Đối diện vẻ mặt nghiêm túc của Lăng Nhược Hy, Tần Ngôn khẽ ngoắc môi, ánh mắt loé lên một đạo hàn quang: "Muốn chết sao?"
Lường trước đối phương sẽ từ chối, Lăng Nhược Hy cũng không nản lòng mà nói tiếp: "Không phải đã từng. . . một lần rồi sao? Lần nữa cũng đâu có mất miếng thịt nào!"
"Nhưng tôi không thích." Tần Ngôn đáp bằng giọng nhạt nhẽo.
Cô không thích tiến thêm một bước nữa với người này. Chỉ vui vẻ qua loa như vậy thôi. . . là đủ rồi!
"Hừ" nhẹ một tiếng trong mũi, Lăng Nhược Hy có chút uỷ khuất: "Cô luôn thích vờn tôi, tạo cho tôi cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ. . . Sau đó thì bỏ mặc người ta như vậy!"
Nhìn gương mặt nhỏ không giấu được tia mất mát, Tần Ngôn khẽ bật cười, nắm lấy tay đối phương, nhấc chân tiếp tục bước đi ra xe: "Cô không nên thích tôi quá nhiều. Càng không nên yêu tôi. . ."
Cái này. . . tự dặn dò bản thân mình đi! Chính cô mới là người càng lúc càng yêu thích tôi thì có!
"Còn cô thì sao? Nếu. . . lỡ thích tôi quá nhiều thì phải làm thế nào?" Tản bước theo chân người bên cạnh, Lăng Nhược Hy hướng mắt nhìn vào không trung, thanh âm thoát ra vô cùng trầm tĩnh.
Ngưng mắt một chút, tựa như đang suy nghĩ, Tần Ngôn khẽ giọng đáp: "Không phải lúc này đã thích nhiều rồi sao?"
Mới có 2 ngày ngắn ngủi ở bên cạnh nhau thôi. . . không hiểu sao tình cảm lại phát triển nhanh đến như vậy?
Có lẽ. . . bản thân vốn đã. . . cong sẵn rồi, chỉ là cô không phát hiện ra mà thôi! Lăng Nhược Hy. . . chính là chất xúc tác thúc đẩy cô phải nhận ra điều này.
Có chút tư vị ngọt ngào đan xen trong lời hồi đáp kia, Lăng Nhược Hy nhẹ nhàng giương lên ý cười, tiếp tục hỏi: "Vậy. . . nếu yêu thì sao?"
Bước chân chợt dừng lại, Tần Ngôn quay sang nhìn chằm chằm đối phương, khoảnh khắc cô đưa ra đáp án cho câu hỏi này, không biết trong lòng có bao nhiêu phiền não.
"Nếu phát hiện bản thân yêu cô. . . tôi chắc chắn sẽ không để cô tiếp tục ở bên cạnh."
. . . . .
Như vậy cũng. . . thật tốt. Tôi không nên dây dưa với cô, không nên dây dưa với kẻ thù của Lăng thị. . .
Rũ xuống hai hàng mi buông dài, Lăng Nhược Hy cười như không cười, tiếp tục nắm chặt bàn tay của Tần Ngôn, nhấc bước đi về phía trước: "Vậy thì tôi sẽ cẩn thận hơn. Tôi biết bản thân rất có sức hút, không biết lúc nào sẽ vô thức câu dẫn cô, muốn cô yêu tôi đến. . . điên dại!"
Tần Ngôn bật cười thanh thuý, hơi ngẩng mặt lên cao, hít sâu một hơi rồi thở ra: "Ừm. Nên vậy đi. . ."
Hai người rảo bước một lúc đã đi đến trước xe, thời điểm bước vào bên trong, Tần Ngôn chồm người đến thắt dây an toàn cho Lăng Nhược Hy. Nhìn cách Tần Ngôn đối xử ân cần, Lăng Nhược Hy nhịn không được liền nói: "Sau này để tôi chở cô. Còn nữa, những việc chăm sóc thế này để cho tôi làm."
"Ai làm cũng được không phải sao?" Có chút khó hiểu, Tần Ngôn vừa tiếp tục động tác trên tay, vừa hỏi lại.
Lăng Nhược Hy lắc đầu: "Không a! Tôi là "công", những việc thế này để tôi làm sẽ tốt hơn!"
Thẳng lưng ngồi dậy, Tần Ngôn nheo mắt, cảm thấy những lời của Lăng Nhược Hy nói càng lúc càng. . . không thể hiểu nổi.
"Cái gì là. . . công?"
