Phần học nghiên cứu sinh Tác giả: Dung Vô Tiên
Edit: Syu
Khi trở lại vườn trường Đại học B đã là tháng 9.
Bạn học Thời Thần chẳng học hành gì suốt hai tháng trời, đột nhiên nhận được email từ sir Khổng ba ngày trước khai giảng, nhắc nhở cô rằng sắp đến lúc đi học, thời điểm cô hồi tâm chuẩn bị mới chợt có cảm giác đau khổ khi sắp phải kết thúc đoạn thời gian hạnh phúc này
Khoảng thời gian trôi qua không buồn không lo như thế này thật sự quá là vui sướng, không phải nghĩ ngợi gì nhiều, mỗi ngày đều thong dong, còn có thể khoe khoang với các đàn anh đàn chị đang bận rộn.
…Vui quên trời đất.jpg
[ Tử Tử Tử Ninh: Ha ha ha cuối cùng em sắp quay lại rồi! Rốt cuộc cũng có ai đó có thể giúp chị sửa bug, em gái nhỏ, em nhanh về kinh đi nha [ phất khăn tay.jpg ] ]
Thời Thần lặng lẽ ôm lấy bản thân tội nghiệp.
[ Tử Tử Tử Ninh: Với cả đàn em nhỏ đừng quên, em học trực tiếp Tiến sĩ đó, em còn phải làm việc cho sir Khổng ít nhất năm năm nữa! ]
Thời Thần ôm mình chặt hơn.
Chọn vé máy bay trở về thành phố B cùng ngày với Từ Lâm Thanh, Thời Thần đã gửi giao hàng hỏa tốc trước tất cả các kiện hàng lớn nhỏ đến thành phố B.
Chỉ đeo có một chiếc túi, Từ Lâm Thanh giúp cô kéo vali ra khỏi xe, Thời Thần chạy đến bên cửa lái phụ cảm ơn mẹ Từ: “Cảm ơn cô đã đưa chúng cháu ra sân bay ạ!”
Mẹ Từ cười: “Nếu có chuyện gì cứ tìm Lâm Thanh giúp.”
Thời Thần đáp lại giòn giã.
“Còn có Lâm Thanh ơi,” mẹ Từ ngẩng đầu lên gọi anh, “Con được hưởng nét đẹp từ mẹ, mẹ hy vọng Thần Thần sẽ gọi mẹ là mẹ càng sớm càng tốt, còn trông cậy có ai đó sẽ gọi mẹ là bà nữa đấy.”
Ngay cả tài xế đang bận bịu giúp cầm hành lý nghe được cũng không nhịn được cười thầm, thế nhưng Từ Lâm Thanh lại gật đầu đồng ý, Thời Thần…
Cô bắt đầu ghét bỏ sao da mặt mình lại mỏng thế không biết huhuhu.
Rõ ràng từ sau khi ở bên Từ Lâm Thanh, đã không biết bao lần cô bị trêu chọc rồi, nhưng mỗi lần bị trêu cô vẫn đỏ mặt được
Càng lúng túng hơn chính là mẹ Từ nhìn thấy vành tai và đôi má ửng hồng của Thời Thần, còn ra giọng tán dóc với cô: “Úi cha, Thần Thần bây giờ vẫn còn xấu hổ à? Này có gì mà phải ngại chứ, sớm muộn gì cũng phải gọi cô là mẹ thôi, đúng không?”
“…..” Thời Thần cảm thấy một giây tiếp theo thôi mình sẽ bốc khói mất.
Vẫn may Từ Lâm Thanh thấy cứ tiếp tục như vậy nữa, lỡ đâu bạn gái mình tự bốc cháy sẽ không tốt lắm nên ngắt lời mẹ Từ: “Thôi mà, mẹ đừng nói nữa, không nên ngày nào cũng đùa Thần Thần chứ.”
“Chậc, có con dâu quên mất mẹ rồi?”
Cho đến khi đi theo Từ Lâm Thanh qua kiểm tra an ninh bắt đầu chờ máy bay, Thời Thần vẫn cảm thấy hanh khô không ngừng được.
Từ Lâm Thanh quay đầu nhìn, không nhịn được cười, sờ sờ mặt cô: “Xấu hổ vậy à?”
“…Không mà!”
Từ Lâm Thanh trầm ngâm suy nghĩ: “Thực ra do mẹ anh sốt ruột quá, nhưng anh thấy trước đó mẹ anh nói với anh cũng khá đúng.”
