Bởi vì mẹ của Từ Lâm Thanh hiểu lầm, ầy, thật ra cũng không thể hoàn toàn được coi là hiểu lầm…
Cô xác thực đã ở trong phòng Từ Lâm Thanh, hôn Từ Lâm Thanh kia mà
Nói tóm lại, khi Từ Lâm Thanh kéo cô xuống nhà ăn cơm, bạn học Thời Thần đã rất tuyệt vọng.
Cô thương lượng với Từ Lâm Thanh.
“…Hay em về nhà ăn nhé?”
Từ Lâm Thanh nhướn mày.
Thời Thần cũng tự cảm thấy không hợp lý, nhưng bây giờ để cô xuống nhà ăn cơm, chỉ cần nghĩ một chút cũng có thể tưởng tượng ra bố mẹ Từ Lâm Thanh sẽ dùng ánh mắt gì nhìn cô đó huhuhu.
Mà nhớ lại tư thế vừa rồi…
Hình như là Từ Lâm Thanh ngồi trên ghế, còn cô thì đứng nơi ấy, sau đó chủ động hôn Từ Lâm Thanh thì phải?
Cũng quá không dè dặt nhỉ?
Mẹ Từ Lâm Thanh nhất định sẽ cảm thấy đây là lần đầu tiên mình đến nhà bọn họ, lần đầu tiên vào phòng của Từ Lâm Thanh, cứ như vậy đã không đợi được rồi?
…..
Cái lùm mía.
Thời Thần càng nghĩ càng cảm thấy hết hi vọng.
Từ Lâm Thanh không khỏi cảm thấy buồn cười, nhìn vẻ mặt càng ngày càng bi thương của cô gái, không nhịn được lên tiếng an ủi: “Không sao đâu, mẹ anh… sẽ không để bụng.”
Nghe thấy ý cười ngấm ngầm chịu đựng trong giọng nói của Từ Lâm Thanh, Thời Thần càng buồn hơn.
Thật sự cho rằng cô là đồ ngốc à, nghĩ cô không nghe ra Từ Lâm Thanh đang dỗ dành mình sao = =
Nhưng nếu bây giờ còn lần lữa không xuống tầng, dường như sẽ càng bị hiểu lầm hơn.
…..
Mang theo một đống suy nghĩ rối tung, Thời Thần cúi đầu đi theo Từ Lâm Thanh xuống tầng.
Vú Trịnh đã dọn bàn ăn xong, vừa nhìn thấy bọn họ liền không quên gọi: “Xuống rồi à, mau vào ăn cơm đi, ông bà đều chuẩn bị xong rồi.”
Thời Thần nhanh chóng đáp lại.
Huhuhu, cô đây khó xử quá.
Thấp thỏm bất an ngồi xuống ghế, Thời Thần đã chuẩn bị xong tâm lý.
Ngoài dự đoán, mẹ Từ dường như hoàn toàn không biết chuyện xảy ra vừa nãy, vẫn dùng thái độ vô cùng thân thiết đối xử với Thời Thần, còn rất nhiệt tình gắp thức ăn cho Thời Thần: “Thần Thần, đến ăn đi. Lâm Thanh bảo cháu mực ống, đúng lúc mua được mẻ tươi, cháu ăn thử xem sao.”
Thời Thần bỗng dưng cảm thấy được yêu mà sợ.
Cô cảm ơn một tiếng, gắp lên nếm thử, mắt ngay lập tức sáng lên.
“Tươi lắm ạ.” Thời Thần nuốt xuống, chân thành khen ngợi, “Ngon quá!”
Bố Từ và mẹ Từ đồng loạt cười.
Tuy chưa gặp Thời Thần nhiều nhưng mẹ Từ rất thích cô gái này.
Không đề cập đến chuyện khác, bà luôn cảm nhận được một loại thẳng thắn và chân thành hiếm có trên người Thời Thần.
Cũng giống như bây giờ, từ giọng điệu của Thời Thần đã có thể nhận ra cô nói “Ngon quá” không phải là lời khách sáo, mà là một lời khen thật lòng.
