Sau khi Lăng Nhược Hy sửa soạn hoàn tất thì nhận được cuộc gọi từ Lâm Tịnh, cô ta đã có mặt chờ sẵn ở bên dưới. Trước khi rời đi, Lăng Nhược Hy quyến luyến nhìn Tần Ngôn, cô thật sự không nỡ để nữ nhân này một mình ở khách sạn. Biết Lăng Nhược Hy bận tâm vì mình, Tần Ngôn tiến đến choàng tay lên eo đối phương, mỉm cười hỏi: "Sao vậy? Không nỡ xa chị có đúng không?"
Cứ nghĩ trêu chọc như vậy Lăng Nhược Hy sẽ hất cằm phản pháo, nhưng không ngờ nữ nhân này lại lập tức gật đầu, tiếp đến còn nói: "Ừm. Cũng không nhất thiết phải đi, tôi có thể ở lại với chị."
Nói thật lòng thì Tần Ngôn cũng muốn Lăng Nhược Hy ở lại với mình, nhưng cô không muốn bản thân trở thành người ích kỷ. Siết chặt vòng eo, Tần Ngôn ngả đầu tựa lên ngực Lăng Nhược Hy, cười có chút mãn nguyện: "Em đi đi, nhớ về sớm với chị là được rồi."
Thấy Tần Ngôn quả quyết như vậy Lăng Nhược Hy cũng an tâm vài phần. Cô hôn nhẹ lên trán đối phương, sau đó cũng rời khỏi phòng. Cánh cửa vừa khép lại Tần Ngôn liền cô tịch khó diễn tả, nhìn bóng lưng Lăng Nhược Hy rời đi mà bản thân không tránh khỏi chua xót.
Không biết cái con beo thành tinh kia. . . có lợi dụng lúc cô không có mặt mà giở trò hay không nữa?
Thời điểm bước vào xe, Lăng Nhược Hy chào hỏi vài ba câu xả giao cùng Lâm Tịnh, sau đó tài xế lái xe đến resort mà James Smith đang ở tạm. Vừa đến nơi, cả hai được vệ sĩ riêng của ông Lâm ra tiếp đón, thong thả đưa cả hai vào bên trong.
Tâm trạng Lăng Nhược Hy khá hồi hộp, đi được một đoạn thì cô được đưa đến phòng sách chờ sẵn, khoảng hơn 10 phút James Smith cũng bắt đầu xuất hiện. Vẻ mặt không giấu được vui mừng, trước hết là bắt tay, sau đó cô cùng James Smith giao lưu vài câu bằng tiếng Anh, cả hai trò chuyện rất cao hứng.
Cùng lúc này Tần Ngôn ngồi ở nhà tranh thủ gọi cho mẹ mình, Huỳnh Lam ở đầu dây bên kia dặn dò con gái phải chú ý sức khoẻ, hai mẹ con hỏi thăm nhau vài câu sau đó liền cúp máy. Ngồi thẫn thờ một lúc, Tần Ngôn lấy trong vali ra một cuốn sổ tay tiện việc ghi chép, cuộc gọi tiếp theo thay vì gọi cho bà nội thì cô gọi cho Tô Thanh để hỏi một vài chuyện liên quan đến Lăng Nhược Hy.
"Hy Hy sao? Thú thật thì sở thích của cô ấy cũng không quá cố định, tôi cũng không chắc nữa." Tô Thanh còn nhớ, năm đầu tiên ở bên Anh hai người gặp nhau, thuở mới đầu Lăng Nhược Hy nói với cô là thích món Trung hơn, nhưng chỉ sau đó vài tháng thích nghi ở bên Anh người này liền thay đổi sở thích, chuyển sang thích món Âu hơn. Còn nhiều chi tiết nhỏ chẳng hạn như trước đó thích uống ngũ cốc, nhưng sau đó lại thấy cà phê hợp hơn liền chuyển sang uống cà phê. Nếu nói thật lòng thì từ bản tính Tô Thanh đã thấy cô bạn mình "nay đây mai đó" rồi, sẽ dễ thay đổi theo thời gian, cái nào thích hợp hơn thì sẽ chuyển sang cái đó, rất hiếm thấy Lăng Nhược Hy cố định thú vui nào.