"Không biết thật sao?" Nhếch mắt nhìn người bên cạnh, vẻ mặt kia không giống như đang giả vờ. Lăng Nhược Hy "chậc" lên một tiếng: "Công là. . . nằm trên a!"
"Thế nào là nằm trên?"
". . ."
Có cần. . . ngây thơ đến vậy không?
"Là "chồng" đó! Tôi luôn chủ động. . . đè cô xuống không thấy sao? Tôi mạnh mẽ hơn cô, cho nên tôi sẽ là công!" Nói rồi, Lăng Nhược Hy liên tục nhướn mi cười đắc ý.
Mạnh mẽ hơn tôi sao. . . ?
Còn. . . chưa chắc!
"À. . ." Tần Ngôn chớp chớp hai mắt nhìn đối phương, sau đó nhếch nhẹ môi: "Nếu như vậy. . . sau này tôi sẽ đè lại cô."
". . ."
Không ấy bây giờ. . . đè luôn đi có được không?
Hai cái má nhỏ lại tiếp tục ửng lên mây hồng, Tần Ngôn có chút nhịn cười không được liền nói: "Lại đỏ mặt? Cô sao lại dễ đỏ mặt như vậy?"
"Trước đây không có! Chỉ có tôi làm người khác phải đỏ mặt thôi!" Rất tự tin khi nói ra những lời này, Lăng Nhược Hy hơi giương cằm lên một chút.
Biểu cảm này. . . quá mức đáng yêu luôn rồi!
Lấy tay nựng nựng lên má đối phương, Tần Ngôn nhẹ cong đuôi mày, hỏi: "Ý cô là. . . chỉ đỏ mặt ở trước mặt tôi thôi sao?"
"Ừm. . ." Gạt cái tay tuỳ ý làm càn của Tần Ngôn, Lăng Nhược Hy mím môi quay mặt ra khung cửa kính. Không nói thì thôi, nói rồi mới biết. . . thẹn đến mức nào!
Không gian yên tĩnh vài giây, bất ngờ lúc này Tần Ngôn lại cất tiếng gọi khẽ: "Hy Hy. . ."
". . ."
Muốn. . . bức chết người ta sao? Gọi tên thân mật như vậy. . . ?
Khoảnh khắc Lăng Nhược Hy xoay mặt qua, cả gương mặt phút chốc đã chuyển sang màu đỏ.
Vẻ mặt này. . . khả ái đến chết người rồi đi!
"Sao vậy? Thích tôi gọi như vậy lắm sao?" Trên miệng nâng lên ý cười ôn nhu trầm thấp, Tần Ngôn khẽ giọng, hỏi.
"Thích. . ." Lăng Nhược Hy mím môi ẩn nhẫn, thanh âm phát ra cũng vô cùng nhỏ, chỉ thỏ thẻ như tự nói với chính mình.
Quan sát biểu cảm tràn đầy mê hoặc của người kia, Tần Ngôn thấp giọng cười khẽ: "Có khi nào. . . cô yêu tôi rồi không?"
Cũng có thể. . . nhưng sao lại nhanh đến như vậy?
"Yêu cô thì sao? Cô chỉ nói không muốn bản thân yêu tôi, cũng không nói cấm tôi yêu cô!" Đáp lại bằng giọng thản nhiên, Lăng Nhược Hy cũng không có chút e ngại khi nói ra những lời này.
"Như vậy không tốt. Không phải đã nói là đừng yêu tôi rồi sao?" Tần Ngôn đưa tay véo lấy cái mũi cao của người bên cạnh.
Hết véo má. . . rồi lại véo mũi. . .
Quá đáng thật sự. . . !
"Được rồi được rồi. Không yêu thì không yêu!" Kéo xuống cái bàn tay thích động chạm kia, Lăng Nhược Hy xuề xoà nói cho xong chuyện.
"Không được! Sao có thể nói không yêu là không yêu như vậy được?" Tần Ngôn có chút. . . không đồng tình.
". . ."
Yêu cũng không được. . . không yêu cũng không xong. . . !
Bá đạo hết chỗ nói!!!
Nhìn thái độ bất mãn của Lăng Nhược Hy, Tần Ngôn bật cười, đáp lên mũi của đối phương một nụ hôn nhàn nhạt.
"Cho phép cô yêu. . . nhưng ít thôi."
". . ."
Nói cô. . . điên quả thật không sai chút nào!
Nhưng mà. . . hình như có cái gì đó không đúng. . . ?
