Vừa thấy Lăng Nhược Hy quay trở lại, Tần Ngôn lên tiếng hỏi: "Hắn không phải là thiếu gia của Vương thị sao? Cô cùng hắn rốt cuộc quen biết như thế nào?"
Theo những thông tin mà ông nội từng nói với mình, Lăng Nhược Hy biết được Tần thị cùng Vương thị đang bắt tay nhau để lật đổ Lăng thị. Vậy mà phản ứng của Tần Ngôn lại giống như không quen biết hắn khiến cô cũng lấy làm lạ. Hơn nữa, lúc nãy trò chuyện với Vương Sinh, hắn cư xử với cô vẫn không chút thay đổi so với trước đây, Lăng Nhược Hy ngầm đoán, có lẽ người bắt tay với Tần Ngôn là Vương Thông, còn Vương Sinh xem ra lại chẳng biết chút gì về chuyện này. Bất quá, theo trí nhớ của cô thì giao tình giữa Lăng gia cùng Vương gia rất tốt, không hiểu sao bây giờ lại thành ra như vậy.
Vì không muốn Tần Ngôn nghĩ ngợi lung tung, Lăng Nhược Hy lập tức giải thích: "Hắn là một người anh chơi thân từ nhỏ. Ba của tôi cùng ba hắn có mối quan hệ làm ăn với nhau nên hai chúng tôi thường xuyên gặp mặt. Chỉ là. . . lúc ba mẹ qua đời thì tôi cũng không gặp lại hắn."
Nghe xong Tần Ngôn chỉ khẽ gật đầu, hai người tiếp tục động đũa. Bẵng đi một lúc Tần Ngôn lại lên tiếng: "Nhìn hắn có vẻ rất thích cô. . ."
Lúc nãy, Tần Ngôn cẩn thận quan sát ánh mắt của Vương Sinh, không khó nhận ra hắn đối với Lăng Nhược Hy không chỉ là tình cảm anh em bình thường. Đôi lúc cô phải thừa nhận, Lăng Nhược Hy quả thật rất xinh đẹp, vẻ đẹp của người này luôn khiến cô có một nỗi bất an không sao diễn tả. . .
Diện mạo nổi bật cứ như một đoá hoa, toả hương khiêu gợi những đàn bướm bay đến hút mật. Bất luận là nam nhân hay nữ nhân cũng khó lòng cưỡng lại, dễ dàng bị sa ngã trước hương thơm quyến rũ này.
Nỗi bất an kia. . . thật không dễ chịu một chút nào hết. . . !
"Vậy sao? Tôi cũng không biết. . " Thoáng nhìn gương mặt Tần Ngôn đang cúi xuống để ăn, Lăng Nhược Hy giương nhẹ môi cười, tiếp tục nói: "Nếu nhớ không lầm thì tôi cùng hắn có hôn ước từ nhỏ."
". . ."
Ngẩng mặt nhìn người kia, Tần Ngôn chỉ im lặng nhai nốt thức ăn trong miệng, nhưng hai con ngươi đen láy thì đang híp lại từ từ.
Thấy biểu cảm Tần Ngôn đáng yêu như vậy, Lăng Nhược Hy không nhịn được liền bật cười thành tiếng: "Không có a! Tôi đùa cô thôi."
Rút khăn giấy lau miệng của mình, sắc mặt Tần Ngôn lạnh tanh không chút cảm xúc, nhạt giọng, nói: "Thích đùa lắm sao? Nếu cô thật sự có hôn ước. . ."
Lăng Nhược Hy chu môi, chớp chớp hai mắt: "Thì thế nào. . . ?"
"Thì đích thân tôi sẽ tiễn cô lên xe bông, chúc cho cô một đời viên mãn!" Vứt miếng khăn vừa lau xong xuống đất, Tần Ngôn thản nhiên nói tiếp.
". . ."
Đưa mắt nhìn ngắm Lăng Nhược Hy từ trên xuống dưới, Tần Ngôn câu môi cười âm hiểm: "Nhưng trước khi tiễn cô lên xe bông, tôi cũng phải giữ lại cho mình một chút gì đó. . . gọi là kỷ niệm chẳng hạn?"
". . ."
Đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, Tần Ngôn vươn tay đến trước mặt Lăng Nhược Hy, nói: "Đi thôi, chúng ta về."