Nghe Tô Thanh kể lại mà Tần Ngôn không khỏi liên tưởng đến một chuyện, tính cách thế này thì không biết liệu Lăng Nhược Hy có mau chán cô không nữa?!
Thật sự là không thể cố định sao. . . ?
"À mà có, James Smith! Võ sư người gốc Anh là thần tượng mà cô ấy rất hâm mộ! Cô ấy đã từng nói rất nhiều lần là muốn được gặp ông nhưng rất khó để thực hiện." Tô Thanh chợt nhớ lại liền nói cho Tần Ngôn biết.
Riêng chuyện này thì Tần Ngôn vừa biết rồi còn đâu. Cô nghĩ đến nhiều chuyện lại ảo não thở dài, nói cảm ơn Tô Thanh xong thì cũng cúp điện thoại.
Nằm suy nghĩ vu vơ từ đông sang tây, Tần Ngôn đặt ra một dấu hỏi rất lớn ở trong đầu, cô không biết Lăng Nhược Hy sẽ yêu thích mình bao lâu, có thể mãi mãi hay không. . . ? Nếu một ngày nào đó xuất hiện người thích hợp hơn, liệu Lăng Nhược Hy có bỏ rơi mình hay không?
Càng nghĩ càng sầu não, sao trên đời lại có một người cả thèm chóng chán như vậy chứ?!
Đáng ghét quá a!!!
Gần đến buổi trưa, James Smith mời hai cô gái cùng ông Lâm ở lại dùng cơm, bốn người ngồi trên bàn ăn tiếp tục hàn huyên đủ thứ chuyện. Lâm Tấn nhìn thấy cháu gái của ông bạn già vui vẻ nên rất hài lòng. Vì tính cách hoà nhã của Lăng Nhược Hy gây được ấn tượng tốt cho James Smith, ông chủ động mời cô lên võ đài cùng ông một lần, chỉ dạy cho cô vài ngón đòn mà ông tâm đắc nhất xem như là quà gặp mặt.
Lăng Nhược Hy đương nhiên không từ chối, sau khi ăn xong liền cùng nhau luyện tập vài ba đường quyền đến quên trời quên đất. Đến gần xế chiều cô cùng Lâm Tịnh cũng xin phép ra về để ông James cùng ông Lâm bàn bạc công việc.
Ngồi trong xe, Lăng Nhược Hy trên đường trở về đã gửi một tin nhắn đến cho Tần Ngôn.
[Tôi đang trên đường về.]
Mới trôi qua nửa ngày mà Tần Ngôn chờ đợi đến sắp. . . bạc cả đầu, thời điểm cô nhận được tin nhắn liền vui mừng khôn xiết, nhanh chóng trả lời lại sau đó nằm chờ Lăng Nhược Hy trở về.
Xe lăn bánh được một lúc, Lâm Tịnh quay sang Lăng Nhược Hy nói: "Chúng ta ghé ăn chút gì để lót bụng trước có được không? Mình đói quá."
Trước đó Lâm Tịnh giúp cô gặp được thần tượng, cô đương nhiên không thể từ chối yêu cầu nhỏ nhoi này. Cả hai nhanh chóng ghé một quán ăn nổi tiếng trong thành phố, sau khi gọi menu, trong thời gian chờ đợi thì Lâm Tịnh chủ động hỏi vài chuyện, Lăng Nhược Hy ngồi đó cũng đối đáp cẩn thận. Nói không biết mệt, cho đến khi thức ăn bày hết ra bàn cô nàng này vẫn vừa ăn vừa luyên thuyên không ngừng. Ăn xong cũng nán lại để ôn chuyện cũ, Lăng Nhược Hy vì không muốn bất lịch sự cũng nhiệt tình đáp lại.
Thoáng nhìn sang đồng hồ đã trôi qua 2 tiếng, lúc này trời cũng bắt đầu chập tối, Lăng Nhược Hy viện cớ phải về nhà để chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay thì Lâm Tịnh mới chịu buông tha. Thời điểm về đến trước cửa khách sạn, tạm biệt Lâm Tịnh xong Lăng Nhược Hy lập tức bước thật nhanh trở về phòng của mình.
