Sáng sớm thức dậy, có một cảm giác trống rỗng cồn cào trong dạ dày. Thời điểm hai mắt còn đang mơ màng, Tần Ngôn ngửi thấy mùi thức ăn từ bên ngoài xộc vào, thơm đến nức mũi.
Hình như là. . . mùi tỏi phi thì phải?
Chống tay ngồi dậy, Tần Ngôn xoa nhẹ hai bên thái dương, cái đầu nhỏ còn có chút xây xẩm. Cái mùi thức ăn ở bên ngoài không ngừng hấp dẫn cô, dạ dày không tự chủ cũng kêu lên từng tiếng.
Tiểu yêu quái đó mà cũng biết nấu ăn sao. . . ?
Nhớ lại những chuyện xảy ra vào đêm trước, Tần Ngôn có chút nặng đầu, căn bản là muốn ném đi hết thảy cho xong, không muốn nghĩ ngợi linh tinh thêm nữa.
Không nhớ thì tốt, nhớ rồi lại thấy. . . mất mặt hết nói nổi!
Bước chân xuống giường, Tần Ngôn tiến đến bàn trang điểm, soi gương chải chuốt lại đầu tóc, tiếp đến liền vào nhà vệ sinh để rửa mặt các thứ, xong xuôi hết rồi mới mở cửa đi ra ngoài.
Nắng sớm thật đẹp, chiếu xuyên qua chiếc màn mỏng trải xuống nền nhà có chút chói mắt. Bóng lưng Lăng Nhược Hy loay hoay đứng ở bếp rất ra dáng một cô nội trợ, mặc dù không có tạp dề nhưng nhìn thế nào cũng rất chuyên nghiệp. Nhất cử nhất động đều lưu loát chẳng khác nào một tay đầu bếp thực thụ.
Bất quá, cái món kia. . . hình như chỉ là trứng chiên tầm thường mà thôi.
Mải ngắm nhìn một lúc lâu, Tần Ngôn xoa xoa cái bụng đáng xấu hổ của mình, từ nãy đến giờ nó vẫn không ngừng phát ra âm thanh kỳ dị.
Vừa xoay người đã nhìn thấy Tần Ngôn đứng tựa lưng lên cửa, dáng vẻ còn có chút lười biếng. Tóc đen phân tán ở hai vai, gương mặt cũng không quá khác lạ so với ngày thường, đều mộc mạc không dính chút son phấn. Ngoại trừ đôi mắt còn mơ ngủ kia ra thì cũng không có gì đáng kể.
"Có đói không? Ngồi chờ tôi một chút." Nhanh tay xếp cái trứng to chảng lên dĩa, Lăng Nhược Hy xào tiếp món rau đơn giản rồi đem hết ra bàn.
Thời gian ở bên Anh, cô có học qua vài món đơn giản, chủ yếu là trứng chiên, cải xào, rau luộc gì gì đó để phòng ngừa những tình huống khẩn cấp. Bên cạnh có một cô bạn rất háu ăn, có những lần đến tận nửa đêm Tô Thanh lại than đói, vì quan tâm đến cô bạn thân này mà Lăng Nhược Hy mới cất công học được vài món, không ngờ bây giờ lại có chút hữu dụng, có thể bồi Tần Ngôn một bữa sáng đơn giản.
Phớt lờ người kia, Tần Ngôn nhàm chán bước đến ngồi xuống ghế, cả người uể oải không sao tả nổi. Nhớ lại thì đêm qua mình quả thật đã uống rất nhiều, khó trách lúc này lại mệt mỏi như vậy.
Nhìn món trứng chiên trên bàn cũng không quá đẹp mắt, nhưng mỹ vị toát ra thì không thể nào cưỡng lại được. Dự định là sẽ không ăn, nhưng cái bụng nhỏ của Tần Ngôn lại không chịu nghe lời chủ nhân của nó, cứ liên tục gầm lên một cách xấu hổ.
Thời điểm hai món một cơm đã bày sẵn ở trên bàn, chờ mãi cũng không thấy Tần Ngôn có ý định động đũa nên Lăng Nhược Hy lên tiếng: "Đói thì cứ ăn đi. Sợ tôi đầu độc cô sao?"
"Tôi không đói." Dứt khoát từ chối lời mời của đối phương, Tần Ngôn cũng không thèm nhìn đến các món ăn bày sẵn trên bàn mà quay mặt sang nơi khác.