“Nói gì?” Thời Thần khó hiểu.
“Chưa kết hôn thì có thể đính hôn trước, chưa đính hôn thì gọi mẹ trước cũng được.”
“…..”
Mặt Thời Thần bàng hoàng.
“Ấy, lão Từ?” Một giọng nói kinh ngạc phát ra từ phía bên phải bọn họ, Thời Thần và Từ Lâm Thanh đồng thời quay đầu qua nhìn, rồi sau đó phát hiện ra đó là Lục Trạch và Giang Niên.
Giang Niên cũng vẫy tay với hai người họ rồi mỉm cười, vẫn là nụ cười trăng lưỡi liềm quen thuộc: “Đàn anh đàn chị, thật trùng hợp nha. Có vẻ như chúng ta cùng một chuyến bay rồi.”
Giang Niên thực sự rất thích Thời Thần, dù cho số lần gặp mặt giữa cô ấy và Thời Thần xác thực không tính là nhiều lắm ——
Thực tế là trên người Thời Thần luôn có một hơi thở rất không giống với những người khác.
Thời điểm họ chuẩn bị lên máy bay, Thời Thần nhận thấy Giang Niên ghé vào bên tai Lục Trạch nói gì đó, sau đó Lục Trạch cau mày, trên mặt lộ ra mấy phần không tình nguyện.
Giang Niên nũng nịu lắc lắc cánh tay của Lục Trạch, nhìn khẩu hình miệng hình như là nói: “Được không ạ, anh Trạch! A Trạch ~”
Vẫn đang hăng say nhìn khẩu hình miệng của Giang Niên bổ não, Thời Thần đã thấy Lục Trạch lại đi mấy bước về phía họ.
…Nhìn trộm bị phát hiện à = =
Trong lòng đang than vãn, Thời Thần nghe thấy Lục Trạch bất đắc dĩ không muốn nói với Từ Lâm Thanh: “…Cái đó, lát nữa Niên Niên muốn ngồi chung một chỗ với đàn chị Thời Thần, hỏi anh có muốn đổi chỗ với cô ấy không.”
Thời Thần sửng sốt.
Từ Lâm Thanh cũng thoáng ngẩn ra, nhìn Thời Thần dò hỏi.
…..
Và sau đó hai chàng trai cao lớn ngồi với nhau một cách không cam tâm tình nguyện.
Từ Lâm Thanh và Lục Trạch nhìn nhau, sau đó đồng loạt nhắm mắt lại.
Từ Lâm Thanh nhàn nhã đặt cách tay lên trên tay vịn, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hồi lâu sau mới chán nản hỏi: “Cậu nói xem chúng ta cùng nhau lớn lên, sao dường như lần nào đơn độc ở chung với nhau cũng không có dáng vẻ trò chuyện gì hay ho nhở?”
Lục Trạch lười biếng vùi vào ghế.
—— Ngoại trừ khi ở cùng Giang Niên nói tương đối nhiều ra, thời gian còn lại cậu đều trong trạng thái không muốn nói quá nhiều.
“Quá quen, có cái gì hay mà nói.”
Điều này cũng đúng, hai người họ quả thực là cùng nhau lớn lên cùng nhau, bố mẹ hai bên lại có quan hệ rất tốt, ngày ngày không có việc gì cũng treo đứa con nhà bên lên mép.
Cũng may là hai người bọn họ đều hết sức ưu tú, nếu không thì đã bị đối phương đánh cho tơi tả rồi.
Cho nên, dù mối quan hệ của cả hai rất tốt, nhưng khi ở cạnh nhau thực tế lại chẳng muốn nói nhiều thêm một câu.
So với sự hoàn toàn yên tĩnh giữa hai người họ, Giang Niên và Thời Thần bên này lại có một cuộc trò chuyện rất sôi nổi.
Từ trước đến giờ Giang Niên vẫn là một người thích trò chuyện, cô ấy biết tính cách của Thời Thần, vì vậy chủ đề nói gì đó đều luôn do cô ấy tìm.
“Đàn chị Thời Thần,” Giang Niên cong mắt cười, “Hồi cấp ba chị có đến Minh Lễ không ạ?”
Thời Thần biểu cảm thắc mắc.
Giang Niên tiếp tục đặt câu hỏi: “Chắc là năm chị lớp 12, hình như lúc ấy trường bọn em tổ chức đại hội thể thao.”
Giang Niên vừa nói như vậy, Thời Thần dần dần nhớ lại.