Mở cửa ra đã nhìn thấy Tần Ngôn nằm rúc trong mền hệt như con mèo nhỏ. Lăng Nhược Hy chầm chậm tiến đến ngồi xuống bên cạnh, lay lay người đang nằm: "Tôi về rồi."
Nghe tiếng mở cửa Tần Ngôn đã biết Lăng Nhược Hy trở về, nhưng cô lại cố tình không thèm để ý. Lâu như vậy mới về đến nhà chắc chắn là đã đi đâu với con beo kia rồi, nghĩ đến thôi cũng đủ muốn đại khai sát giới!
"Thế nào? Đi chơi có vui không?" Vẫn nằm xoay lưng về phía Lăng Nhược Hy, Tần Ngôn nhạt giọng hỏi.
Nghe được giọng nói không mấy vui vẻ kia, Lăng Nhược Hy cảm thấy có lỗi liền dỗ dành: "Không vui. Không có chị nên không vui."
Tần Ngôn xoay đầu lại, hơi nhíu mày một chút: "Nói dối! Không vui sao đến bây giờ mới về? Còn nữa, rõ ràng hơn 2 tiếng trước em nhắn tin cho chị, đến lúc này mới có mặt ở đây là em đi đâu?"
Nghe đậm mùi giấm ở đây, Lăng Nhược Hy nựng nựng lên cái má đào của đối phương, mềm giọng giải thích: "Cô ta đói, muốn đi ăn nên tôi không thể từ chối được. Dù sao thì——"
"Chị cũng đói a!" Tần Ngôn hậm hực cắt ngang, cô thầm mắng Lăng Nhược Hy là cái đồ vô tâm.
Hiểu được tâm trạng của Tần Ngôn, Lăng Nhược Hy đỡ cô ngồi tựa vào lòng mình, hôn hôn lên má tiếp tục dỗ dành: "Đã ăn gì chưa? Để tôi gọi đồ ăn lên cho chị."
"Chị chờ em về để ăn mà. . ." Tần Ngôn muốn chờ Lăng Nhược Hy về để cùng ăn, không ngờ cái con người này lại ra ngoài ăn với gái. Thật khiến cô tức chết luôn rồi!
Bất quá hiện tại Lăng Nhược Hy cũng khá là no, muốn cô ăn thêm cũng không còn chỗ để nhét. Vì sợ Tần Ngôn nhịn đói lâu nên cô nhấc máy gọi thức ăn mang lên cho người này.
Tần Ngôn ngả trong lòng Lăng Nhược Hy không khỏi ấm ức: "Không muốn ăn, chị không thích ăn một mình."
Ngữ điệu hằn học của Tần Ngôn khiến Lăng Nhược Hy buồn cười khó nhịn, cô ôm ấp người kia vào lòng, thấp giọng nói: "Ngoan đi. Tôi đút chị ăn có được không?"
Nghe vậy Tần Ngôn mới thả lỏng hơn được một chút, thức ăn vừa mang lên cả hai ngồi ngay ngắn trở lại, người đút người ăn vô cùng tình tứ.
"Hy Hy, sau này những sở thích của em có thể đều cho chị biết có được không?" Tần Ngôn nghiêm túc nói.
Có chút vui trong lòng, Lăng Nhược Hy biết rõ nhưng vẫn cố hỏi lại: "Sao vậy?"
"Chị muốn biết, muốn hiểu rõ từng thứ về em." Há miệng ngậm lấy thìa thức ăn Lăng Nhược Hy dâng đến, Tần Ngôn thản nhiên đáp lại.
"Được, nhưng chị cũng vậy. Tôi cũng muốn biết mọi thứ liên quan đến chị." Nhớ lại thời điểm một tháng trước, Lăng Nhược Hy sang Anh để du lịch không ngừng nhớ đến Tần Ngôn. Không có giờ nào phút nào là cô không nhớ, bất ngờ muốn nhìn ngắm nữ nhân này cô lại phát hiện bản thân không có lấy một tấm hình. Cả hai chẳng biết gì về nhau, từ sở thích cho đến nhiều chi tiết bên lề, hơn cả là một tấm hình chụp chung của hai người cô cũng không có. Nghĩ đến thôi cũng đủ thấy đau lòng khó diễn tả!
