ trước!
"Cảnh Thuần! Tôi với cô không thù không oán, tại sao cô lại rắp tâm muốn hãm hại tôi hết lần này đến lần khác?!" Những lời cảnh báo của Lăng Nhược Hy quả thật không sai. Cô tự trách bản thân hồ đồ, quá mức ngu ngốc mới để nữ nhân này thực hiện trót lọt từng kế hoạch lên người mình!
Mọi thứ diễn ra vẫn đúng theo suy tính, Cảnh Thuần nhẹ nhàng thở dài: "Giám đốc, sao bây giờ cô lại phủi bỏ mọi trách nhiệm như vậy? Đêm qua rõ ràng cô rất suиɠ sướиɠ, rất khoái lạc không phải sao?"
Nghe đến đây, Tần Ngôn ôm mặt khóc nức nở, cô không dám nghĩ đến Lăng Nhược Hy sau khi biết được mọi chuyện sẽ như thế nào!
Chắc chắn cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho mình. . . !
Nhìn Tần Ngôn khóc đến thê thảm, Cảnh Thuần chỉ biết âm thầm thở ra một hơi. Cô tự mắng bản thân, tự biết mình là một kẻ xấu xa đến nhường nào! Cô cũng không muốn nhìn cảnh này thêm nữa, nhanh thôi, hoàn thành nhiệm vụ nhanh rồi chuồn khỏi đây thôi. . . !
"Giám đốc Tần, tôi hầu hạ cô cũng tốt không phải sao? Để tôi thay thế Lăng Nhược Hy chăm sóc cho cô có được không?" Cảnh Thuần nói như đọc thoại, cố diễn cho xong một màn cuối.
Không ngoài dự liệu, vừa nghe thấy lời này Tần Ngôn lập tức phát tiết, nộ khí xông lên đỉnh đầu thét vào mặt Cảnh Thuần đến chói tai: "Tôi không cho phép cô gọi tên cô ấy! Cút! Cút nhanh cho khuất mắt tôi!!!"
"Giám đốc Tần, cô bình tĩnh——"
"Chát!"
"Aiii!"
Cảnh Thuần ăn tát xong liền phóng người ra khỏi giường, vừa thấy Tần Ngôn chụp lấy cây đèn chuẩn bị ném đến, cô hốt hoảng cắm đầu chạy ra khỏi phòng, một thân đồ ngủ chưa kịp thay đã vội vã lao ra xe, nổ máy chạy đi mất.
Ngồi thất thần trên giường, Tần Ngôn khóc đến sưng húp hai mắt, đau đớn dằn vặt khiến cô gục mặt xuống gối thảm thiết đến vô cùng. Rất lâu sau đó, cô nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, cô ngay tức khắc lấy quần áo mặc vào, tay cầm sẵn chân đèn chỉ chờ Cảnh Thuần ló mặt ra cô lập tức sẽ ném cho cô ta gãy mũi.
Nhưng không ngờ người bước vào lại là Lăng Nhược Hy, cây đèn trên tay Tần Ngôn rất nhanh đặt về vị trí cũ, nhìn người mình yêu đang bước dần về phía mình mà toàn thân cô run rẩy đến lợi hại.
"Ngôn Ngôn, em đến bệnh viện tìm không thấy chị. . ." Lăng Nhược Hy vẻ mặt thiểu não, Tần Ngôn nhìn mà không tránh khỏi đau lòng. Có lẽ sau cái tát hôm qua người này đã không ngủ được.
Tiến đến ôm chặt Tần Ngôn, Lăng Nhược Hy siết cái ôm thật mạnh, cô dụi mặt lên vai đối phương hôn hít vài cái, cất giọng thỏ thẻ: "Ngôn Ngôn, em xin lỗi. Cả đêm em nằm suy nghĩ, em nhận ra bản thân đã hành xử lỗ mãng. . . Em không nên sinh thêm nhiều chuyện trong lúc tâm trạng chị không tốt, em không nên nổi giận trong bệnh viện. . ."
Tần Ngôn vừa nghe vừa khóc đến tức tưởi, thân nhiệt cũng dần trở nên lạnh ngắt.
Người này. . . cứ thế mà nhận hết lỗi về mình, dằn xuống bao nhiêu uỷ khuất để đến tìm cô nói lời xin lỗi. . .
