Tần Ngôn không khó nhìn ra ánh mắt đầy hàm ý kia, cô lập tức gõ nhẹ tay lên trán Diệp An Kỳ, trầm giọng giải thích: "Không phải như bồ nghĩ đâu! Chuyện hôm đó là thế này. . ."
Cô tường thuật lại sự tình phát sinh vào đêm định mệnh đó. Bất quá cũng chỉ kể qua loa cho xong chuyện, bỏ qua mọi chi tiết ngoài lề mà cô không muốn nhắc đến. Diệp An Kỳ nghe đến nhập thần, sắc thái trên gương mặt biến hoá vô cùng ảo diệu. Ngạc nhiên có, hồi hộp có, ngay cả hoang mang cũng có. Chỉ đến khi Tần Ngôn kết thúc câu chuyện bằng một tiếng thở dài, Diệp An Kỳ mới mông lung ánh mắt, nói: "Tiểu Ngôn a~ bồ xui xẻo quá đi! Nhưng mà nè. . . cô ta trông như thế nào?"
Có phải xinh đẹp lắm không? Diệp An Kỳ cố gắng hình dung dáng vẻ của người kia. Nếu muốn xứng tầm với Tần Ngôn, vẻ ngoài tuyệt nhiên không thể thua kém.
Ngay lúc này mà Diệp An Kỳ còn quan tâm đến chuyện đó, thật khiến Tần Ngôn không sao hiểu nổi. Cô nhớ lại dung mạo muôn phần đáng ghét của nữ nhân kia, chần chừ một lúc rồi mới đáp: "Khá là xấu xí, hơn nữa còn. . . biếи ŧɦái đến không tưởng!"
Nhìn vẻ mặt Tần Ngôn không giống như nói đùa, Diệp An Kỳ thoáng rùng mình, cô liên tưởng đến gương mặt có chút hơi. . . ớn lạnh của nữ nhân kia, lập tức bĩu môi: "Âyyy. . . Vậy chẳng phải là quá thiệt thòi rồi sao? "Lần đầu" của bồ, sao có thể để một nữ nhân như cô ta tước đoạt được chứ? Chí ít cũng phải dễ nhìn một chút. . ."
"Ý của bồ là, nếu cô ta xinh đẹp thì xứng đáng có phải không?" Tần Ngôn trầm lại ánh mắt, ngữ khí cũng trở nên lạnh lẽo. Cô thừa biết Lăng Nhược Hy xinh đẹp đến bực nào, lại còn yêu mị phong tình tựa như những loài yêu tinh trong truyền thuyết. Thế nhưng, giữa các cô có mối thâm cừu đại hận không thể hoá giải, cho nên đẹp hay không đối với cô cũng hoàn toàn vô nghĩa. Túi da có đẹp đến mấy nhưng bên trong toàn chứa đựng những thứ rác rưởi thì cũng sẽ trở thành món đồ tầm thường mà thôi!
Cảm nhận được ánh mắt Tần Ngôn hơi đanh lại, Diệp An Kỳ nhanh chóng phẩy tay, tỏ vẻ không đồng tình: "Nè nè, mình không hề nói vậy nha! Nhưng mà. . . thời buổi này, giữa con gái với con gái có xảy ra chuyện đó cũng không phải chuyện gì to tát lắm đâu."
"Nhưng đây là "lần đầu" của mình. Hơn hết là cô ta không xứng!" Tần Ngôn quả quyết. Cô biết, Diệp An Kỳ nói không sai, thời đại bây giờ chuyện đồng tính nữ cũng không còn quá xa lạ. Huống hồ, Tần Ngôn đối với chuyện đó cũng không phải có ác cảm gì. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không yêu thích nam nhân, cô cũng không bao giờ muốn dây dưa với hạng người như Lăng Nhược Hy. Loại nữ nhân phóng túng bừa bãi, có thể dùng tiền để thoả mãn nhu cầu của bản thân. So với những loại đàn ông hèn mọn mà cô từng biết, Lăng Nhược Hy cũng không có gì khác biệt, đều vô lại như nhau cả.
Quan sát thần sắc biến hoá trên gương mặt của Tần Ngôn, Diệp An Kỳ cũng không ngu xuẩn mà nói thêm những lời thừa thãi. Cô không dám hé răng nửa lời, chỉ lẳng lặng ngồi uống hết tách cà phê còn đang dang dở. Chỉ sợ nói phải điều gì không hay sẽ khiến Tần Ngôn nổi cơn tam bành, phá nát cái tổ ấm của cô như những lần trước.