Nghe được Lăng Nhược Hy cũng muốn tìm hiểu về mình, Tần Ngôn lòng vui như nở hoa, lập tức gật đầu mạnh một cái: "Ừm, nhất định."
Ăn xong cả hai cũng nhanh chóng sửa soạn, lại tiếp tục đến bữa tiệc ngày thứ hai của Lâm Tấn. Tiệc hôm nay được bố trí bàn ăn theo số thứ tự trải dài trong khuôn viên, trên sân khấu có một màn hình máy chiếu to lớn, Lăng Nhược Hy không khỏi cảm thán, ông Lâm này quả nhiên rất ham vui, có thể nghĩ ra đủ thứ trò trong các buổi tiệc.
"Hôm nay lại có tiết mục gì sao?" Tần Ngôn nhìn cách bày trí xung quanh mà không tránh được tò mò.
Đảo mắt ngó nghiêng một vòng, Lăng Nhược Hy cũng không rõ chút nữa sẽ có tiết mục gì, nhưng cô nhận thấy khách mời hôm nay có vẻ đông hơn, nhìn xa xa cũng có khá nhiều minh tinh đến tham dự.
Lượn tới lượn lui, Tần Ngôn cùng Lăng Nhược Hy nhanh chóng tìm được bàn của mình. Bảng tên hai người được đặt ở trên bàn cùng với những cái tên xa lạ, chỉ có một cái tên là quen mắt: Lâm Tịnh.
Không cần nói cũng đủ biết ai là người bày trò, Tần Ngôn nhíu mày khó chịu, vừa định mở miệng nói gì đó với Lăng Nhược Hy thì chợt nghe thấy tiếng gọi. Một nhóm người đang tiến lại chỗ hai người, dẫn đầu đương nhiên là cô nàng Lâm Tịnh.
"Hy Hy, bồ đến rồi sao?"
Khoảng cách dần rút ngắn lại, Tần Ngôn nhìn kỹ một chút thì cái nhóm người này ăn mặc hết sức. . . phóng đãng! Khác hẳn với cô cùng Lăng Nhược Hy, hôm nay hai người ăn mặc rất kín đáo, hai bộ âu phục một trắng một đen quý phái vô cùng. Liếc mắt nhìn Lâm Tịnh, Tần Ngôn nhếch môi trào phúng, nhìn phát biết ngay người này đang muốn giở trò gì.
Đến trước mặt Lăng Nhược Hy, Lâm Tịnh đứng khoanh tay trước ngực, dò mắt nhìn từ trên xuống dưới cẩn thận đánh giá, sau đó liền tán thưởng: "Bồ mặc suit trắng rất đẹp, nhìn cứ như thiên thần vậy!"
Tiếp đến lại quay sang Tần Ngôn, Lâm Tịnh khẽ cười: "Bên đây cũng không tồi đi. Màu đen cũng khá hợp với cô, trông giống như là. . ."
Tần Ngôn "hừ" lạnh: "Ác quỷ có phải không?"
Thấy Tần Ngôn nói trúng ý mình, Lâm Tịnh đắc ý cười lên vài tiếng: "Giám đốc Tần sao lại tự nói bản thân như vậy? Tôi nào có ý đó!"
Đứng trước bầu không khí quỷ dị, Lăng Nhược Hy chỉ sợ đối đáp thêm vài câu Tần Ngôn sẽ nổi cơn thịnh nộ, lập tức mở miệng hỏi lảng sang chuyện khác: "Lâm Tịnh, hôm nay có tiết mục gì sao?"
Không trả lời Lăng Nhược Hy, Lâm Tịnh nháy mắt một cái tỏ ra bí hiểm: "Chút nữa bồ sẽ biết."
Chưa bao giờ Tần Ngôn thấy ai khó ưa như cái con beo này!
Đám bạn Lâm Tịnh cũng nhanh chóng ngồi xuống, cô hướng đến Lăng Nhược Hy giới thiệu từng người, Lăng Nhược Hy cũng lịch sự chào hỏi. Riêng Tần Ngôn ngồi kế bên lại bị xem như người vô hình, cô cũng chẳng thèm đoái hoài đến, chỉ yên lặng ngồi đó muốn xem cái đám yêu tinh này sẽ giở trò gì.
