Phần lễ tốt nghiệp Tác giả: Dung Vô Tiên
Edit: Syu
Lộ thiên + mưa như trút nước.
Nói thật thì cái tổ hợp kỳ quái này là điều mà Thời Thần không bao giờ có thể tưởng tượng ra được.
Mà đó còn là buổi lễ tốt nghiệp đại học hiếm hoi, thực sự muốn tiến hành dưới trời mưa à?
Cũng không hiểu Đại học W thế nào, rõ ràng buổi tối trời đã bắt đầu mưa như thác đổ, nhưng không định chuyển sang sân vận động của trường.
Chỉ đạo viên đưa ra rất nhiều lý do, cái gì mà sân vận động ngồi không nổi bật được, nào thì bố trí hội trường rắc rối quá không kịp, rồi cả mai mưa to có thể sẽ tạnh…
Thời Thần nhìn tia chớp thứ n xẹt qua bầu trời, trong thâm tâm không ngừng nghi ngờ đối với câu “mai mưa to có thể sẽ tạnh”.
Các nhóm càng ngày càng náo nhiệt, tất cả đều là các loại video và hình ảnh từ tiền tuyến gửi về, nước mưa như thác đổ trút xuống ghế ngồi, thao trường như cái ao, băng ghế nhỏ ướt đến mức không thể ướt thêm được nữa.
Cho đến trước khi Thời Thần đi ngủ, trên trời vẫn còn sấm sét đùng đoàng, chớp đánh từng hồi xẹt ngang, bầu trời đêm dường như bị chiếu sáng.
Buổi sáng, Thời Thần trực tiếp bị đánh thức bởi tiếng mưa lớn ngoài cửa sổ.
Trong ký túc xá vẫn đen kịt, Thời Thần sờ vào điện thoại nhìn thời gian, 5:24.
Ban đầu, chỉ đạo viên yêu cầu họ tập trung tại Áo Thao lúc 7 rưỡi, nếu trời không mưa, có lẽ bây giờ đã đến lúc phải thức dậy trang điểm mặc đồng phục cử nhân rồi.
Nhưng mà…
Thời Thần mở tin nhắn nhóm.
“Cô @ Cô giáo Vương, ngoài trời mưa to quá! Em nghĩ trường sắp bị ngập mất rồi ạ!”
“Tớ cũng tỉnh rồi, phải chuẩn bị ra ngoài sao? Nếu thật sự không hoãn được thì tớ nên đứng dậy trang điểm thôi. Nhưng còn một vấn đề, trang điểm trong loại thời tiết kiểu này, lớp hóa trang có thành một bãi không nhỉ?”
“Oa bên ngoài vẫn còn đang sấm đấy, trường chúng ta thực sự biết chọn ngày mà, chọn một ngày mưa to như vậy.”
…..
Thời Thần trở mình.
Sau đó nghe thấy một giọng nói đè thấp, là Phàn Tầm gọi cô: “Thần Thần, cậu cũng tỉnh à?”
Thời Thần chưa kịp nói, Hứa Vi đã đáp lại, “Hai cậu đều tỉnh rồi?”
Ngụy Tiêu Nguyệt yếu ớt giơ tay lên: “Tớ cũng bị tiếng mưa đánh thức đây.”
…..
Tất cả mọi người đều không kìm được lòng đồng loạt phá lên cười.
Hơi lạnh của máy điều hòa không khí vẫn đang không ngừng thổi ra tiếng, cùng tiếng mưa bên ngoài tạo ra một sự hòa hợp không thể giải thích nổi.
Thời Thần không nhịn được hỏi: “Chúng ta có nên dậy không? Vi Vi, Viện các cậu yêu cầu tập hợp lúc mấy giờ đấy?”
Trước kia là Hứa Vi thuộc Viện bọn họ, nhưng năm nhất chuyển sang học ngành Tài chính, vì vậy tuy cô nàng vẫn sống trong ký túc xá với họ nhưng không cùng khoa.
“7 giờ.” Hứa Vi có chút phiền muộn, “Tớ phải rời giường rồi, chỉ đạo viên của bọn tớ nói vẫn chưa nhận được thông báo hoãn, nên bảo bọn tớ phải đến đúng giờ.”
Ba người còn lại ngạc nhiên.
…Tuy Viện các cô yêu cầu lúc 7 rưỡi nhưng vẫn có thể bị kéo dài lâu hơn một chút.