"Ọt ọt~"
". . ."
Đúng là. . . cái bụng phản chủ mà!
Liếc mắt thấy Lăng Nhược Hy đang có ý cười mình, Tần Ngôn chỉ biết nhếch môi cay cú. Lý trí nói cho cô biết không nên ăn những món mà người kia làm, nhưng cái bụng cô thì cứ reo hò không ngừng khiến cô mất mặt.
Ngồi si mê ngắm nhìn Tần Ngôn một hồi lâu, cuối cùng Lăng Nhược Hy cũng chủ động nâng đũa. Cô gắp một miếng trứng bỏ vào chén đối phương, trên miệng vẫn giữ nguyên ý cười: "Cho dù ghét tôi cũng không nên hành hạ dạ dày như thế có đúng không? Tôi vẫn đang là thư ký của cô, một phần công việc của tôi vẫn là chăm sóc cô."
Nghe Lăng Nhược Hy nói cũng có vẻ. . . hợp lý, cô ta vẫn là thư ký của mình, vẫn là một chân sai vặt của giám đốc. Tần Ngôn nghĩ thế rồi cũng không muốn tiếp tục làm khó bản thân, nâng đũa lên gắp thêm rau cho vào chén, từ từ thưởng thức.
Bữa ăn diễn ra trong yên lặng, Lăng Nhược Hy ăn không nhiều, chỉ chăm chú ngắm nhìn đối phương ăn đến say sưa, nhìn vẻ mặt ngon miệng thế kia chắc chắn là đói lắm rồi.
"Ăn có được không?" Vốn không tự tin với tài nghệ của mình, thay vì hỏi có ngon không, Lăng Nhược Hy chỉ dám hỏi như thế này thôi. Dù gì thì trước đây cũng không chuyên tâm học cho lắm, chỉ qua loa múa đại vài đường cho Tô Thanh. . . có cái mà nhai.
Bất quá, đang đói thì ăn cái gì lại chẳng ngon. Huống hồ còn là thức ăn của người mình yêu thích làm ra cho mình, Tần Ngôn ăn ngon miệng như vậy hoàn toàn không có chút miễn cưỡng. Nhưng cô cũng không muốn khen ngợi cái tiểu yêu quái này, đề phòng bất trắc. . . cô nàng lại ảo tưởng mình nấu ngon quá mà đi trổ tài, dâng đến tận miệng cho nữ nhân kia. . . !
Nghĩ đến thôi cũng đủ khiến tâm phiền ý loạn, bức bối đến chịu không nổi!
"Cũng tạm thôi. Không mấy ngon miệng, dùng để lót dạ tạm thời thì được." Tần Ngôn đáp nhạt nhẽo, động tác gắp thức ăn vẫn diễn ra đều đặn.
Lường trước đối phương sẽ trả lời như vậy nên Lăng Nhược Hy cũng không thất vọng, chỉ biết cười trừ cho qua chuyện. Không khí của bữa ăn trôi qua rất ảm đạm, hai người dùng bữa xong liền đứng dậy chỉnh trang lại mọi thứ, Tần Ngôn thì lái xe trở về nhà để thay quần áo, còn Lăng Nhược Hy thì đến công ty để vào việc.
Thời gian chầm chậm trôi cho đến buổi trưa, vẫn như hôm qua, Lăng Nhược Hy vẫn chứng kiến Tống Chí Cường đến văn phòng, đưa Tần Ngôn đi ăn sau đó lại đưa cô quay trở lại. So với hôm qua thì hôm nay lại càng thêm tịch mịch, Lăng Nhược Hy cùng Tần Ngôn lại càng trở nên xa cách. Thế nhưng, thỉnh thoảng cả hai đều nhìn trộm sau một cách vô thức, đều muốn nhìn biểu tình trên mặt của đối phương như một cách thăm dò. Hoàn toàn không có cuộc trò chuyện riêng tư nào diễn ra cả.
Gần đến giờ tan ca, bất ngờ lại nhận được cuộc gọi từ bà nội mình, Tần Ngôn lập tức nghe máy.
