Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Trầm Mộng kỳ tính vô cùng hay. Lúc Tống Tử Hàng tỏ tình, cô ta không đồng ý ngay tại chỗ mà chờ khi chỉ có mình anh ta mới thừa nhận quan hệ của hai người, khi ở trước mặt Trịnh Bân lại phủ nhận, nói Tống Tử Hàng dây dưa đeo bám mình.
Trầm Mộng Kỳ nghĩ mình thông minh, có thể đùa giỡn tất cả mọi người trong lòng bàn tay, không ngờ hai người này lại đụng mặt nhau, còn tranh cãi, để lời nói dối của cô ta bị vạch trần chỉ trong chốc lát.
Mọi người xung quanh thấy Tống Tử Hàng và Trịnh Bân đánh nhau, đang có xu hướng càng ngày càng bùng nổ, tất cả đều trố mắt nghẹn họng, họ xem như thế là đủ rồi.
"Mẹ nó! Hóa ra là Trầm Mộng Kỳ cố ý câu dẫn Tống Tử Hàng!"
"Bây giờ còn thêm cả Trịnh Bân! Má ơi! Bắt cá hai tay à? Trầm Mộng Kỳ từ đầu đến cuối đều nắm Tống Tử Hàng và Trịnh Bân chơi đùa trong lòng bàn tay, vậy mà hai người họ vẫn ngu ngơ không biết gì!"
"Bắt cá hai tay, cướp bạn trai của bạn thân, nói dối liên miên, tất cả mọi người đều bị cô ta lừa rồi!"
"Tử Hàng! Đủ rồi! Không được ồn ào! Còn ngại không đủ mất mặt sao? Con vì một con đàn bà như vậy mà hại Tống gia ra nông nổi này? Con! Con..." Tiền Như Lan giận dữ tát Tống Tử Hàng.
Tiền Như Lan nói xong lại níu Trầm Mộng Kỳ, chanh chua tát hai cái trên mặt cô ta: "Đồ tiện nhân! Trêu hoa ghẹo nguyệt ở đâu không được lại dám câu dẫn Tử Hàng nhà tao!"
Tống Tử Hàng hồn xiêu phách lạc đứng ở nơi đó, anh ta rất đau, nhưng không thể nói bất kì cái gì cả, nhìn mẹ mình đang đánh mắng Trầm Mộng Kỳ cũng không có bất kì phản ứng nào.
Anh ta không tin!
Anh ta không tin người con gái mình thích bao nhiêu năm lại là người như vậy, từ đầu đến cuối cô ta đều lừa gạt tình cảm của mình, cô ta cùng mình thân mật, đồng thời cũng qua lại với người đàn ông khác!
Mà mình thì sao? Vì bảo vệ cô ta mà khiến mình thân bại danh liệt, còn đeo một cặp sừng lớn như vậy, triệt để thành một kẻ ngu ngốc...
"Tiện nhân này! Cô dám gạt tôi! Cô lại dám gạt tôi!" Tống Tử Hàng đột nhiên thức tỉnh, như thể phát điên vọt tới phía Trầm Mộng Kỳ.
"A... Tử Hàng... Anh nghe em giải thích..." Trầm Mộng Kỳ bị siết cổ, cố kéo tay Tống Tử Hàng ra, hoảng hốt hô: "Trịnh Bân... Trịnh Bân, cứu em."
Trịnh Bân sao có thể cứu cô ta, không đạp thêm một cước đã tốt lắm rồi: "Trầm Mộng Kỳ! Cô thật giỏi! Thật giỏi... Bởi vì tôi không có cách cho cô thứ cô muốn... Không có cách giúp cô trở thành đại minh tinh, cho nên cô phải đi tìm người đàn ông khác. Mà từ đầu tới cuối tôi đều không hay biết gì, coi tôi là đồ ngu sao?
Tôi đã cho rằng tôi là người cô yêu, ngày ngày nơm nớp lo sợ không dám quấy nhiễu việc học tập của cô, không dám nói cho bất kì người nào mối quan hệ của chúng ta. Kết quả con mẹ nó cô chỉ xem tôi là lốp dự phòng! Ngoại trừ Tống Tử Hàng, cô còn có ai nữa? Cô còn đạp bao nhiêu chiếc thuyền?!"
Nghe Trịnh Bân rống giận, mọi người xung quanh đều chậc lưỡi, nhìn bộ dạng tóc tai rối bời của Trầm Mộng Kỳ, không có chút nào đồng cảm cả.
"Đáng đời! Lần này lộ tẩy rồi!"
"Hôm nay thật là mở rộng tầm mắt! Cái gì gọi là nữ thần thanh thuần của Thanh Hòa, hóa ra là hồ ly tinh tâm cơ, tôi nhổ vào!"
"Tôi không có... Không có... Không phải như vậy..." Trầm Mộng Kỳ ngồi sập xuống đất, máy móc lắc đầu, âm thanh xung quanh như thể dao cắt trên người cô ta.
Ở trong mắt mọi người trong trường học, cô ta trước giờ là học sinh giỏi, là nữ thần trong lòng tất cả các nam sinh, chưa từng phải chịu ánh mắt khinh bỉ và lời nói khó nghe như vậy.
Đầu óc Trầm Mộng Kỳ hỗn loạn tưng bừng, đến tận bây giờ, cô ta vẫn không biết vì sao mọi chuyện lại phát triển tới mức này, sao cô ta lại rơi vào kết cục này...