Tần Ngôn mà cô quen biết, chính là một nữ nhân không thể đắc tội. Thiên tư thông minh, tài lãnh đạo đã được hình thành từ khi còn nhỏ. Với bản tính cứng rắn lại có phần hơi nóng nảy, Tần Ngôn trong mắt người khác chính là một đại ma đầu. Kể từ thuở nhỏ, Tần Ngôn đã không có nhiều bạn bè, cũng bởi vì tính khí thất thường của cô nên không một ai dám đến gần. Diệp An Kỳ thì trái ngược hoàn toàn, cô vừa nhu nhược lại có chút ngờ nghệch nên thường xuyên bị bạn bè hiếp đáp. Chính vì thế nên Tần Ngôn đã nhiều lần đứng ra bênh vực, giải vây cho cô bạn thân này. Một người là khối băng sơn u lãnh, một người lại trong veo như làn nước, có lẽ vì vậy mà cả hai càng trở nên thân thiết. Sự bù qua đắp lại khiến tình bạn của hai người cũng bền vững theo thời gian.
Cho đến khi trưởng thành, số phận éo le luôn đeo bám Diệp An Kỳ, hết thảy các mối tình của cô đều lần lượt tan vỡ. Hầu hết những tên nam nhân mà cô từng gặp qua đều không đáng tin cậy, nếu không phải yêu cô vì tiền thì chính là vì danh vọng. Diệp gia so với Tần gia tuy không thể sánh bằng, nhưng ba của Diệp An Kỳ, Diệp Quân sở hữu trong tay một cơ ngơi không tính là nhỏ. Có lẽ vì thế nên những bọn đàn ông ve vãn quanh cô đều cùng chung một mục đích. Cũng may mắn cho cô, bên cạnh cô còn có Tần Ngôn, cô bạn thân này có thể vì cô mà sẵn sàng đại khai sát giới! Luôn chỉ điểm, bảo vệ cô thoát khỏi "lũ sói hoang" rình rập. Những tưởng Tần Ngôn là một người luôn xử sự theo lý trí, thật không ngờ vào ba năm trước, cô bạn thân này lại chấp nhận lời tỏ tình của Tống Chí Cường, một gã trai làng chơi luôn miệng hứa vì Tần Ngôn mà thay đổi. Chình vì điều này, hình tượng "nữ thần" của Tần Ngôn trong mắt Diệp An Kỳ hoàn toàn sụp đổ.
Đáng nói nhất, chỉ một năm sau đó hắn đã bắt đầu lòi ra bản chất thực sự. Ngoài mặt luôn tỏ vẻ thanh cao nhưng bên trong nhân cách hoàn toàn mục nát. Trời xui đất khiến, Diệp An Kỳ vô tình phát hiện hắn nɠɵạı ŧìиɦ trong một lần đi dự tiệc. Cô không chần chừ gọi điện báo ngay cho Tần Ngôn, cứ nghĩ là sau việc này cô bạn thân của mình sẽ "đá" hắn lăn long lóc. Thật không ngờ diễn biến tiếp theo không như cô nghĩ, Tần Ngôn cứ thế lại chấp nhận bỏ qua cho hắn, còn cẩn thận căn dặn cô không nên "chú ý" đến hắn quá nhiều, cứ để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Không cần nói cũng đủ biết Diệp An Kỳ đã thất vọng như thế nào, cô chỉ trách vỏ bọc của hắn quá hoàn hảo, có thể khiến Tần Ngôn yêu đến lú lẫn như vậy. Thế nhưng, có một điều mà Diệp An Kỳ không biết, Tần Ngôn đối với hắn vốn dĩ chưa từng tồn tại thứ gọi là tình yêu!
Tên Tống Chí Cường này, trước đó không biết đã gặp được mẹ của Tần Ngôn khi nào, nhưng hắn thật sự đã được mẹ của cô chấm trúng. Kỳ thật, điều giỏi nhất mà hắn làm được chính là lấy thiện cảm từ mẹ của cô. Còn bản thân cô vì muốn làm mẹ vui lòng nên đã không ngần ngại đáp ứng tình cảm của hắn. Chuyện hắn là "bad boy", hắn nɠɵạı ŧìиɦ, hay thậm chí còn nuôi "em gái mưa" ở bên ngoài cô đều biết tất. Chỉ có điều là cô không thèm đếm xỉa, cũng chẳng có nhiều tâm tư để quản những chuyện này.