"Ngôn Ngôn, tối nay ta có hẹn với ông Lăng, nếu con sắp xếp được thời gian thì cùng ta đến đó." Sau buổi trà chiều hôm qua, Đới Viên được Lăng Phong kể cho nghe hết mọi sự tình. Bà trước giờ vốn tính thoải mái nên không hề phát sinh ý kiến, trái lại còn có chút hiếu kỳ với tình cảm của hai đứa cháu này. Một đứa như mây cưỡi gió phiêu diêu tự tại, một đứa thì như khối băng sơn ngàn năm không chút xoay chuyển, bà chân thực thắc mắc không biết hai cái đứa cháu này. . . va vào nhau bằng cách nào? Sau một phen bàn bạc với lão bằng hữu, cả hai nảy ra ý định muốn gặp Tần Ngôn để thăm dò một chuyến.
Nhắc đến Lăng Phong, ấn tượng của Tần Ngôn đối với ông rất tốt. Một người tài giỏi, cường bá bậc nhất trên thương trường, là một vị tiền bối mà cô vô cùng ngưỡng mộ. Sự sùng bái của cô dành cho ông, giống như là một người hâm mộ dành cho thần tượng của mình vậy. Lại nói, chỉ sau một lần gặp gỡ cô đánh giá rất cao cách ứng xử của ông đối với các hậu bối, hoàn toàn không giống một lão nhân cường thế mà báo chí ca tụng, chỉ đơn giản ôn hoà như một ông lão thân thiện ở nhà bên mà thôi.
"Con có thể sắp xếp sau 7 giờ, có được không bà?" Vì còn phải mất cả buổi dành cho con chó theo đuôi kia, nên phải trễ một chút cô mới đến đó được.
"Được. Vậy 7 giờ ở nhà hàng DS, chúng ta chờ con."
"Dạ."
Vừa cúp máy, Tần Ngôn ngước mắt nhìn Lăng Nhược Hy còn đang lay hoay với đống tài liệu mà Trương Minh mang đến. Cô âm thầm tự hỏi, không biết tối nay người này sẽ đi đâu, làm gì?
Có phải. . . sẽ tiếp tục gặp gỡ nữ nhân kia hay không?
Nỗ lực dằn xuống cơn tò mò của mình, Tần Ngôn trầm lắng thở ra một hơi, không hiểu sao mỗi lần nghĩ đến lại khiến bản thân nhức nhối như vậy. . .
Suy đi tính lại, nếu không hỏi chuyện cá nhân, chắc là hỏi thăm về tình hình. . . gia đình thì cũng được đi? Tần Ngôn chần chừ một lúc cuối cùng cũng hướng đến người kia, cất giọng ôn tồn, hỏi: "Ông nội của cô thế nào rồi? Khi nào thì mới bắt đầu trị liệu?"
Ánh mắt vẫn chăm chú với đống tài liệu đang đặt trên bàn, Lăng Nhược Hy đáp: "Đã bắt đầu hôm qua rồi."
"Vậy sao? Viện phí thế nào. . . ? Cô chưa gửi hoá đơn cho tôi." Điều đầu tiên Tần Ngôn nghĩ đến chính là vấn đề này. Cô biết Lăng Nhược Hy không có khả năng chi trả, dù có oán hận đến mấy. . . cũng không thể trả đũa theo cách này được!
"Tôi trả rồi."
Có chút kinh ngạc, nhưng Tần Ngôn chưa kịp hỏi thì đã nghe Lăng Nhược Hy nói tiếp: "Là ông Phong, hôm đó ông bay vào thăm ông nội, sẵn tiện thanh toán giúp chúng tôi số tiền đó."
Nghe rồi chỉ "ừm" lên một tiếng, Tần Ngôn cũng không thắc mắc gì thêm. Nhìn ông Phong giàu có thế kia, thanh toán viện phí giúp ông bạn già của mình cũng không có gì là lạ.
Nhưng mà. . . Lăng Nhược Hy quả nhiên không muốn nhận ân huệ của mình. Điều này khiến Tần Ngôn không khỏi mất mát.
Khoảng cách giữa cô cùng người này. . . trong vô hình đã giãn ra rất nhiều.
"Tối nay cô vẫn đi gặp nữ nhân kia sao. . . ?" Kỳ thật, Tần Ngôn không muốn hỏi. Nhưng có thứ gì đó cứ nôn nao trong lòng, thôi thúc cô cứ phải hỏi đến vấn đề này.
Một vấn đề luôn khiến cô trăn trở. . .