Nắm lấy bàn tay thon dài của đối phương, Lăng Nhược Hy vui vẻ nối gót theo sau, chậm rãi bước ra xe. Thời điểm xe lăn bánh, Lăng Nhược Hy nhận được một cuộc gọi từ Tô Thanh.
"Hy Hy, chuyện bồ nhờ mình làm đã sắp xếp xong rồi."
"Ừm. Được rồi, chuyện đó nói sau. Hôm nay bồ có đi đâu không?" Vì có Tần Ngôn ngồi bên cạnh nên Lăng Nhược Hy nhanh chóng đổi đề tài.
"Không có. Chút nữa mình với Kỳ Kỳ sang nhà bồ được không? Kỳ Kỳ muốn đến thăm Tần Ngôn." Đêm qua, Diệp An Kỳ được Tô Thanh kể cho nghe chuyện của Tần Ngôn, trong lòng không ngừng lo lắng.
Ngồi ở bên cạnh, Tần Ngôn nghe ngóng được hết thảy liền lên tiếng: "Được, chút nữa hai người đến đi."
Nghe rõ giọng nói của Tần Ngôn truyền đến, Tô Thanh ở đầu dây bên kia đáp lại rồi cũng nhanh chóng cúp máy.
Về đến trước cửa, Lăng Nhược Hy nắm chặt tay Tần Ngôn bước ra khỏi xe, cả hai vừa đi vừa cười nói rất vui vẻ mà không hề hay biết, từng khoảnh khắc hai người thân mật với nhau đều lọt vào ống kính của một kẻ theo dõi.
Hắn là do Tống Chí Cường sai đến, luôn nấp sẵn ở dưới nhà Lăng Nhược Hy, chỉ chờ cơ hội hai nữ nhân rời khỏi chỗ này liền theo sát để thu thập manh mối.
Cùng lúc này, Vương Sinh ngồi trong phòng của mình thẫn thờ nhìn ra khung cửa, hai ngón tay kẹp chặt điếu xì gà đang tản khói, trong đầu thoang thoảng những hình ảnh của một bé gái mà hắn tâm tâm niệm niệm.
Hắn nhớ lại biến cố đau lòng xảy ra cách đây 15 năm, khi đó hắn vừa được 15 tuổi thì biết tin mẹ của mình qua đời vì căn bệnh ung thư quái ác. Cũng chính vào những năm đó, tinh thần của Vương Thông vô cùng suy sụp, dẫn đến Vương thị đứng trước nguy cơ phá sản, không cách nào vực dậy nổi. Đứng trước tình thế nguy cấp, Lăng Phong bỗng nhiên xuất hiện ra sức cứu vớt Vương thị, ông chính là vị ân nhân mà cả đời này Vương Thông cùng Vương Sinh tôn sùng nhất.
Trong suốt khoảng thời gian đó, Vương Sinh vì cái chết của mẹ mình mà thu mình với mọi thứ xung quanh, từ một đứa trẻ hoạt bát bỗng chốc lại trở nên trầm lặng. Vương Thông vì lo lắng nên đi đâu cũng dẫn dắt con trai mình theo sát bên cạnh. Trong một lần đến nhà thăm hỏi vị ân nhân kia, cũng chính là lần đầu tiên Vương Sinh được trông thấy Lăng Nhược Hy, đứa bé dù chỉ mới 10 tuổi nhưng lại khả ái đến mê hồn người.
Ban đầu giao tiếp với nhau, hắn đối với cô nhất mực xa cách, vẫn thu mình không chút đoái hoài đến những thứ xung quanh. Thế nhưng cô chẳng những không chán ghét mà luôn chủ động tiếp cận, nếu không phải chọc hắn cười thì luôn tìm cách để an ủi. Hắn nhớ rõ, cô đã từng ở trước mặt hắn kể về cái chết của ba mẹ mình như thế nào, mỉm cười đốc thúc tinh thần hắn như thế nào. Từng cử chỉ hành động cho đến lời nói của cô, hắn mãi mãi khắc ghi trong tâm trí.
Kể từ đó, mỗi tháng hắn đều trông ngóng ba của mình đưa đến gặp cô, tình cảm của hai người cũng trở nên khắng khít sau nhiều lần trò chuyện. Đứa bé càng lớn càng trở nên xinh đẹp, đẹp đến mức mỗi lần nhìn thấy cô hắn đều không khỏi ước ao muốn một ngày nắm tay cô đi vào lễ đường. Hắn tự hứa với lòng sẽ luôn tôn trọng cô, sẽ luôn che chở và yêu thương cô vô điều kiện.