Thời Thần ôm chăn ngồi dậy, mới dựa vào gối ôm ở đầu giường liền thấy Từ Lâm Thanh gọi tớ.
Cô ngạc nhiên mừng rỡ nhanh chóng nhận điện thoại: “Alo?”
“Thần Thần, tỉnh chưa?” Là âm thanh dễ nghe của Từ Lâm Thanh, cùng chất khàn đặc biệt chỉ có khi vừa tỉnh dậy vào buổi sáng, “Chào buổi sáng.”
“Tỉnh rồi!” Giọng điệu của Thời Thần lộ rõ vẻ vui sướng, “Bạn cùng phòng em cũng tỉnh cả rồi. Sao hôm nay anh lại dậy sớm vậy?”
Giọng Từ Lâm Thanh không hiểu sao càng khàn hơn: “Nhớ em quá.”
Thời Thần sững sờ, “Hả?” một cái, không biết phải nói gì.
“Buổi sáng thức dậy không có bạn gái để ôm, không vui lắm.”
Thời Thần bật cười: “Bố với anh em đều ở đây đấy.”
“Chậc chậc chậc”, ba người bạn cùng phòng đồng thanh thở dài.
Thời Thần giả vờ hắng giọng.
Từ Lâm Thanh cũng cười khẽ.
Nói chuyện với Từ Lâm Thanh một lúc, Hứa Vi đã vệ sinh cá nhân xong, ngồi trên ghế bật đèn bàn chuẩn bị trang điểm.
Chờ đến lúc Thời Thần cũng vệ sinh hết thảy, Hứa Vi đã mặc đồng phục cử nhân, mang theo một cái ô, vác theo dũng khí của một tráng sĩ một đi không trở lại nói với ba người các cô: “Được rồi, tớ phải đi đây!”
…Tiếng mưa rơi ào ào bên ngoài.
Hứa Vi: “…..”
Đáng thương hơn là không lâu sau khi Hứa Vi ra khỏi cửa, Thời Thần đọc được thông báo từ chỉ đạo viên rằng lễ tốt nghiệp bị hoãn lại một tiếng.
Nhóm ký túc xá tràn ngập tin nhắn của Hứa Vi gửi tới.
[ Hứa Vi: Dựa vào đâu mà một đám chúng tớ bị mắc kẹt ở Vạn Lâm này, tại sao lúc này mới đột nhiên bảo chúng ta hoãn lại, tức thật! ]
[ Hứa Vi: Hahaha các cậu không biết đâu, chỗ này có một cô em lăn lộn trong vòng fan đang dạy chúng tớ cách cày số liệu, bảo phải đem “Lễ tốt nghiệp trong cơn mưa nặng hạt của Đại học W” lên hotsearch. ]
[ Hứa Vi: Các cậu xem đi! Đang vô cùng chậm rãi từ tốn leo lên hotsearch rồi đó. Thể chất nổi tiếng trên mạng của trường chúng ta đúng là danh bất hư truyền. ]
…..
Một buổi lễ tốt nghiệp cũng có thể được lên hotsearch, chẳng có trường nào như trường họ nữa.
Đến 8 rưỡi, chỉ đạo viên thông báo bọn họ đúng giờ 9h đến Áo Thao để bắt đầu làm lễ tốt nghiệp.
Nhà trường đã tạm thời chuẩn bị áo mưa cho tất cả mọi người.
Buổi lễ tốt nghiệp này thực sự rất đặc biệt.
Thời điểm đến Áo Thao, mưa đã nhỏ hơn nhiều, ít nhất đã không còn là một trận mưa như trút nước nữa.
Tất cả mọi người đều mặc áo mưa, ngồi trên băng ghế nhỏ ướt dầm dề, vẫy cờ đỏ nhỏ hát theo ban nhạc.
Dàn đồng ca của hàng nghìn người trong cơn mưa lớn, không hiểu sao vẫn rất khí thế.
Cô nghĩ, ngày hôm nay đối với cô chắc hẳn sẽ rất khó quên.
Đến khi hiệu trưởng đang nói, Thời Thần liếc qua hotsearch một cái, nhất thời bị sốc ——
Đã lên no 1 hotsearch cmnl rồi?!
Cứ tưởng khu vực bình luận chắc chắn sẽ có có không ít chiến binh bàn phím vào mắng mỏ buổi lễ tốt nghiệp dưới mưa của trường mình, ai ngờ khi Thời Thần lục qua khu vực bình luận, rất nhiều người đều ghen tị với họ.