Sau khi ăn xong thức ăn hợp khẩu vị cùng nhiều món tráng miệng khoái khẩu, cộng với thái độ thân thiện và niềm nở của bố mẹ Từ đã dần làm dịu đi cảm giác bứt rứt vừa rồi của Thời Thần.
Cô cũng sẽ chủ động trò chuyện với họ về một số chủ đề, thường chọc họ bật cười.
Từ Lâm Thanh không nói nhiều mà tỉnh rụi lo cho cô ăn theo sở thích của Thời Thần.
Nói đúng ra lúc đầu Thời Thần vẫn còn lo lắng, liệu bố mẹ mẹ Từ có không vui mấy khi thấy Từ Lâm Thanh chăm sóc mình nhiều như vậy không.
…Nhưng ăn một bữa cơm trưa nay xong, cô đã hiểu được.
Nhìn xem, bố Từ cũng đang tỉnh bơ săn sóc mẹ Từ ăn cơm đó.
Thời Thần đột nhiên nhớ ra lần mình gặp Từ Lâm Thanh trong siêu thị lúc đang nghỉ đông, khi đó hình như Từ Lâm Thanh đi mua cánh gà thì phải?
Bảo là mẹ anh đột nhiên muốn ăn, sau đó bố anh đã để anh đi làm?
Thật là…
Thời Thần mím môi cười.
Bữa cơm này vô cùng hài hòa, Thời Thần thực sự rất thích bầu không khí của nhà họ.
Không giống như nhà họ Thời.
Tuy bố Thời hay cô Thời, càng không nói đến Tạ Vân Trì, ai cũng rất tốt với cô, nhưng vẫn khác nhau.
Thời Thần hoàn toàn được thả lỏng.
Khi kết thúc bữa ăn, Thời Thần vui vẻ vô cùng, lấy dĩa xúc một miếng kem nhỏ đưa vào miệng.
Đang định tiếp tục khen món kem ngon quá thì Thời Thần nghe thấy tiếng mẹ Từ bỗng bình tĩnh nói: “Đúng rồi, Lâm Thanh, Thần Thần.”
Từ Lâm Thanh và Thời Thần đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn mẹ Từ.
Vẻ mặt của mẹ Từ rất dịu dàng: “Các con nhớ phải thực hiện các biện pháp an toàn đấy, dù bây giờ có con cũng không sao, nhưng sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến việc học của Thần Thần.”
Thời Thần: “…..”
Suýt nữa cô đã phun ra miếng kem còn dang dở trong miệng, nuốt vội rồi cuống cuồng tự làm bản thân hoảng hốt đến mức bị sặc.
Từ Lâm Thanh nhanh chóng vỗ vỗ lưng cô, đưa ly nước tới: “Không sao chứ?”
Thời Thần uống mấy ngụm nước, khoát tay với Từ Lâm Thanh ra hiệu mình vẫn ổn.
…..
Mẹ Từ Lâm Thanh thẳng thắn quá.
Cô vốn tưởng rằng mẹ anh đã quên chuyện xảy ra trong phòng, kết quả lại bất thình lình nói ra câu này, ai chịu được chứ?
Quan trọng hơn là cô cả Từ Lâm Thanh vẫn… chưa có gì đó mà, áp dụng biện pháp an toàn nào đây
Mẹ Từ cũng lo âu nhìn cô: “Thần Thần không sao đấy chứ? Đứa nhỏ này thật là, lúc ăn không biết cẩn thận một chút, ăn kem mà cũng bị sặc được.”
Từ Lâm Thanh đồng ý với lời nói của mẹ mình: “Ừ, không cẩn thận gì cả.”
Thời Thần: “???”
Tại sao Từ Lâm Thanh như không thấy có vấn đề gì với lời mẹ Từ nói chứ?
Thấy Thời Thần đã không sao, mẹ Từ không chuyển chủ đề, tiếp tục đề tài vừa rồi: “Chuyện khi nào kết hôn sinh con thì các con tự quyết. Nhưng vẫn là câu nói kia, các biện pháp an toàn nhất định phải làm tốt…”
Thời Thần: “…..”