Linh tính mách bảo. . . bản thân sắp biến thành. . . "thụ" luôn rồi! Khả năng lật kèo của người này. . . thâm hậu ghê!!!
"Giám đốc Tần. . ."
Vừa vịn tay lên vô lăng đã nghe thấy tiếng Lăng Nhược Hy gọi, Tần Ngôn chậm rãi xoay đầu nhìn.
"Tôi không biết sau này chúng ta có lên giường hay không. Nhưng nếu có, cô nhất định phải. . . nằm dưới!"
". . ."
Người này đang. . . "đặt chỗ" trước sao?
"Nằm trên thích hơn hay nằm dưới thích hơn?" Gác tay lên vô lăng, Tần Ngôn thẳng tắp ánh mắt hỏi Lăng Nhược Hy. Không hiểu sao bây giờ cô lại có thể thốt ra những lời thiếu đứng đắn một cách thản nhiên đến vậy.
Ngẫm nghĩ một lúc, vì muốn dụ dỗ đối phương nên Lăng Nhược Hy nhanh miệng đáp: "Đương nhiên là. . . nằm dưới! Cô sẽ cảm thấy rất thoải mái a!"
"Vậy sao? Thế thì cho cô nằm dưới, tôi cũng muốn cô được thoải mái."
". . ."
Cái này có được gọi là. . . "gậy ông đập lưng ông" không vậy?
"Thật ra thì. . . nằm trên lại có cái hay của nằm trên. . . Nghĩ lại thì tôi vẫn thích hợp nằm trên hơn!" Nói đến không ngượng mồm, Lăng Nhược Hy nhăn răng cười đến thích thú.
"Không cần nhường tôi. Tôi biết cô thích nằm dưới mà. Được rồi, chốt như vậy đi. Nếu có chuyện đó xảy ra, cô sẽ nằm dưới!"
". . ."
Ai mà thèm. . . nhường cô a!!!
Khẽ đưa mắt nhìn sang đối phương, toàn bộ biểu tình hậm hực nhanh chóng được Tần Ngôn thu vào tầm mắt.
Đáng yêu như con cún đang gầm gừ vậy. . . !
"Nhưng mà tôi chưa. . . mất "zin"! Chẳng lẽ cô muốn huỷ hoại sự trong trắng của tôi sao?" Vừa nói, Lăng Nhược Hy vừa uỷ khuất lấy tay che lại ngực mình, trưng ra bộ dáng như sắp bị người ta khi dễ tới nơi vậy.
Nhìn cảnh tượng này khiến Tần Ngôn buồn cười không nhịn được!
"Đáng lý ra. . . tôi cũng chưa có hứng thú cho lắm. . ." Tần Ngôn chồm người tới, bắt lấy cánh tay Lăng Nhược Hy đang che lấy ngực mình, vừa kéo xuống vừa tiếp tục nói: "Nhưng nhìn cô như thế này. . . quả thật có chút chịu không nổi!"
". . ."
Uống lộn thuốc sao? Học đâu ra cái thói vô lại này đây hả. . . ?
Ngừng lại động tác, Tần Ngôn miên man ánh mắt nhìn Lăng Nhược Hy, ấm giọng, hỏi: "Nhưng không phải lúc nãy cô nói yêu tôi sao?"
"Thì. . . thế nào?" Lăng Nhược Hy mở to hai con ngươi nâu sẫm nhìn đến đối phương.
"Sao lại sợ tôi lấy đi sự trong sạch của cô? Lúc trưa cô cũng có nói, lần đầu chỉ nên dành cho người mình yêu thôi mà?"
". . ."
Nhìn đôi mắt hoang mang của người đối diện, Tần Ngôn khẽ thở dài: "Vậy là nói dối! Cô không có yêu tôi. . ."
"Tôi không nói dối. Tôi yêu cô." Không muốn nhìn thấy nét mất mát ẩn hiện trên gương mặt kia, Lăng Nhược Hy thẳng thắn nói ra những lời này.
"Thật sao?" Nghe vậy, Tần Ngôn rất nhanh khôi phục lại vẻ mặt tươi tắn của mình.
"Thật! Tôi yêu cô rồi." Nói ra một lần nữa, cả gương mặt Lăng Nhược Hy phút chốc đã đỏ bừng lên trông thấy.
Lấy tay vuốt nhẹ lọn tóc nâu đang xoã dài ở trên vai đối phương, Tần Ngôn lim dim ánh mắt, hạ thấp âm lượng của mình, nói: "Vậy thì. . . chứng minh đi."
". . ."