“Cuộc đời có thể có được một buổi lễ tốt nghiệp, đúng là khiến người ta cả đời khó quên nhỉ?”
“Thanh xuân thật là đẹp. Không nhịn được nghĩ đến lễ tốt nghiệp của mình năm đó, trời nắng chang chang, lúc đó còn khá khó chịu, giờ nghĩ lại mới thấy tất cả đều là những kỷ niệm đẹp.”
“Mị còn thấy một ban nhạc lớn! Không hổ là dream school của mị, cháy quá!”
Cuối cùng thì mưa cũng nhỏ dần.
Thời tiết W Thành từ trước đến giờ vẫn như tâm trạng trẻ nhỏ, hễ trời quang là trời trong. Vừa dứt mưa đã có mặt trời ló ra.
Hiệu trưởng cũng nhìn bầu trời: “Thời tiết hôm nay cũng có thể được coi là một khóa học rất đặc biệt đối với mọi người.” Ông dừng lại rồi cười nói, “Hãy cứ dũng cảm tiến về phía trước, chung quy lại sau cơn mưa trời sẽ sáng. Chúc mọi người tiền đồ như gấm, dù có mưa to hay sấm chớp, nhất định phải mặt mày tươi tắn cùng ánh nắng mặt trời! Cảm ơn mọi người!”
Thời Thần quay đầu tìm Từ Lâm Thanh trong chỗ phụ huynh chật ních.
Ngay cả khi đứng giữa đám đông, Từ Lâm Thanh vẫn xuất sắc đến mức khiến không biết bao nhiêu trái tim tan nát.
Thời Thần nhanh chóng tìm thấy anh, các hàng ngàn người, mỉm cười hướng về anh phía xa.
Đúng vậy, hãy cố gắng làm một người dũng cảm.
Dũng cảm theo đuổi người mình thích, dũng cảm chấp nhận bản thân, dũng cảm không đánh mất dũng khí của người yêu ngay cả khi bị tổn thương.
Hãy can đảm tiến về phía trước, chung quy lại sau cơn mưa trời sẽ sáng.
Nhìn xem, ít nhất dù thế nào đi nữa, Từ Lâm Thanh hiện tại, đang ở bên cạnh cô.
Cuối buổi lễ tốt nghiệp, Thời Thần đội chiếc mũ cử nhân có tua rua đã được gạt qua một bên, cầm theo quà lưu niệm của trường, tinh thần phấn chấn chạy đến chỗ mấy người Tạ Vân Trì.
“Chúc mừng tốt nghiệp.” Tạ Vân Trì vỗ một cái vào mũ cô.
Thời Thần lườm anh một cái, chỉnh lại chiếc mũ cử nhân của mình rồi nhìn xung quanh: “Từ Lâm Thanh đâu ạ?”
Tạ Vân Trì giương chặt cằm ra hiệu cho Thời Thần quay đầu nhìn.
Thời Thần vừa quay lại, đôi mắt đột nhiên bị ánh nắng sau cơn mưa làm cho dao động, khi nhìn kỹ lại, trong nháy mắt mở to hai mắt.
Theo hướng ngược sáng, chàng trai tuấn tú nổi bật mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ thoát khỏi thế tục, trong ngực ôm một bó hoa to, từng bước đi về phía cô.
Cô nuốt nước bọt.
Trong lúc đang ngơ ngác, Từ Lâm Thanh đã đi đến trước mặt cô, ôm cả cô và bó hoa trong tay.
“Thần Thần thân yêu của anh, chúc mừng tốt nghiệp.”
Cuối cùng chú ý đến bố và anh của Thời Thần cũng đang ở bên cạnh, Từ Lâm Thanh chỉ ôm cô rồi nhanh chóng buông ra, đưa hoa vào lòng cô, cảm thấy cô gái đẹp hơn hoa gấp vạn lần.
Thời Thần khống chế được bật cười.
“Ừm,” cô gật đầu, hít một hơi thơm ngát của bó hoa trong tay, sau đó nói với Từ Lâm Thanh, “Cảm ơn phụ huynh của em.”
——
Nói thật thì, vừa rồi Từ Lâm Thanh ngồi giữa một nhóm đàn ông cả phụ nữ trung niên, thực sự hết sức khiến người khác chú ý.
Một phụ huynh đẹp trai như vậy, cô đúng là độc nhất.
Cũng khá tự hào.
*****
Ký túc xá dần vắng bóng người.