Lần đó, hắn nɠɵạı ŧìиɦ bị Diệp An Kỳ phát hiện, Tần Ngôn chẳng những không tức giận mà còn cẩn thận nhắc nhở hắn, nói với hắn rằng có muốn ăn chơi cũng phải biết chừng mực, đừng để mẹ của cô phải phiền lòng. Hắn nghe những lời này còn nghĩ rằng cô yêu hắn đến mù quáng, ngoài mặt tỏ vẻ ăn năn, tự hứa sẽ không bao giờ tái phạm. Trên thực tế, cô làm sao tin được lời hắn, cũng không muốn đôi co dài dòng, chỉ ậm ừ cho qua chuyện nhưng biết chắc rồi đâu cũng sẽ vào đấy. Điều duy nhất ở hắn khiến cô cảm thấy hài lòng là ngoài danh vọng ra thì hắn hầu như không làm khó dễ cô trong chuyện tìиɦ ɖu͙ƈ. Suốt 3 năm yêu nhau, cô chỉ một lần nhắc khéo là bản thân chưa sẵn sàng cho "chuyện" đó, vậy là hắn cứ ngoan ngoãn như một con cún vâng lời, tuyệt nhiên chưa một lần đòi hỏi. Đối với cô, chuyện kết hôn cũng không quá quan trọng, chỉ cần đối phương biết điều một chút, không gò bó cô thì dù là ai cũng không thành vấn đề, kể cả là Tống Chí Cường cũng vậy.
Cho đến một tuần trước, sau khi gặp chuyện cô lập tức đi tìm hắn, kể rõ mọi sự tình. Sở dĩ cô muốn thành thật vì tháng sau cô cùng hắn sẽ kết hôn, cô không muốn làm bất cứ điều gì hổ thẹn với lương tâm của mình. Dù sao đi nữa, nếu đã kết hôn thì không thể tránh khỏi chuyện phải "động phòng", cô nghĩ là bản thân cũng nên có trách nhiệm một chút. Thật không ngờ, vừa nghe cô nói đã mất đi "lần đầu", hắn liền trở mặt quay ngoắt 180 độ, nổi trận lôi đình dằn vặt cô bằng đủ loại ngôn ngữ khiến cô không ngừng kinh tởm. Tiếp theo sau đó, chuyện gì đến cũng phải đến, hôn lễ sắp được cử hành vào tháng sau cũng theo đó mà huỷ bỏ.
Có thể nói, sau chuyện lần này Tống Chí Cường trong mắt Tần Ngôn đã trở thành kẻ thừa thãi. Cô vốn dĩ chỉ muốn yên bề gia thất để tập trung sự nghiệp, hoàn toàn không có ý định yêu đương gì cho nên mới chọn hắn. Đáng tiếc, hắn có thể nɠɵạı ŧìиɦ nhưng cô thì không! Có lẽ, vì cô đã quá nhân nhượng nên mới khiến hắn sinh ra "ảo tưởng". Đứng trước cuộc chia ly này, một chút phiền não cô cũng không có. Điều cô trăn trở nhất chính là mẹ của cô, vài hôm nữa cô sẽ tìm gặp bà để giải thích.
Lúc này, Diệp An Kỳ nổi hứng muốn đi mua sắm, cô nằng nặc đòi Tần Ngôn phải chở mình đi. Vì tính chất công việc khá là bận rộn, hầu hết thời gian của Tần Ngôn đều không được rảnh rỗi. Nhân dịp này cũng muốn ra ngoài để thư giãn đầu óc, nên lời đề nghị của Diệp An Kỳ nhanh chóng được cô đáp ứng.
Rất nhanh sau đó, cả hai rời khỏi căn nhà của Diệp An Kỳ. Tần Ngôn lái chiếc xe sang đưa cô bạn thân đến trung tâm mua sắm. Trên suốt đoạn đường đi, Diệp An Kỳ không ngừng thao thao bất tuyệt, hỏi han về những chuyện linh tinh khiến Tần Ngôn đau hết cả đầu. Sớm biết như vậy cô đã không thèm kể, kể ra rồi chẳng những không nhẹ nhõm mà còn mệt mỏi hơn.
Thời điểm đặt chân đến nơi cũng là lúc Diệp An Kỳ chịu im miệng lại, đầu óc Tần Ngôn lúc này mới thả lỏng được một chút. Cả hai tiến vào cửa chính, lên thang cuốn đi đến tầng lầu thứ ba. Nơi này là khu vực dành riêng cho cấp bậc thượng lưu, chuyên trưng bày những món đồ xuất xứ từ các thương hiệu quốc tế.
Tần Ngôn vốn rất kén chọn, những món đồ đặt ở trên người cô đều hết sức xa xỉ. Mỗi lần đi đến đâu, cô đều trở thành khách Vip ở nơi đó. Đương nhiên, nơi này cũng không ngoại lệ. Từ lúc bước chân vào cửa hàng nước hoa, các nhân viên ở đây đều đổ dồn vào cô để chăm sóc. Họ giới thiệu cho cô đủ loại hàng mới nhập, cô cẩn thận ngửi từng mùi, tựa như đang tìm kiếm thứ gì đó.