Hình ảnh Lăng Nhược Hy cùng nữ nhân kia lúc ẩn lúc hiện bay nhảy trong đầu, Tần Ngôn không cách nào kiểm soát được.
Xoay mặt nhìn Tần Ngôn, cảm nhận được ánh mắt thấp thỏm của đối phương, Lăng Nhược Hy chỉ khẽ đáp: "Có thể. Nếu buồn chán không có gì làm thì sẽ gặp."
Ý cười nhạt nhoà trên môi Tần Ngôn không giấu được chua xót, cô nhìn Lăng Nhược Hy một lúc, sau đó thở dài: "Cô không nghiêm túc. Nếu nghiêm túc, sẽ không chỉ tìm đến người ta lúc bản thân buồn chán thế này."
"Đang nói về cô sao?" Khí sắc Lăng Nhược Hy vẫn không có gì thay đổi, dửng dưng đến kỳ lạ, tiếp tục nói: "Cô cũng chỉ tìm đến tôi mỗi khi buồn chán. . ."
Cả một ngày sát vai bên cạnh Tống Chí Cường, chỉ những lúc cần thiết mới tìm đến tôi thôi.
"Cô đang thừa nhận bản thân không nghiêm túc với người ta có đúng không?" Nhấc từng bước tiến về phía Lăng Nhược Hy, Tần Ngôn tựa người lên kệ, nhìn Lăng Nhược Hy bằng ánh mắt thăm dò.
"Không thể nói như vậy. Muốn nghiêm túc với một người cũng cần có thời gian, bản tính tôi phóng túng như thế nào cô cũng thừa biết mà? Chí ít là. . . hiện tại tôi chỉ muốn dành hết tâm tư cho một người." Ngữ điệu đứng đắn đến vô cùng chân thật. Đương nhiên, người Lăng Nhược Hy đang nói đến chính là nữ nhân ở trước mắt mình.
Tuy nhiên, Tần Ngôn làm sao biết được những gì Lăng Nhược Hy đang suy nghĩ. . .
Trong đáy mắt lướt qua một tia thất vọng, Tần Ngôn chán nản chấm dứt cuộc trò chuyện này, lẳng lặng quay trở về bàn làm việc.
Thay lòng quá nhanh. . . ngay từ đầu cô không nên yêu thích nữ nhân này!
Đến giờ tan làm, Tần Ngôn ra về cùng Tống Chí Cường. Lăng Nhược Hy trên đường lái xe liền gọi cho Tô Thanh.
"Bồ với cái cô "búp bê" kia thế nào rồi?"
"Đang tiến triển rất tốt. Mấy hôm nay cũng thường xuyên gặp mặt a!" Mỗi lần nghĩ đến Diệp An Kỳ, trong lòng Tô Thanh không ngừng phấn khích.
Viên mãn ghê! Hèn gì. . . bỏ bê bạn bè, chẳng thèm gọi hỏi thăm người ta một tiếng!
"Tối nay thì sao? Bồ có thời gian không?"
"Có chuyện gì sao?" Nghe giọng Lăng Nhược Hy không vui, Tô Thanh ngầm đoán cô bạn thân này chắc chắn có tâm sự.
"Cũng. . . không có gì nghiêm trọng. Chỉ muốn cùng bồ đi uống chút gì đó thôi." Không biết có nghiêm trọng không, nhưng cô thật sự. . . khó chịu lắm rồi a!
Ngày nào cũng nhìn thấy tên khốn kia kè kè bên cạnh Tần Ngôn, tâm trạng không cách nào tốt lên nổi!
"Mình đưa Diệp An Kỳ đi cùng có được không?"
". . ."
Bạn với bè. . . chán chả buồn nói. Đúng là cái đồ mê gái mà!
Trong lòng đầy rẫy trách cứ, nhưng nghĩ lại thì có Diệp An Kỳ cũng tốt. . . sẵn tiện dò hỏi cô ta một số chuyện. Lăng Nhược Hy nghĩ xong liền nói: "Được rồi, nếu có Diệp An Kỳ thì sang nhà mình đi. Chúng ta uống ở nhà."
"Được. Chút nữa gặp."