Hai tay vịn chặt gương mặt Tần Ngôn, Lăng Nhược Hy quan sát thần sắc đối phương xanh xao đến lạ thường, không thể không lo lắng: "Ngôn Ngôn, người chị lạnh quá! Có phải bệnh rồi không? Có phải em làm chị giận đến phát bệnh rồi không?"
Thấy Tần Ngôn chỉ nhìn mình mà không trả lời, nước mắt trên đôi má kia vẫn lăn dài không cách nào dừng lại, Lăng Nhược Hy đau đến quặn lòng, ấm giọng nói: "Đừng khóc nữa." Lấy tay Tần Ngôn đặt lên mặt mình, Lăng Nhược Hy trưng ra vẻ mặt ủ rũ: "Chị cứ như vậy em sẽ đau lòng lắm, đừng khóc nữa có được không? Em biết sai rồi, em sẽ cư xử chừng mực hơn. . ."
"Em không sai. . ." Tần Ngôn nấc nghẹn, vuốt ve đôi má hồng hào, tiếp tục nói: "Người sai là chị. Chị lẽ ra phải tin em. . ."
Lăng Nhược Hy vui mừng mỉm cười, cô hôn lên trán đối phương, mềm giọng cưng chiều: "Không sao. Không sao hết. Chỉ cần như thế này thôi, chỉ cần chị tin em là được rồi."
Vòng tay ôm eo Lăng Nhược Hy, Tần Ngôn dụi mặt mình lên ngực đối phương khóc to thật to, khóc đến nghẹn giọng, khóc như một đứa trẻ không chút kiềm chế. Lăng Nhược Hy nhìn Tần Ngôn như vậy liền đau lòng khôn xiết, cô vỗ về lên mái tóc đen mềm mại, cả thân thể gần như nhũn ra theo từng tiếng khóc thê lương của người trong lòng.
"Hy Hy. . . em sẽ hận chị! Em sẽ. . . không bao giờ muốn nhìn thấy mặt chị. . ." Tần Ngôn vừa khóc vừa nấc lên từng tiếng, Lăng Nhược Hy cảm nhận được nước mắt đang tràn lan ở phía trước ngực mình.
"Ngốc! Đừng khóc nữa, em không hận chị! Chỉ một cái tát thôi không phải sao? Đừng nói là tát, cho dù chị. . . đấm em em cũng không bao giờ hận chị!" Lăng Nhược Hy nâng cằm Tần Ngôn lên đối diện gương mặt mình, vừa xoa xoa cái mũi nhỏ vừa cất giọng trêu đùa.
Từng lời từng chữ Lăng Nhược Hy nói ra tựa như một lưỡi dao sắc bén ghim thẳng vào lồng ngực Tần Ngôn. Cô đau đớn đến thắt chặt tâm can, nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng càng thêm rõ rệt. Nữ nhân yêu chiều cô đến bực này, có phải chỉ vài phút nữa sẽ bỏ mặc cô hay không?
Nếu đúng là như vậy, cô muốn được ôm lâu hơn, muốn trân trọng từng phút giây cuối cùng được người mình yêu ôm ấp. Nghĩ rồi, Tần Ngôn tiếp tục ôm chặt đối phương, tiếng khóc thống khổ không hề có dấu hiệu dừng lại.
Lăng Nhược Hy không ngờ nữ nhân của mình lại yếu đuối đến vậy, cô đáp lại cái ôm, hôn hít lên hõm vai thon gầy, tận hưởng từng hương thơm đặc trưng trên người nữ nhân của mình. Bất ngờ ánh mắt lại đảo đến vị trí gần đó, cô nhìn thấy một bộ quần áo đang nằm trên nền đất.
Có chút quen mắt. . . ?
Nếu cô không lầm thì cô đã nhìn thấy bộ quần áo này vào hôm qua. Phải, là của Cảnh Thuần! Nữ nhân kia đã mặc nó khi đến bệnh viện!
Ngửa người ra, Lăng Nhược Hy nén lại tâm tình, rũ mắt nhìn Tần Ngôn. Cô quan sát nét mặt bi thương của đối phương, chậm rãi mở miệng: "Ngôn Ngôn, Cảnh Thuần đã đến đây sao. . . ?"