Dám ở trước mặt tôi lộ ra bộ dáng yêu nghiệt như thế này. . . Tin tôi đi, sẽ có ngày tôi ăn sạch cô!
"Ở đây sao. . . ?" Đảo mắt nhìn xung quanh, Lăng Nhược Hy thoáng chút. . . rùng mình. Cô không muốn lần đầu của mình lại ở trên chiếc xe ngột ngạt như thế này a!
Không đáp lại câu hỏi kia, Tần Ngôn chồm người tới ngậm lấy bờ môi đỏ mọng của đối phương. Nhẹ nhàng mút lấy, dùng lưỡi quét ngang một đường nhanh như lướt sóng.
Không thể không nói, vẻ mặt thèm khát của Tần Ngôn lúc này trông hết sức quyến rũ, có thể bức chết Lăng Nhược Hy lúc nào không hay!
"Muốn xem. . . chỗ này có được không?" Ngón tay Tần Ngôn đưa lên, nhấn nhấn trước ngực của Lăng Nhược Hy, trên gương mặt thấp thoáng nhiễm sắc hồng đầy dụ hoặc.
Cũng biết ngượng rồi sao. . . ?
"Từ lúc nào trở nên biếи ŧɦái như vậy?" Híp mắt nhìn Tần Ngôn, Lăng Nhược Hy buông lời trêu chọc.
Còn không phải là cô. . . lây cho tôi sao?
Chợt nghĩ đến điều gì đó, Tần Ngôn thấp giọng, hỏi: "Chỗ nào trên người cô chưa có ai nhìn đến?"
"Cả trên lẫn dưới đều chưa từng cởi qua." Hoàn toàn là thật lòng, Lăng Nhược Hy chưa từng cởi bỏ quần áo trong lúc làʍ ŧìиɦ. Cô trước giờ chỉ hưởng thụ cảm giác khoái lạc khi người khác rêи ɾỉ dưới thân mình mà thôi!
"Ừm. Thế thì. . . tốt. Tôi muốn là người đầu tiên." Giương lên ý cười mãn nguyện, Tần Ngôn lúc này đẹp đến mức muốn chọc mù mắt người nhìn.
Say đắm trước nụ cười xán lạn của đối phương, Lăng Nhược Hy cũng nâng môi cười một cách sủng nịch: "Tôi cũng muốn cô là người đầu tiên."
Khung cảnh bên ngoài càng lúc càng thưa vắng bóng người, những ánh đèn vàng phủ xuống trên con đường tĩnh mịch. Vì không còn tiếng ồn nên không gian ở trong xe lúc này vô cùng ảo diệu, yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương.
"Cởi ra đi." Một câu nói đơn thuần nhưng ẩn sâu bên trong tựa như đang ra lệnh.
Đáy mắt Lăng Nhược Hy xông lên một tia mơ hồ, nhìn vẻ mặt mê người của Tần Ngôn lúc này cô thật sự khó lòng kiềm chế.
Bất quá, lúc này lại phải. . . nằm dưới rồi!
"Khoan nhìn đã." Ngữ điệu mềm mại đáp lại mệnh lệnh của Tần Ngôn.
Mở mắt nhìn Lăng Nhược Hy tràn đầy khó hiểu. Nhưng còn chưa kịp nói gì thì đã bị hành động tiếp theo của đối phương làm cho bất động vài giây.
Nắm lấy bàn tay Tần Ngôn luồn vào trong áo mình, di chuyển từ từ lên vị trí mềm mại. Lăng Nhược Hy thẹn thùng đến chín cả mặt, chỉ dám quay đầu sang nơi khác, không dám nhìn thẳng ánh mắt của người đối diện.
Cảm nhận được nhiệt độ ấm áp mang theo sự mềm mại cọ sát trong lòng bàn tay mình, hai má Tần Ngôn phảng phất một tầng xuân ý, tiếng đập "thình thịch" phát ra từ lồng ngực càng lúc càng nghe rõ hơn.
Nhuỵ hoa tròn nho nhỏ có chút co cứng lại, hai ngón tay Tần Ngôn chạm vào cẩn thận xoa nắn. Tốc độ chậm rãi, cảm thụ sự e thẹn của nhuỵ hoa kia như đang chớm nở, không chút chống cự đối với bàn tay hư hỏng đang cố gắng chiếm lấy từng chút một.
Nhấc lên bàn tay còn lại xoay cằm Lăng Nhược Hy hướng về phía mình, Tần Ngôn cười khe khẽ: "Ngại sao?"