Trên đường trở về, Lăng Nhược Hy ghé mua bia cùng nhiều món ăn vặt. Cô biết rõ sở thích của bạn thân mình nên mua rất nhiều món mà Tô Thanh ưa chuộng.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Lăng Nhược Hy mặc một chiếc áo thun rộng, quần đùi ngắn ngồi xem ti vi chờ đợi hai người kia đến. Khoảng hơn một tiếng sau thì Diệp An Kỳ cùng Tô Thanh cũng có mặt. Vì được Lăng Nhược Hy căn dặn từ trước, nên cả hai chỉ đi tay không đến, không mua theo bất cứ thứ gì.
"Xin chào." Diệp An Kỳ hướng đến Lăng Nhược Hy mỉm cười thân thiện. Không thể không nói, lần nào nhìn đến nữ nhân này cũng khiến cô không ngừng kinh diễm. Gương mặt không bôi phấn, chỉ nhẹ nhàng điểm lên một chút son, mái tóc cột thấp thả ra phía sau làm triển lộ phần cổ cao thanh tú. Lại nói, cách ăn mặc đơn giản càng tăng thêm độ thuần khiết, trong trẻo cứ như làn nước mùa thu vậy.
"Ừm. Chào. . . chị." Sớm đã biết được Tần Ngôn bao nhiêu tuổi, nên lần này gặp Diệp An Kỳ, Lăng Nhược Hy cũng muốn lễ phép hơn trong cách xưng hô. Tử tế một chút. . . biết đâu sẽ lấy được nhiều thiện cảm, moi được nhiều tin tức quý giá hơn!
Phải, cô đang nung nấu ý đồ, muốn lấy thông tin từ Diệp An Kỳ, để xem nữ nhân điên kia cùng tên Tống Chí Cường rốt cuộc có bao nhiêu mặn mà!
Nghe thấy Lăng Nhược Hy gọi mình bằng chị, Diệp An Kỳ cũng không khỏi bất ngờ. Không gọi Tần Ngôn là chị mà gọi cô như vậy, chẳng lẽ. . . nhìn cô già hơn bạn thân của mình sao?
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Diệp An Kỳ, Lăng Nhược Hy nghĩ rằng cô đang ngại, lập tức đứng lên nhường lại vị trí trên sofa cho vị. . . khách quý này.
"Chị với Tô Thanh ngồi xuống đi, để em mang bia ra, em mua rất nhiều món. . ." Đi đến tủ lạnh, Lăng Nhược Hy lấy ra vài lon bia, tiếp đến liền lôi hết đống thức ăn vặt vừa mua để ở trong tủ bếp, mang hết ra bàn cho Tô Thanh.
"Oaa, Hy Hy tâm lý quá a~ hôm nay còn biết mua mấy món này cho mình nữa!" Nhìn đống thức ăn ở trên bàn, Tô Thanh không khỏi ngạc nhiên, trước giờ chỉ có cô tự mua còn Lăng Nhược Hy thì. . . ăn ké. Không ngờ hôm nay lại được cô bạn thân này khoản đãi nhiệt tình như vậy!
"Đừng có tham ăn, mấy thứ này mình mua cho chị An Kỳ ăn nữa chứ không riêng mình bồ." Đương nhiên, muốn nhờ vả người ta cái gì, trước tiên phải. . . biết điều một chút. Đạo lý này Lăng Nhược Hy thật sự rất rành a!
Thấy Lăng Nhược Hy nhiệt tình với mình như vậy, Diệp An Kỳ cũng vui vẻ mỉm cười. Thời điểm cả ba người ngồi xoay tròn xung quanh cái bàn nhỏ, nhấm nháp đồ ăn vặt rồi cụng bia trò chuyện rất thoải mái.
Tính cách hài hước của Tô Thanh không ngừng chọc cười Diệp An Kỳ, lại thêm Lăng Nhược Hy phối hợp ăn ý khiến bầu không khí rộn ràng đến kỳ lạ.
Ban đầu được Tô Thanh mời đến đây, Diệp An Kỳ cũng có chút e ngại, nhưng khi đến rồi lại cảm thấy rất hoà hợp, so với lúc đi cùng Tần Ngôn thậm chí còn. . . đỡ áp lực hơn.
Chợt nghĩ đến gì đó, Diệp An Kỳ lấy điện thoại ra nhắn cho cô bạn mình một tin nhắn, kèm theo đó là một tấm hình chụp lén Lăng Nhược Hy cùng Tô Thanh đang cười nói rất vui vẻ.