Vào năm Lăng Nhược Hy vừa tròn 18 tuổi, cô bất ngờ phải sang Anh du học. Cũng từ đó mà mối quan hệ dần dần trở nên nhạt nhoà, số điện thoại cô thay đổi liên tục khiến hắn không cách nào liên hệ hỏi thăm. Mặc dù hỏi cưới không thành, nhưng hắn vẫn tôn trọng cô gái này, nếu cô không thích hắn chắc chắn sẽ không miễn cưỡng.
Thế nhưng. . . điều hắn không ngờ nhất chính là, Lăng Nhược Hy lại phát sinh tình cảm với Tần Ngôn, nữ giám đốc quyền lực của Tần thị, cũng là kẻ thù lớn nhất mà Vương thị rắp tâm muốn lật đổ. Chiếu theo những bức hình mà Tống Chí Cường vừa gửi đến, hắn không cách nào chối bỏ hiện thực ở trước mắt.
Miên man trầm tư một hồi, tiếng chuông điện thoại reo lên khiến hắn bừng tỉnh.
"Thiếu gia. . . không xong rồi! Có kẻ nào đó vừa động tay động chân, công ty của chúng ta vừa nhận được thông báo đình chỉ hoạt động!" Tống Chí Cường hớt hải nói vào điện thoại.
Vương Sinh nghe xong liền nhíu mày, mặc dù là công ty nhỏ nhưng hậu thuẫn ở phía sau chính là Vương thị, thật không biết kẻ nào lại to gan dám gây ra chuyện này. Hắn gằn giọng, hỏi: "Đã tìm hiểu kỹ chưa? Là kẻ nào?"
"Không. . . không điều tra được. Toàn bộ thông tin liên quan đều bị giấu kín. . ."
Nghe đến đây, Vương Sinh lại càng thêm điên tiết. Hắn siết mạnh điện thoại trong tay, hai mắt chợt loé dư quang. Trầm mặc một lúc liền hiểu ra vấn đề, hắn cẩn thận liên kết từng thứ mà đưa ra suy luận.
Người duy nhất có thể xoá sổ công ty hắn trong vòng một nốt nhạc, ngoại trừ Lăng Phong ra thì không thể là ai khác! Cũng may là trước đó hắn để Tống Chí Cường đứng tên toàn bộ, bằng không thật không biết ăn nói với vị ân nhân kia như thế nào. . . !
Người mà Tống Chí Cường đắc tội là Tần Ngôn, hiện tại hắn không biết Lăng Nhược Hy cùng Tần Ngôn rốt cuộc là thế nào, liệu có ẩn tình gì hay không? Nhưng nhìn cách Lăng Nhược Hy nhờ ông nội mình can thiệp để phá huỷ công ty đó, Vương Sinh có thể đoán được Tần Ngôn đối với Lăng Nhược Hy quan trọng đến bực nào.
Nhắm mắt định thần một lúc, Vương Sinh lúc này mới lên tiếng: "Kể từ giờ phút này, anh tập trung theo sát hai người bọn họ. Thu thập càng nhiều hình ảnh càng tốt, đợi đến thời điểm thích hợp thì chờ lệnh tôi."
"Hiểu rồi, thiếu gia." Tống Chí Cường đáp.
Chớp nhoáng đã đến giữa trưa, lúc này Diệp An Kỳ cùng Tô Thanh cũng có mặt ở căn hộ. Nhìn thấy bạn thân mình vẫn tươi tắn không sứt mẻ miếng thịt nào Diệp An Kỳ mới an tâm không ít.
"Tiểu Ngôn, hôm qua mình gọi bồ không được, thật lo muốn chết a!" Lúc nghe Tô Thanh kể xong, cô gọi liên tiếp 3 cuộc cho Tần Ngôn nhưng không thấy bạn thân mình nghe máy.
Tần Ngôn có chút thẹn thùng khi nhớ lại chuyện đêm qua, vừa nghỉ ngơi hiệp một xong cô tiếp tục bị Lăng Nhược Hy dày vò lần nữa, thời gian dưỡng sức còn không có lấy gì mà nghe điện thoại của Diệp An Kỳ. Bất quá, còn chưa kịp viện cớ thì đã nghe Lăng Nhược Hy xen mồm đáp lại: "Hôm qua cô ấy rêи ɾỉ cả đêm, chắc là không còn sức để nghe điện thoại."
". . ."
Muốn cú đầu người này ghê. . . !