Thời điểm bữa tiệc bắt đầu, lần lượt các món ăn được mang lên bày trí ở trên bàn cho mọi người thưởng thức.
Không muốn tức giận cũng không được, Tần Ngôn quét mắt nhìn từng người có mặt trong bàn, ai nấy đều ăn mặc quá mức hở hang, từ dáng ngồi cho đến dáng ăn đều để lộ động tác câu dẫn, ánh mắt cứ dính chăm chăm lên người Lăng Nhược Hy.
Rõ ràng là Lâm Tịnh cố ý bày trò!
Cảm thấy tâm trạng Tần Ngôn không tốt, Lăng Nhược Hy ân cần gắp một miếng thịt bỏ vào chén của cô, kề môi lên tai đối phương nói khẽ: "Ăn chút gì đi, mặc kệ bọn họ."
Nghe Lăng Nhược Hy nói vậy Tần Ngôn cũng không tiếp tục chú ý những người kia nữa, từ từ gắp thức ăn cho vào miệng, vẻ mặt không có chút nào gọi là vui vẻ.
Mở màn cho buổi tiệc là những phần trình diễn của các nữ minh tinh, sau 30 phút thì MC bắt đầu giới thiệu sang tiết mục khác.
"Xin chào các vị, buổi tiệc hôm nay sẽ tổ chức ba trò chơi gắn kết. Phần thưởng dành cho đội chiến thắng sẽ là một chiếc vòng ngọc trai vô cùng giá trị. . ."
Mỗi bàn đều được đánh số thứ tự riêng, mỗi số thứ tự sẽ là một đội. Quy tắc được đưa ra, người chơi nào đã lên trước đó thì sẽ không được tiếp tục chơi ở phần sau mà phải nhường cho người khác. Kết thúc ba phần chơi, nếu đội nào dành được điểm cao nhất thì sẽ giành chiến thắng.
MC giới thiệu xong thì giải lao 15 phút trước khi bắt đầu phần chơi đầu tiên. Lăng Nhược Hy cùng Tần Ngôn đương nhiên không có hứng thú để chơi những trò nhảm nhí thế này, nhưng cũng trong lúc đó Lâm Tấn lại tìm đến trước bàn, nâng ly rượu trên tay hướng đến hai người: "Hy Hy, con cùng bạn mình nhất định phải chơi a! Ta vừa khoe với ông nội con, ông Lăng cũng rất muốn xem cháu gái mình chơi trò chơi sẽ như thế nào."
". . ."
Mấy cái người già này. . . có phải rảnh rỗi quá rồi không?
Lăng Nhược Hy nâng ly cụng với Lâm Tấn, miễn cưỡng cười đáp lại: "Dạ, con biết rồi thưa ông."
Tần Ngôn đứng bên cạnh ngao ngán thở dài. Cũng may là bà nội mình trầm tính chứ không ham vui thế này, bằng không suốt ngày tiệc tùng chơi bời sẽ mệt chết cô mất!
Tiếp tục hướng mắt về sân khấu, MC giới thiệu phần chơi đầu tiên là ném banh. Mỗi đội sẽ cử lên hai người ném lần lượt 10 trái banh nhỏ ở cự ly 5 mét, số điểm sẽ được tính theo số banh ném trúng những con vịt đặt ở trên bàn. Thể lệ phần chơi này khá đơn giản, sau một phen vỗ tay rầm rộ thì tiếng bàn tán bắt đầu nổi lên, mọi người bắt đầu phân chia ai là người lên chơi trước.
"Giám đốc Tần, cô lên mở màn trước đi. Bạn tôi sẽ theo cô lên đó." Lâm Tịnh cười nói.
Ban đầu Tần Ngôn còn lo sợ sẽ phải chơi những trò cổ quái, đại khái là thi uống rượu hay thi ăn nhiều gì gì đó, nhưng nếu là ném banh thì cũng không quá khó khăn. Vì sợ hai trò ở sau sẽ gây khó dễ không ít nên Tần Ngôn cũng cân nhắc lời đề nghị này, Lăng Nhược Hy cũng có suy nghĩ tương tự liền trấn an Tần Ngôn: "Chị lên đi, ném banh cũng đơn giản thôi. Cố lên."