Đừng nói nữa ạ huhu.
Tốt xấu gì cũng đã xong bữa, Thời Thần còn cảm thấy mình có hơi không chống đỡ được.
Đang định giúp thu dọn đồ đạc lại bị mẹ Từ ngăn lại: “Thần Thần, đừng để ý, mấy chuyện này dọn dẹp bát đũa này là việc đàn ông nên làm.”
Thời Thần bối rối.
Quả nhiên.
Cô nhìn thấy cả bố Từ và Từ Lâm Thanh đều vô cùng thuần thục lão luyện thu dọn bát đũa, thậm chí Từ Lâm Thanh còn nói với cô: “Ừ, nhà anh từ nhỏ đã vậy rồi.”
Thời Thần kinh ngạc.
Mẹ Từ vỗ vai Thời Thần: “Đi thôi, cô đưa cháu đi xem thư phòng.”
Thời Thần đi theo mẹ Từ vào thư phòng, không nhịn được “Oa” một tiếng.
Có thể nhìn ra người nhà họ Từ đều rất thích đọc sách.
Vừa rồi cô nhìn thấy nửa bức tường sách trong phòng của Từ Lâm Thanh đã rất chấn động rồi, bây giờ nhìn thấy giá sách trong thư phòng chất đầy, có thể so với trong hiệu sách đầy sách, Thời Thần nhìn há hốc ngạc nhiên.
Mẹ Từ kéo Thời Thần ngồi trên thảm, sau đó lôi ra một cuốn album ảnh khổng lồ từ ngăn kéo ra, mở ra đặt trước mặt hai người.
“Đây là…?”
Mẹ Từ không trả lời, chỉ ra hiệu cho Thời Thần tự mở ra xem.
Thời Thần lật sang trang đầu tiên.
Rồi trong nháy mắt thán phục thốt lên: “Đáng yêu quá đi mất!”
Là hình ảnh một đứa trẻ sơ sinh, đứa bé nhỏ trong bộ áo liền quần, chính diện với ống kính, tay đang ôm bình sữa.
“Trời ơi,” Thời Thần lại cảm thán, “Đây là Lâm Thanh thật ạ?”
Từ Lâm Thanh vẫn có lúc dễ thương như vậy sao?
Mặt mày đứa nhỏ vẫn có thể loáng thoáng nhìn ra nét của Từ Lâm Thanh bây giờ, nhất là đôi mắt xinh đẹp kia, cực kỳ nổi bật.
Tiếp tục lật sang.
Ảnh trong album có rất đầy đủ, từ khi Từ Lâm Thanh được một hai tháng tuổi, đến khi anh mới tập bò, lần đầu tiên bước đi, lần đầu tiên cõng cặp nhỏ đi học mẫu giáo…
Tất cả đều được ghi lại.
Mẹ Từ ở bên cạnh vừa giới thiệu cho Thời Thần, vừa lật từng cái một, cho cô xem từng trang.
“Hồi nhỏ nó cũng dễ thương lắm, không hiểu sao lớn lên lại thành như bây giờ, chẳng còn làm nũng gì nữa.” Mẹ Từ bĩu môi.
Nghe thấy khẩu khí ghét bỏ của mẹ Từ, Thời Thần bật cười.
Quả thực là vậy, lật lại bức ảnh đoạt giải của Từ Lâm Thanh thời cấp hai, thiếu niên nhỏ đã bắt đầu có phong phạm của một bông hoa trên núi cao vô cùng lạnh lùng.
Anh cầm cúp đứng trên sân khấu, khuôn mắt lạnh lùng, trên mặt còn có ý cười, ánh đèn chiếu vào người anh, rất có sức hút.
Thời Thần không nhịn được sờ vào bức ảnh, cảm giác như thể mình nhìn thấy được Từ Lâm Thanh vào thời điểm đó.
“Đây là năm lớp 9 ạ?”
Mẹ Từ gật đầu.