Thà không nghe thấy thì thôi, nghe Lăng Nhược Hy nói rồi Diệp An Kỳ lại nhớ đến âm thanh rêи ɾỉ của Tần Ngôn hôm trước. Cô lấy hai tay xoa xoa lên má, hít sâu rồi thở ra để tránh nghĩ đến những hình ảnh không tốt.
Nhìn Diệp An Kỳ chật vật như vậy Tô Thanh liền nhíu mày quở trách: "Hai cái người này! Đừng có dạy hư Kỳ Kỳ của tôi được không?"
Tần Ngôn trưng ra vẻ mặt khó hiểu: "Kỳ Kỳ của cô? Hai người bắt đầu rồi sao?"
Diệp An Kỳ gật gật cái đầu nhỏ. Tần Ngôn thấy thế liền dở khóc dở cười, nói: "Vậy thì bồ nên cẩn thận một chút. Hai cái nữ nhân này. . . không đáng tin chút nào a!"
Nghe Tần Ngôn nói xong, Tô Thanh liền đánh cùi chỏ vào tay Lăng Nhược Hy, ánh mắt hơi đanh lại: "Nữ nhân của bồ cái miệng thật không tốt."
Lăng Nhược Hy gật gù đồng tình: "Ừm. Mình cũng thấy vậy."
Tần Ngôn liếc mắt trừng hai người, Diệp An Kỳ ngồi bên cạnh hưởng thụ bầu không khí vui vẻ, tiện tay bốc thức ăn cho vào mồm liên tục. Thời điểm Tô Thanh cùng Lăng Nhược Hy đi ra một góc nói chuyện riêng, Diệp An Kỳ ngay lập tức bị Tần Ngôn dò hỏi: "Thế nào? Hai người. . . ấy ấy chưa vậy?"
Trố mắt nhìn bạn thân mình, Diệp An Kỳ ngượng ngùng đáp: "Ấy cái gì a! Mình. . . chưa sẵn sàng!" Lại quan sát gương mặt Tần Ngôn, nhìn thấy khí sắc hồng nhuận của đối phương Diệp An Kỳ không nhịn được liền buông lời trêu chọc: "Dạo này da dẻ hồng hào, mặt mày bồ cũng đỡ nhăn nhó hơn trước kia. Nói mình nghe thử xem, có phải. . . ấy ấy thích lắm không?"
". . ."
Thấy Tần Ngôn không muốn trả lời, Diệp An Kỳ liền hỏi tiếp: "Mình nghe Tô Thanh nói, Hy Hy của bồ rất giỏi chuyện đó có phải không?"
". . ."
Thì cũng giỏi đó. . . nhưng sau này mình giỏi hơn có được không?
Ánh mắt Diệp An Kỳ nhìn đến Tần Ngôn không giấu được ý tứ thăm dò, Tần Ngôn lập tức nói lảng sang chuyện khác: "Nói về bồ trước đi. Tại sao lại không ấy ấy với Tô Thanh?"
Cúi gằm mặt của mình xuống, Diệp An Kỳ nói mà hai cái má cũng đỏ ửng lên: "Thật ra. . . tụi mình có làm. . . làm ở ngoài rồi a!"
Bản tính vốn tò mò, Tần Ngôn tiếp tục hỏi: "Thế nào? Có phải thích lắm không?"
Có giống cô không. . . ? Cô cũng thích lắm a!
"Ừm. . . thích. . ." Diệp An Kỳ xấu hổ đáp lại.
Cùng lúc hai người kia đi đến, nhìn thấy sắc mặt Tần Ngôn cùng Diệp An Kỳ ửng hồng lên rõ rệt liền đoán được hai người họ đang nói đến chuyện gì.
Lăng Nhược Hy vội vàng sấn đến chỗ Tần Ngôn, nảy nảy cơ thể áp sát đối phương, thanh âm nũng nịu nghe muốn nổi hết da gà: "Ngôn Ngôn xấu quá a~ sao lại đem chuyện phòng the của hai đứa mình kể cho người khác nghe hả?"
"Đồ thần kinh!" Tần Ngôn lườm mắt, ngoắc môi mắng Lăng Nhược Hy, nhưng ẩn hiện đâu đó lại mang theo vài tia nuông chiều.
Cả hai vờn qua vờn lại trước mặt Tô Thanh cùng Diệp An Kỳ, bầu không khí rộn ràng đến náo nhiệt. Không thể không nói, từ trước đến giờ Diệp An Kỳ chưa bao giờ thấy Tần Ngôn vui vẻ như vậy, cảm giác khi yêu thích một người thật sự có thể khiến người ta thay đổi.