Cô gật đầu, mơ hồ: “Hình như là vậy, khi đó chị đến trường các em như để tìm một giáo viên, còn đi ngang qua thao trường các em, nhớ loáng thoáng là tổ chức tranh giải chạy cự li dài gì đó?”
Quả nhiên!
Trên mặt Giang Niên lộ ra biểu cảm vui mừng “Đúng vậy rồi”, làm Thời Thần nhìn thấy thì hiếu kì: “Sao vậy? Sao em biết chị đến trường của em hả Niên Niên?”
“Em đoán đấy.”
Giang Niên hạ giọng nói nhỏ vào tai Thời Thần: “Lúc đó Minh Lễ đang tổ chức cuộc đua 5.000 mét nam, anh Trạch với đàn anh Lâm Thanh đều tham gia. Ban đầu vốn là anh Trạch dẫn trước đàn anh Lâm Thanh một chút, chúng em ai cũng tưởng anh Trạch chắc chắn giành được hạng nhất rồi, ai biết thời điểm sắp đến gần vạch đích, không biết đàn anh Lâm Thanh nhìn thấy cái gì mà bùng nổ sức mạnh vượt qua vạch trước. “
Thời Thần mím môi.
“Bởi vì sức chú ý của anh Trạch và đàn anh Lâm Thanh ở Minh Lễ thật sự là rất cao, nên đại hội thể thao hàng năm, diễn đàn Minh Lễ đều bàn luận hăng say về 5.000 mét nam năm đó. Rất nhiều người đoán già đoán non rằng tại sao đàn anh Lâm Thanh lại đột nhiên xuất lực, cuối cùng bây giờ em cũng hiểu rồi, hóa ra là nhìn thấy đàn chị chị đó.”
Vẻ mặt Giang Niên trông như thể cuối cùng đã “phá án” xong, nhưng Thời Thần chỉ cười, không nói gì thêm.
Cô không biết mình nên nghĩ gì, cô đau lòng cho thiếu niên đó vì sự xuất hiện của cô mà lại có biểu hiện ham muốn tăng vọt, nhưng cô càng vui mừng hơn vì bây giờ cô đã ——
Có cơ hội để khám phá từng chuyện của năm đó, khai phá hết thảy.
*****
Vì đang theo học trực tiếp Tiến sĩ nên Thời Thần may mắn được hưởng ưu đãi ký túc xá phòng đôi do Đại học B cung cấp cho nghiên cứu sinh tiến sĩ.
Khi cô xách vali vào ký túc xá thì bạn cùng phòng của cô đã ở đó rồi, vừa nhìn thấy Thời Thần bước vào đã không quên mỉm cười với cô và tự giới thiệu: “Hello, tớ là bạn cùng phòng của cậu, tên là Uông Mạn Ngưng, cử nhân thẳng lên tiến sĩ từ Học viện Khoa học Sinh học, khoa chính quy Đại học S.”
Thời Thần cũng tự giới thiệu bản thân, rồi bắt đầu lấy từng thứ ra để dọn dẹp.
Ban đầu Uông Mạn Ngưng không để ý lắm, sau đó khi thấy Thời Thần lấy ra vô số đồ từ trong vali không lớn lắm, chẳng khác gì túi không gian của Doraemon, đồ trang điểm, mỹ phẩm dưỡng da, đồ vệ sinh cá nhân, ga trải giường, mấy cái váy… thậm chí có khi còn có cả vịt nước mặn, hoàn toàn choáng váng tột độ.
Thời Thần liếc ánh mắt của Uông Mạn Ngưng, sau đó nhìn món vịt nước mặn trong tay mình, “chợt nhận ra”, sảng khoái xé gói đưa qua: “Tớ vô cùng thích ăn món này, cậu có thể thử chút xem?”
“…..” Uông Mạn Ngưng lịch sự từ chối.
Thời Thần tiếp tục “bừng tỉnh hiểu ra”: “Có phải cậu không thích loại đồ ăn này lắm không? Không thành vấn đề.”
Cô tiếp tục đào trong vali ra, vẫn hỏi Uông Mạn Ngưng như thế: “Socola? Kẹo sữa bò? Bánh trung thu ngàn lớp?…”
Nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của Uông Mạn Ngưng, Thời Thần vỗ đầu mình một cái: “Nếu cậu không thích nữa thì trong vali ký gửi ở dưới tầng của tớ có bánh ngọt nhỏ với bánh mềm kiểu Âu, còn…”
Uông Mạn Ngưng cắt ngang liệt kê của Thời Thần và hỏi: “Cậu không phải đến để du thu đâu nhỉ?”