Ánh mắt đỏ rực nhìn đến người trước mắt, Lăng Nhược Hy cắn nhẹ môi dưới, vẻ mặt lúc này phi thường mị hoặc, khiến nội tâm Tần Ngôn như có một cơn bão quét qua, không cách nào khống chế nổi.
"Tôi muốn nhìn nó một chút." Nói rồi, Tần Ngôn nhẹ nhàng kéo áo Lăng Nhược Hy sát lên gần cổ, lộ ra hai đồi núi căng tròn ở bên trong còn chút vướng bận dưới lớp áo ngực mỏng.
Tiến sát người tới, Tần Ngôn choàng tay ra sau đối phương, cởi bỏ lớp áo ngực vướng víu kia, hai bầu ngực ngạo nghễ lập tức triển lộ không chút che giấu. No tròn đĩnh đạc, sừng sững đứng vững như hai ngọn núi, nhuỵ hoa ở giữa nhuộm thẫm sắc hồng vô cùng uỷ mị, cứ như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc hoàn mỹ, không chút khuyết điểm.
"Của cô. . . to hơn tôi thì phải?"
". . ."
Thì sao nào? Ganh tị lắm có phải không?
Gương mặt đỏ bừng bừng tựa như quả gấc, Lăng Nhược Hy cũng không ngờ có ngày mình lại. . . chịu khuất phục trước một nữ nhân như Tần Ngôn!
Động tác trên tay vẫn không ngừng xoa nắn, sau một lúc liền dùng sức nhiều hơn, ngón tay Tần Ngôn nhấn nhẹ vào nhuỵ hoa đang căng cứng.
"Ưʍ. . ."
Vừa phát ra âm thanh đáng xấu hổ, Lăng Nhược Hy lập tức đưa tay chắn ngang miệng mình. Một màn này rơi vào mắt Tần Ngôn khiến cô mỉm cười đắc ý.
"Có thích không?"
Nghe Tần Ngôn hỏi, lại cảm giác được lực đạo trên tay của người kia biến hoá, Lăng Nhược Hy khẽ than lên một tiếng, trực tiếp gục lên vai của Tần Ngôn, không muốn đối phương nhìn thấy vẻ mặt kiềm nén của mình ngay lúc này.
"Khó. . . khó chịu. . ."
Một tay tiếp tục xoa nắn, tay còn lại trượt qua những lọn tóc vuốt ve trên cổ Lăng Nhược Hy, giọng Tần Ngôn mang theo vài tia nuông chiều: "Có muốn hôn không?"
Ngửa người về sau, đôi mắt nâu sẫm của Lăng Nhược Hy phủ lên một tầng sương mỏng. Nhìn rõ nét mặt gợϊ ɖụƈ của Lăng Nhược Hy lúc này, thoáng chốc nhịp tim của Tần Ngôn đã gia tốc, loạn đến không thở nổi.
Ngậm lấy cánh môi ướŧ áŧ của người kia, Tần Ngôn vẫn liên tục xoa nắn ở bên dưới, đầu lưỡi len lỏi trong khoang miệng của đối phương như đang muốn náo loạn.
Lần này. . . cô không muốn chịu thua chút nào a!
Trong xe yên ắng chỉ còn nghe tiếng thở dồn dập, tà mị đến mê hoặc lòng người.
"Hah. . ."
Bị tấn công kịch liệt, Lăng Nhược Hy cuối cùng cũng chịu không nổi, cô rời khỏi nụ hôn kia, vùi đầu lên vai của đối phương mà thở dốc.
Cái tai nhỏ của Lăng Nhược Hy như không khống chế mà đỏ lên một mảng. Tần Ngôn vừa nhìn thấy đã dùng lưỡi của mình liếʍ ʍúŧ lên nơi đó, đầu lưỡi càn quấy bên trong hốc tai khiến đối phương mất đi tự chủ mà run lên nhè nhẹ.
"Ưʍ. . . đừng. . ."
Thấy Lăng Nhược Hy uốn éo cơ thể, một tia du͙ƈ vọиɠ ẩn sâu trong lòng Tần Ngôn ngay lập tức bùng phát, toàn thân trở nên rạo rực. Cô ngửa người nhìn Lăng Nhược Hy, nâng cằm đối phương thẳng tắp đối diện mình, cất giọng thỏ thẻ: "Hy Hy. . . ngồi vững lại một chút. . ."
Rời khỏi vai đối phương, Lăng Nhược Hy ngồi tựa người trên ghế, giữ nguyên ánh mắt mơ màng nhìn Tần Ngôn, cũng không biết người kia lại muốn giở trò gì.