Nước mắt rơi xuống càng lợi hại hơn, Tần Ngôn khẽ gật đầu một cái.
"Có phải cô ta đưa chị về, sau đó. . . sau đó vì vết thương trên người làm bẩn quần áo, nên mượn đồ của chị thay ra. . ." Giọng Lăng Nhược Hy không ngừng run rẩy, cô muốn tìm mọi lý do để né tránh những dòng suy nghĩ đang chạy trong đầu mình.
Tần Ngôn cúi thấp mặt, lắp bắp nói: "Hy Hy. . . không phải. . ."
Hai tay vịn vai Tần Ngôn, Lăng Nhược Hy khổ sở nói tiếp: "Cô ta chỉ thay đồ rồi lập tức rời khỏi có đúng không? Có phải chỉ như vậy thôi không?"
Tần Ngôn giữ lại hai tay đối phương, khóc đến lúc này giọng cũng trở nên khàn đặc: "Hy Hy. . . em bình tĩnh nghe chị nói. Đêm qua cô ta đưa chị về nhà, không hiểu sao lúc vừa trở về chị lại hoa mắt chóng mặt. . . Đến sáng. . . đến sáng chị mới biết. . . chị với cô ta đã——"
"Đừng mà!!!"
Lăng Nhược Hy ngồi bệch xuống bịt chặt tai của mình, cô cũng không nén được cảm xúc nữa rồi. Nước mắt cứ thế tuôn ra ồ ạt.
Cô không muốn nghe! Cô không muốn nghe thêm bất cứ lời nào nữa!!!
Cô đã cảnh báo rồi. . . nhưng nữ nhân này lại không tin cô! Đến lúc này lại tạt vào mặt cô một thau nước bẩn. . . !
"Đừng tàn nhẫn với em như vậy có được không. . . ?" Lăng Nhược Hy như muốn ngã gục, môi lắp bắp đến mức run rẩy.
Nhìn người mình yêu khổ sở vò đầu bứt tai, Tần Ngôn vội vã ngồi xuống ôm chặt đối phương, hai tiếng khóc hoà chung với nhau vô cùng thương tâm, vô cùng thống khổ.
Khóc đến sức cùng lực kiệt, đau đến tê tâm liệt phế, sắc mặt Lăng Nhược Hy không còn chút độ ấm, phờ phạc xơ xác tựa lưng vào cạnh giường. Đáy mắt vẫn tràn ra hai hàng cay nóng, nhưng biểu cảm trên gương mặt kia dường như không tồn tại, chỉ ảm đạm u sầu, thất thần hướng mắt vào hư không.
Vẫn vòng tay ôm lấy đối phương, Tần Ngôn khàn giọng chua xót: "Hy Hy. . . tha thứ cho chị có được không? Chị không muốn mất em. . ."
Ngoài những hình ảnh đồi truỵ của Tần Ngôn cùng với nữ nhân kia, Lăng Nhược Hy hoàn toàn không nghĩ được gì khác. Đầu óc trống rỗng bị che lấp bởi những thứ kinh tởm, Lăng Nhược Hy cắn môi đến ứa máu, hai tay run lên bần bật không cách nào kiềm chế.
Cô gạt đi nước mắt, cố hít mạnh một hơi, nghe rõ được từng tiếng sụt sịt bên trong khoang mũi. Vừa đứng lên chuẩn bị rời đi liền bị Tần Ngôn ôm chặt chân cô, hai mắt nhắm chặt khóc rất thê thảm: "Hy Hy. . . em đừng đi mà! Em đi. . . chị sẽ không chịu nổi. . . !"
Rũ xuống hai hàng mi nhìn người đang giữ chặt chân mình, Lăng Nhược Hy thật sự không đành lòng. Chính sự không đành lòng này lại càng dày vò cô hơn, càng khiến cô nhức nhối không sao tả được.
"Đừng bỏ mặc chị. . . ! Chị không muốn mất em. . . Hy Hy. . . chị xin em. . . ở lại với chị có được không. . . ?" Tiếng khóc vọng lên từng hồi chan hoà theo tiếng nấc, Tần Ngôn bi thương đến tột cùng. Cô biết chỉ cần để Lăng Nhược Hy rời đi lúc này, có lẽ là một tháng, một năm, hay thậm chí là cả đời cô cũng không còn khả năng được gặp lại.