Lớp 9…
Lớp 9 cô đang làm gì nhỉ?
…Hình như đang giận dỗi với bố.
Sau đó nhà họ Thời bắt đầu gà bay chó chạy mỗi ngày.
Lật tiếp về đằng sau, là Từ Lâm Thanh thời trung học phổ thông.
Chụp cảnh anh đoạt giải, anh tham gia thi đấu, tổ chức sinh nhật cùng bố mẹ…
Nhiều vô kể, sống động vô cùng.
“Đây là gì ạ?” Thời Thần chỉ vào một trong những bức ảnh, hỏi mẹ Từ.
Mẹ Từ cười một trận, cười xong mới giải thích: “Hôm đó thằng bé về nhà, kết quả là từ trong cặp rơi ra một bức thư tình. Sau đó nó xấu hổ vì bị chúng ta nhìn thấy thư tình nên thằng bé không vui.”
“???”
Cảnh tượng này có thể xảy ra với Từ Lâm Thanh à?
“Chẳng lẽ anh ấy không được nhận được thư tình mà không biết, hoàn toàn không phát hiện gì sao ạ?”
Thời Thần cảm thấy hình tượng của Từ Lâm Thanh trong lòng mình đang dần sụp đổ.
Sau đó là Từ Lâm Thanh nhận được giấy thông báo trúng tuyển, gương mặt thiếu niên đầy khí thế kiêu hãnh.
…..
Lật giở từng trang một, Thời Thần chứng kiến anh từ một đứa trẻ mới biết tập tễnh học đi trở thành một thiếu niên chưa trưởng thành nhưng đã có hương vị thành thục, và bây giờ là một chàng trai sống nội tâm.
Hơn 20 năm thời gian dường như vẫn ở đây.
“ Thần Thần, thật ra cô đã biết cháu từ lâu rồi.” Mẹ Từ vỗ vai Thời Thần cười nói, “Cô cũng biết Lâm Thanh đã thích cháu nhiều năm.”
“Nên cô sẽ không nói gì nhiều, hôm nay là lần đầu tiên cô nói chuyện với cháu nhưng cô rất thích cháu. Cô tin ánh mắt của Lâm Thanh chúng ta, cũng có thể nhìn ra cháu cũng thích thằng bé, vậy là đủ rồi.”
Thời Thần mấp máy môi, không nhịn được nhổm dậy rồi ôm chầm lấy mẹ Từ.
Mẹ Từ ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng cô động viên.
Ngay khi thư phòng mới yên tĩnh lại, Từ Lâm Thanh đã gõ cửa bước vào.
Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, anh không khỏi có hơi kinh ngạc, cũng có chút buồn cười: “Mẹ, Thần Thần, hai người bị sao vậy?”
Không đợi Thời Thần nói, Từ Lâm Thanh nhìn xuống, thấy quyển album ảnh cỡ đại trên thảm: “…..”
“Mẹ,” anh một lời khó nói hết, “Mẹ có cho Thần Thần xem album đó không đấy?”
Thời Thần thoát khỏi vòng tay của mẹ Từ, dương dương đắc ý: “Có đó, còn thấy anh mặc quần thủng đít cơ!”
“…..”
Mẹ Từ thấy hai người họ vặc nhau, càng buồn cười: “Được rồi, vậy mẹ đi ngủ một giấc trước, hai đứa từ từ nói chuyện. Thần Thần, tối nay nhớ ở lại ăn cơm đấy.”
Thời Thần ngọt ngào đáp một tiếng.
Mẹ Từ đi ra ngoài, không quên khép cửa lại giúp họ.
Từ Lâm Thanh sờ sờ cằm, suy nghĩ một chút, nhìn bạn gái vẫn đang không ngừng lật album, ghé vào bên tai cô, nói nhỏ: “Thật ra nếu bạn gái anh muốn xem như vậy, cũng không cần phải đi lật mấy cái quần thủng đáy làm gì.”
“…..”
Thời Thần “bộp” một cái đóng album ảnh lại.
Cái đậu mòe.