Nghe Lăng Nhược Hy nói vậy Tần Ngôn cũng vui vẻ đồng ý. Cô cùng một người bạn của Lâm Tịnh xung phong lên trước. Bàn của cô được xếp hàng đầu gần sát với sân khấu, số thứ tự 01 nên được lên chơi đầu tiên. Tần Ngôn cũng không mấy hứng thú với những trò này nên ném qua loa vài cái cho xong, kết quả là cô không nhận được điểm nào.
Từ lúc Tần Ngôn bước lên sân khấu, Lăng Nhược Hy ngồi bên dưới chăm chăm ánh mắt quan sát Tần Ngôn từng chút một, biểu cảm ngượng ngùng nhìn thế nào cũng vô cùng khả ái. Sau khi nhận điểm 0 tròn trĩnh quay trở lại, Tần Ngôn chỉ biết quay sang Lăng Nhược Hy cười trừ: "Chị. . . không biết chơi."
Dưới gầm bàn, Lăng Nhược Hy nắm lấy bàn tay đối phương, cười cong mi mắt cưng chiều vô hạn: "Không sao. Chị đáng yêu lắm."
Nhận được lời khen, Tần Ngôn thẹn thùng đỏ mặt, nếu không phải đang có nhiều người ở đây cô nhất định sẽ chồm tới hôn lấy cái miệng ngọt ngào kia.
"Chưa thấy ai chơi tệ như cô, con vịt to thế kia mà cũng không ném trúng phát nào!" Lâm Tịnh chu môi mỉa mai.
Tần Ngôn cười như không cười đáp lại: "Nếu đổi con vịt đó thành cô thì tôi nhất định sẽ ném trúng."
". . ."
Cái đồ. . . khó ưa!
Tiếp theo là phần chơi thứ hai, phần này khó khăn hơn một chút, gọi là nhảy lò cò cắm cờ. Ở bàn còn 4 người được phép tham gia, nhưng cả Lâm Tịnh cùng Lăng Nhược Hy đều nói lên ý kiến là không thích trò này, vì phải cởi giày cao gót ra để nhảy lò cò thì mất tư cách chết đi được!
Chính vì vậy, hai người bạn của Lâm Tịnh đành phải xung phong chơi phần này. Rất nhanh sau đó mang về một số điểm nhỏ, kết thúc phần chơi thứ hai. Thời điểm MC chuẩn bị giới thiệu phần chơi thứ ba, khoé môi Lâm Tịnh khẽ cong lên một chút, Tần Ngôn ngồi đó trông thấy liền linh cảm sắp có chuyện không lành.
Không ngoài dự liệu, vừa nghe thấy thể lệ của phần chơi cuối cùng Tần Ngôn liền phùng mang trợn má, nộ khí xông lên đến đỉnh đầu mà không cách nào phát tiết ra được!
Người chơi thứ nhất sẽ ngậm một miếng bánh mỏng dẹt ở trên miệng, người thứ hai sẽ cắn miếng bánh đó từng chút, cắn đến khi nào miếng bánh còn nhỏ xíu không thể cắn được nữa thì sẽ kết thúc trò chơi. Miếng bánh của đội nào nhỏ nhất thì sẽ trở thành người chiến thắng.
Hai bàn tay siết dưới bàn có chút run rẩy, Tần Ngôn thầm mắng bản thân ngu ngốc, sao không nhận ra âm mưu của cái con beo này sớm hơn!!!
Không khó đoán được từ đầu đến cuối đều do một tay Lâm Tịnh dàn xếp, dù là ném banh hay nhảy lò cò đều nằm trong kế hoạch của cô ta. Sớm biết Tần Ngôn sẽ chơi trò đơn giản nhất, còn Lăng Nhược Hy chắc chắn sẽ không nhảy lò cò, và đương nhiên phần chơi thứ ba mới chính là tâm điểm mà cô ta muốn nhắm đến.