Thời Thần: “…..”
Hoàn toàn không thể chối cãi
Con gái rất dễ kết thân, đặc biệt là tính cách Thời Thần và Uông Mạn Ngưng đều cực dễ chung đụng, vì lần trao đổi đồ ăn vặt này mà quan hệ giữa hai người đã nhanh chóng kéo gần hơn.
“…Tớ kể cậu nghe, đồ ăn canteen Đại học B thực sự không ngon đâu,” Thời Thần bóc phốt, “Đặc biệt là Nông Viên, thời điểm năm ngoái tớ đến đây giúp giáo viên hướng dẫn làm việc, mỗi ngày đều nuốt không trôi nổi.”
“Đáng sợ như vậy sao?” Uông Mạn Ngưng giật mình.
Thời Thần gật đầu như giã tỏi: “Nhưng cơm của Đại học Q cách vách thì ăn ngon lắm.”
Cô quen cửa quen nẻo chỉ cho Uông Mạn Ngưng: “Tớ cực thích mấy món điểm tâm ở tầng 4 Tử Kinh, vừa rẻ lại vừa ngon! Sữa chua ở canteen họ cũng rất ngon, lại rộng rãi hơn Đại học B nhiều.”
Uông Mạn Ngưng trở nên thích thú: “Ấy vậy thì tốt thật, không ngờ cậu lại hiểu rõ nơi này như vậy. Chờ đến cuối tuần nào đó cậu dẫn tớ qua bên kia nếm thử chút nhé?”
“…..”
Thời Thần mù đường thành tính trong nháy mắt bỗng khô héo.
“Được không?”
Thời Thần khoát tay ra vẻ uyên thâm: “Cậu dẫn tớ đến đó, bạn tớ sẽ chỉ đường cho cậu.”
“Bạn cậu?”
Thời Thần gật đầu: “Cậu biết bạn tớ không? Bạn tớ họ Cao.”
Mặt Uông Mạn Ngưng đầy vẻ bối rối.
“Họ Cao, tên Đức.” Thời Thần mỉm cười.
*****
Khoảng thời gian tiếp theo ngược lại là vô cùng bận rộn, đủ kiểu hội nghị, lễ khai giảng, còn có vô số cuộc gặp mặt, thậm chí Thời Thần còn mơ hồ cảm thấy mình đã trở lại trạng thái của năm nhất đại học lúc mới tựu trường.
Trừ cái này ra, cuộc sống nghiên cứu sinh lại không khác gì lúc giúp đỡ giáo viên hướng dẫn làm việc tại Đại học B.
Các đàn anh đàn chị bày tỏ sự hoan nghênh nhiệt liệt đối với sự trở lại của Thời Thần, cũng tỏ ý cảm thông sâu sắc cuối cùng cô cũng bắt đầu cuộc sống nghiên cứu sinh khắc khổ như họ.
Dự án mà phòng thí nghiệm thực hiện năm ngoái đã được nghiệm thu kỹ lưỡng, Khổng Nhẫn lại bắt đầu tổ chức cho họ viết đề xuất dự án để tiến hành kêu gọi đầu tư, sau đó bắt đầu dự án mới.
Hết thảy đều theo thứ tự ngăn nắp.
Khi không quá bận bịu, Thời Thần thường đến Đại học Q tìm Từ Lâm Thanh ăn cơm.
“A? ACM*?” Ngay khi Thời Thần vừa mới đưa một đũa cơm vào miệng đã nghe thấy Từ Lâm Thanh nhắc đến chuyện này với cô.
* ACM: ACM-ICPC (ACM International Collegiate Programming Contest) là cuộc thi lập trình quốc tế lâu đời và danh giá nhất dành cho sinh viên các trường đại học và cao đẳng trên toàn cầu. Đây là một cơ hội cho sinh viên các trường đại học và cao đẳng thể hiện và rèn luyện các kỹ năng giải quyết vấn đề và lập trình. Sau khi các trải qua các vòng chung kết khu vực, các đội tuyển xuất sắc nhất khắp các châu lục sẽ được chọn ra để tham dự vòng chung kết toàn cầu ACM-ICPC World Final, nhằm mục đích tìm ra đội tuyển vô địch thế giới. (Cre: Wikipedia)
“Ừ.” Từ Lâm Thanh đặt đũa xuống, “Năm đầu nghiên cứu sinh là cơ hội cuối cùng để anh tham gia ACM, lúc học chương trình đại học vì một số lý do nên anh không tham gia được, bây giờ Đại học Q đã bắt đầu tổ chức đăng ký, giáo viên hướng dẫn hỏi anh có muốn tham gia không.”