Bất ngờ nhìn sang Diệp An Kỳ, Lăng Nhược Hy híp mắt, trêu ghẹo đối phương: "Chị An Kỳ, chị cùng Tô Thanh cũng nhanh thật a, mới đó đã có chuyện phòng the để kể cho Ngôn Ngôn của em nghe rồi!"
". . ."
Nghe Lăng Nhược Hy nói mà Diệp An Kỳ không biết phản ứng thế nào, cái mặt nhỏ chúi thẳng xuống đất, ngại đến không ngóc đầu lên nổi. Tô Thanh ngồi một bên cũng chỉ biết cười khổ, hoàn toàn không biết làm gì khác.
Bốn người ngồi tán dóc trò chuyện với nhau đến buổi chiều thì Tô Thanh cùng Diệp An Kỳ cũng về mất. Lăng Nhược Hy nhoài người trên sofa, ngả đầu nằm lên đùi Tần Ngôn. Nhớ lại chuyện lúc nãy, Tần Ngôn nheo mắt cúi xuống nhìn Lăng Nhược Hy, lạnh giọng hỏi: "Vừa nãy cô gọi Diệp An Kỳ là gì?"
Ngửa đầu nhìn lên, Lăng Nhược Hy khó hiểu hỏi lại: "Chị An Kỳ. . . sao vậy?"
Véo mạnh cái mũi Lăng Nhược Hy, Tần Ngôn gầm giọng có chút bất mãn: "Tôi cũng lớn tuổi hơn cô!"
Tôi cũng lớn tuổi hơn cô, nhưng chưa bao giờ nghe cô gọi tôi là chị! Ý tứ Tần Ngôn rất rõ ràng.
Lăng Nhược Hy nắm lại cái tay tuỳ tiện kia, cô bật cười khúc khích, khẽ nói: "Thế nào? Muốn tôi gọi cô là chị?"
Tần Ngôn nghiêm túc gật đầu. Lăng Nhược Hy lập tức bĩu môi: "Nằm mơ! Tôi không thích."
". . ."
Dồn lực đạo xuống hai cánh tay, Tần Ngôn đẩy mạnh một phát khiến Lăng Nhược Hy ngã nhào xuống đất.
"Aiii, đau chết người ta a!" Lồm cồm bò dậy, Lăng Nhược Hy vòng tay ra sau đấm nhè nhẹ lên lưng của mình. Đột ngột bị đẩy như vậy cô đương nhiên không phản ứng kịp.
Đến nhìn cũng không thèm nhìn, Tần Ngôn trầm lại ánh mắt, tức tối đứng phắt dậy, vừa định bỏ đi liền bị người kia ôm chặt từ phía sau. Lăng Nhược Hy hôn hôn hít hít liên tục lên cổ Tần Ngôn, mặc kệ đối phương ra sức giãy giụa cô cũng không nới lỏng vòng tay của mình.
"Đáng ghét! Có bỏ ra không? Không thì đừng trách tôi!" Vũng vẫy một lúc, Tần Ngôn nghiến răng mắng cái người đang ôm chặt mình.
Bất chợt bế thốc Tần Ngôn lên, Lăng Nhược Hy áp đối phương tựa người lên sofa, thời điểm hai gương mặt cách nhau chỉ còn một gang tay, Lăng Nhược Hy câu môi cười thích thú, nỉ non gọi ai đó như đang muốn xoa dịu: "Chị~"
". . ."
Có chút buồn cười, Tần Ngôn liếc xéo người trước mắt, ý cười trên miệng khẽ nâng lên, cô hôn lấy cánh môi Lăng Nhược Hy, nụ hôn nhàn nhạt thoáng qua nhưng chất chứa rất nhiều cảm xúc.
Nhìn đối phương vui vẻ ra mặt, Lăng Nhược Hy đưa tay vuốt ve cái má nhỏ, hỏi: "Thích được gọi như vậy lắm sao?"
"Ừm. Thích." Tần Ngôn nghiêng đầu cười đến run run mi mắt.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của Tần Ngôn lúc này, Lăng Nhược Hy kiềm lòng không được mà áp sát người đến, ôm thật chặt đối phương lắc lư vài cái.
"Chị Ngôn Ngôn xinh đẹp, em muốn ăn chị a~"
". . ."