Mấy người trong số các cô bắt đầu thu dọn đồ đạc từ vài ngày trước đó, đã sớm gửi một số thứ về nhà.
Phàn Tầm rời đi sớm nhất, vé xe cô ấy mua là vào buổi chiều lễ tốt nghiệp.
“Qua một thời gian nữa tớ sẽ đến công ty báo cáo nên phải về nhà sớm thôi, muốn dành nhiều thời gian hơn bên bố mẹ tớ.” Phàn Tầm ôm từng người một, “Tớ cũng không có nghỉ hè nữa.”
Những câu này không hiểu sao lại khiến ai cũng buồn bã.
Thời Thần muốn nói thêm, nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ có thể ôm chặt lấy cô ấy: “Một đường bình an.”
Phàn Tầm gật đầu.
“Tớ thực sự rất vui khi được làm bạn cùng phòng của các cậu trong bốn năm đại học.” Phàn Tầm cười, “Tớ sẽ không nói lời tạm biệt với các cậu đâu, nhất định sẽ còn gặp lại, lúc tớ kết hôn còn muốn để các cậu làm phù dâu cho tớ nữa cơ, không đứa nào được phép từ chối đấy nhé. Sau này mọi người phải cùng nhau cố gắng lên!”
Người thứ hai rời đi là Hứa Vi, cô nàng ôm mộng trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, dù đã nhận được offer từ Quang Hoa Đại học B nhưng hè đến cô vẫn phải đi công ty thực tập.
Người thứ ba rời đi là Ngụy Tiêu Nguyệt, cô nàng đã lên kế hoạch ra nước ngoài chơi từ trước.
Thời Thần là người rời đi cuối cùng, cô muốn tham dự lễ tốt nghiệp Đại học Q cùng với Từ Lâm Thanh.
Cô trơ mắt nhìn mình là người duy nhất còn lại trong ký túc xá.
“Xuống đây đi, anh đợi em dưới tầng.” Từ Lâm Thanh gửi cho cô một tin nhắn.
Bỗng dưng Thời Thần cảm thấy có chút tiếc nuối nơi mình đã ở bốn năm này.
Ký túc xá sạch bóng, có hình dáng như thể lúc ban đầu họ chưa đến.
Lúc đó, cô cũng là người đầu tiên đến, sau đó quét sàn lau bàn cho bốn người sạch sẽ.
Hứa Vi đi vào, thiện chí chào hỏi cô: “Xin chào cậu, tớ tên là Hứa Vi.”
Sau đó, Phàn Tầm và Ngụy Tiêu Nguyệt cũng kéo hành lý tới, bốn người họ vừa dọn dẹp đồ đạc vừa lễ phép cẩn trọng trò chuyện.
…..
Sẽ không còn nữa.
Hôm nay Thời Thần cũng vậy, quét sàn, lau bàn cho bốn người.
Cô sẽ luôn hoài niệm nơi đây, từng ngọn cây cọng cỏ, từng việc từng người.
Kéo vali lên, Thời Thần bước ra khỏi ký túc xá, vẫy tay chào căn phòng trống không: “Tạm biệt.”
Không bao giờ gặp lại.
Ngay cả thanh xuân mà cô cảm thấy mình không còn nơi nào để sắp đặt trong bốn năm đại học, còn khoảng thời gian cô bị mắc kẹt trong những ám ảnh không thể giải thoát của bản thân, một Thời Thần không bao giờ biết cách để buông bỏ, đã không còn nữa rồi.
Tuy nhiên, cô còn có một tương lai.
Thời Thần đi về phía Từ Lâm Thanh dưới tầng, mặt nở nụ cười.
Tốt nghiệp rồi.
Tốt nghiệp vui vẻ.
Tác giả có điều muốn nói:
Tốt nghiệp vui vẻ.
Hy vọng Thần Thần của mình và các thiên thần của mình, hãy can đảm xông thẳng về trước, mưa nào rồi cũng sẽ tạnh.
Chúc mọi người ngày lễ Nữ thần vui vẻ ~
Phiên ngoại có thể sẽ có rất nhiều chuyện nhỏ hàng ngày, vì mình thực sự thích cuộc sống hàng ngày đơn giản ấm áp, nên mọi người có thể chọn những gì mình thích và xem ~
Ngoài các phiên ngoại chính ra, chắc mình cũng có thể viết vài chương CP phụ hehe, dù các bạn có thể không đoán được cặp nào [mặt doge]