"Tần tiểu thư, xin hỏi cô cần tìm nước hoa của thương hiệu nào?" Nhìn thấy Tần Ngôn ngửi hết lọ này đến lọ khác mà vẫn chưa tìm được mùi hương thích hợp, nữ nhân viên liền hỏi.
Tần Ngôn chần chừ một lúc rồi đáp: "Tôi không rõ nữa. Cô xem giúp tôi, có loại nào hơi thanh mát, có chút vị ngọt nhàn nhạt, không gây nồng, dù chỉ thoảng qua thôi cũng đủ khiến lòng người say đắm. À, có chút giống hương vị của thiên nhiên, ví dụ như mùi hoa cỏ chẳng hạn. . ."
Nghe đến đây, Diệp An Kỳ mở mắt không chớp nhìn cô bạn thân của mình. Cái gì mà. . . "khiến lòng người say đắm"? Tiểu Ngôn a, bồ có phải thất tình đến ngốc rồi không?
"Nè, đừng nói là bồ muốn dùng hương thơm để. . . quyến rũ Tống Chí Cường nha?" Diệp An Kỳ nói khẽ vào tai Tần Ngôn.
Tần Ngôn véo cái má nhỏ của Diệp An Kỳ, đáp: "Thiệt tình! Bồ nghĩ mình hèn mọn như vậy sao?"
Diệp An Kỳ bán tín bán nghi nhìn Tần Ngôn, ánh mắt nghi hoặc khiến Tần Ngôn không nhịn được liền nói: "Lần đó. . . mình ngửi thấy mùi hương này ở trên người cô ta. Thật sự rất. . . dễ chịu! Chẳng qua là tò mò một chút, không biết cô ta xài loại nào mà thôi!" Kỳ thật, mặc dù đã một tuần trôi qua nhưng Tần Ngôn vẫn chưa quên được mùi hương khi đó. Cô dùng qua rất nhiều loại nước hoa, nhưng hầu như chưa từng ngửi thấy mùi hương đó bao giờ. Rất thơm, rất dễ chịu, lại có chút gì đó gây thương nhớ. Đương nhiên, có đánh chết cô cũng không thừa nhận là cô đang tưởng nhớ, bất quá cũng chỉ là hiếu kỳ mà thôi!
"Không phải chứ? Bồ thích mùi hương ở trên người một nữ nhân. . . biếи ŧɦái sao?" So với ý nghĩ ban nãy, ý nghĩ lúc này còn có vẻ khó tin hơn. Diệp An Kỳ trố mắt nhìn Tần Ngôn, không giấu được sự kinh ngạc.
Tần Ngôn có chút thẹn, ngay lập tức phản pháo: "Làm gì có! Không phải mình đã nói là tò mò một chút thôi sao?"
Phản ứng của Tần Ngôn làm cho Diệp An Kỳ thoáng giật mình, có cần phải lớn tiếng như vậy không a! Còn chưa kịp nói lời tiếp theo, lực chú ý của Diệp An Kỳ đã dời đến hai nữ nhân ở phía sau Tần Ngôn, trầm trồ há miệng.
"Tiểu. . . Tiểu Ngôn! Bồ nhìn kìa!"
"Nhìn cái gì?" Tần Ngôn thắc mắc.
Diệp An Kỳ nhướn nhướn mày hướng đến phía sau Tần Ngôn, khẽ nói: "Sau lưng bồ kìa, không biết là vị tiểu thư nhà nào, đẹp như minh tinh luôn!"
Hiếm thấy Diệp An Kỳ khen người khác nức nở như vậy, Tần Ngôn có chút tò mò, muốn nhìn xem người kia sở hữu dung mạo thế nào lại có thể khiến Diệp An Kỳ trầm trồ tán thưởng. Chỉ là, vừa xoay người lại cô đã bị cảnh tượng trước mắt doạ cho một phen kinh hãi.
Là cô ta! Người đã biến 28 năm gìn giữ của cô trở nên vô nghĩa!
Mái tóc nâu uốn nhẹ bồng bềnh, được cột thấp thả ra phía sau. Trên người diện một bộ vest đen hơi rộng, chiếc quần suông dài làm tôn lên chiều cao lý tưởng. Từng đường nét sắc sảo kia không thể lẫn vào đâu cho được. Đúng vậy, có hoá thành tro Tần Ngôn cũng nhận ra người này!
Lăng Nhược Hy choàng tay cô gái bên cạnh, đứng trước các kệ nước hoa vô tư trò chuyện như chốn không người. Cô không hề hay biết, một ánh mắt đằng đằng sát khí đang tia về phía mình, tràn ngập phẫn nộ!