Thời Thần nhìn ra ý của Từ Lâm Thanh, không chút do dự: “Tham gia đi, nếu đây là cơ hội cuối cùng thì nhất định phải tham gia. Hơn nữa thực lực của anh mạnh như vậy, hẳn là không có vấn đề gì.”
Nói được nửa chừng, Thời Thần nghẹn họng.
Thật là, cô đang cố an ủi qua loa cái gì chứ, như Từ Lâm Thanh sẽ vì vấn đề thực lực mà khiến người khác lo lắng sao?
“Ừm, anh sẽ đăng ký.”
Từ Lâm Thanh gật đầu rồi lại cười: “Chỉ có điều, tham gia cuộc thi này hao phí rất nhiều tâm sức và thời gian, sau khi đăng ký xong sẽ không thể gặp em thường xuyên như bây giờ. Với cả, nếu vượt qua thi đấu cấp trường, trường sẽ đưa bọn anh đi gia nhập tập huấn, sẽ có một thời gian dài không được gặp em.”
Thời Thần dừng hành động gắp thức ăn.
—— Suy nghĩ một chút cũng phải, theo tính cách của Từ Lâm Thanh, đã quyết định làm gì thì chắc chắn sẽ làm cho hoàn hảo. Nếu anh có kế hoạch tham gia ACM, vậy khẳng định sẽ cố gắng để có được hạng tốt nhất.
Cô cảm thấy có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn đáp lại: “Ừ, không sao đâu, anh cứ cố gắng hết sức là được.”
Từ Lâm Thanh mà cô thích nhất định phải là Từ Lâm Thanh luôn tỏa sáng đó.
Từ Lâm Thanh thở dài một hơi.
Thật ra vẫn còn một thời gian dài trước khi tập huấn, nhưng bây giờ anh đã bắt đầu không nỡ rồi.
Thời Thần thoáng nhìn thấu suy nghĩ Từ Lâm Thanh, nhanh chóng giơ tay lên: “Bạn học Từ, anh cứ việc yên tâm, lúc anh bận rộn thì em cũng rất bận, em cũng phải giúp giáo viên hướng dẫn làm hạng mục đó được không? Em còn phải viết bài đề xuất cho các hội nghị học thuật nữa đấy. Em sẽ ăn uống đầy đủ, đi đứng cẩn thận, ráng không lạc đường, anh đừng có lo.”
Tất cả những gì nên nói đều được Thời Thần nói rồi, trong lúc nhất thời Từ Lâm Thanh có hơi dở khóc dở cười.
Anh mấp máy môi: “Nếu giành được giải thưởng ACM thế giới, chuyện tiền thưởng sẽ không nhỏ.”
“Thần Thần, chờ anh nhận được giải rồi, chúng ta cùng đến nước R một chuyến được không?”
Nước R?
Tuy rằng Thời Thần đã từng ở đó, nhưng đi cùng gia đình với đi cùng Từ Lâm Thanh giống nhau được sao!
Không chần chừ, cô nhanh chóng gật đầu lên tiếng đáp: “Được!”
*****
Vào ngày Từ Lâm Thanh tham gia thi đấu cấp trường của Đại học Q, đúng lúc Thời Thần cần giúp giáo viên hướng dẫn trông thi một môn học của sinh viên chưa tốt nghiệp.
Lo âu là có, cách một hồi Thời Thần lại liếc mắt nhìn thời gian, ngay sau khi bài kiểm tra kết thúc, cô nhanh chóng thu xếp giấy tờ bài thi, ôm chúng đến văn phòng của Khổng Nhẫn rồi chạy chậm về phía Đại học Q.
Những sự kiện thi đấu như ACM luôn thu hút rất nhiều sự chú ý ở Đại học Q. ACM cấp trường được tổ chức tại nhà thi đấu của Đại học Q, cuối cùng có thể chọn ra 3 đội để tham gia cuộc thi liên lục địa, nhưng sau cùng, mỗi trường chỉ được 1 đội tham gia trận chung kết quốc tế.
Lúc này tranh giải đã bắt đầu, trong sân vận động có không ít người yêu thích mà tới ——
Dẫu sao thì ngay cả Từ Lâm Thanh cũng tham gia.
Thời Thần bị trì hoãn trên đường một lúc, đến khi cô vội vã bước vào nhà thi đấu thì vừa lúc tình cờ nhìn thấy một bóng bay màu vàng từ từ bay lên không trung ở phía xa.
Nhờ thị lực rất tốt của cô ban tặng, Thời Thần có thể mơ hồ nhìn thấy dòng chữ trên bóng bay màu vàng:
“FIRST PROBLEM SOLVED”.
Đồng tử cô chợt giãn ra, đứng trên khán đài nhìn xuống hướng xa xa.
Đúng như dự đoán, bên dưới bóng bay màu vàng là một chiếc bàn có đặt máy tính phía trên, trước máy tính là ba chàng trai có lẽ đang xem thư mục hoặc bấm bàn phím.
Nhìn thấy bóng bay màu vàng bay lên, ba chàng trai đồng thời nhìn lên không trung, lộ ra vẻ mặt hơi lơi lỏng, sau đó nhanh chóng vùi đầu vào câu hỏi tiếp theo.
Ngồi giữa ba chàng trai bất ngờ chính là người bạn trai thân mến của cô.
Bóng bay màu vàng này là vinh dự mà chỉ có đội đầu tiên giải được câu hỏi mới có được.
Mà bóng bay này cũng là quả đầu tiên bay lên trên sân ngày hôm nay.
Trên sân nhất thời ồn ào thành tiếng, có rất nhiều người không hiểu ý nghĩa của quả bóng bay này, châu đầu ghé tai nghe ý nghĩa cụ thể xong, tất cả đều vỗ tay.
Quá trâu rồi, không hổ là đội của Từ Lâm Thanh.
Thời Thần lộ ra nụ cười, bước xuống từ giữa bậc thang.
Khán đài thi đấu cách đội của Từ Lâm Thanh thi đấu đã sớm chật kín chỗ, nhưng Thời Thần cũng không quan tâm lắm, chỉ chọn một chỗ ngồi gần đó rồi nghiêm túc quan sát kỹ càng.
Tranh giải ACM mất nhiều thời gian, tính thưởng thức không được cao, hầu hết những người không phải người dự thi cạnh tranh ra thì đều cảm thấy không thú vị.
Nhưng Thời Thần lại không thấy nhàm chán chút nào. Cô đã ngắm Từ Lâm Thanh đọc đề, thảo luận về thuật toán với các thành viên trong nhóm, lật qua các cuốn sách, giao nhiệm vụ, tiến hành thử nghiệm…
Dù là mạnh mẽ như Từ Lâm Thanh cũng làm việc hết sức vất vả.
Thời Thần không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm Từ Lâm Thanh.
Thời điểm Từ Lâm Thanh cau mày, cô cũng thấp tha thấp thỏm theo; khi khuôn mặt của Từ Lâm Thanh lộ ra vẻ vui mừng, trong nháy mắt Thời Thần cũng nhẹ nhõm hơn không ít.
Thời gian trôi qua từng chút một, Thời Thần cũng nhìn những bóng bay phía sau nhóm Từ Lâm Thanh lên từng cái một.
Các cuộc thi cấp trường không mang tính chính quy đặc biệt, độ khó của các câu hỏi cũng kém hơn nhiều so với các cuộc thi liên lục địa và chung kết quốc tế.
Đội nhỏ của Từ Lâm Thanh đã một đường chém tướng vượt qua khó khăn để tiến lên, Thời Thần thấy Từ Lâm Thanh nhướn mày và cười cái nữa, sau đó chạy chương trình.
Trọng tài bắt đầu vận hành.
Thời Thần nín thở.
… Cuối cùng, một quả bóng bay từ từ bay lên.
“Yes!” Thời Thần phủi đất đứng dậy, thấy đám người Từ Lâm Thanh đã giải quyết xong mọi vấn đề đầu tiên, mừng đến mức suýt nữa nhảy dựng lên.
Từ Lâm Thanh nhìn cô.
Từ Lâm Thanh đứng lên.
Từ Lâm Thanh đi về phía cô.
…..
Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Từ Lâm Thanh ôm lấy cô.
Thanh niên hăm hở như không để ý tới ánh mắt của người khác, đối mặt với tiếng la hét của vô số người, cúi đầu, hôn Thời Thần.
Một thân kiêu hãnh đều nở rộ trong mắt cô.