- Ở phía tây của lâu đài có một loại thực vật gọi là quang hương, đây là loài hoa có thể phát sáng cũng có thể tỏa ra một mùi hương mê hoặc nhẹ. Quang hương bình thường sẽ là một loài chỉ đường hữu hiệu nhưng nếu như ham muốn quá sâu sẽ khiến cho kẻ đó phải trả giá đắt. Còn đây là cánh đồng kẹo mà chúng ta đã từng đi qua trong chuyến đi ngày hôm qua, cánh đồng kẹo đó tuy rất đẹp nhưng lại có độc. Loại độc đó ngoại trừ Arin Garden và người đó có thuốc giải thì không có kẻ thứ ba. Hãy cẩn thận kẻo bị nó cám dỗ.
Norin mỉm cười ngọt ngào nhắc nhở bốn người trong đội mình khi họ đang trên đường trở về biệt thự phía bắc của cô bé. Noir đã phát cho bốn vị khách của họ sách cẩm nang trước khi chiếc xe bắt đầu xuất phát.
Trong khi đó, ở xe của Tiểu Thần Chủ Nam tộc Baron, Louis đang ngồi truyền đạt nhắc nhở bốn cô gái.
- Ở Heaven hệ sinh giới vô cùng phức tạp và cũng vô cùng nguy hiểm. Trước hết phải nói đến loài Cretara, bọn chúng có bộ lông trắng muốt rất mềm lại nhỏ như mấy bông tuyết thậm chí nhỏ hơn, chúng có những dây tơ phát sáng. Cretara lúc trước luôn sống trong nhà kính gần biệt thự của công tước Duke, bọn chúng vốn được cung cấp thức ăn hằng ngày nhưng tối hôm qua có người đã thả chúng ra. Cretara một khi được tự do ra ngoài chúng sẽ bám lấy cơ thể sống mà rút cạn mọi thứ để nuôi dưỡng cơ thể mình, càng ăn nhiều chúng sẽ càng lớn. Chúng là loài ăn thịt vô cùng nguy hiểm. Nhìn thấy bọn chúng tốt nhất nên tránh xa vì chúng khá hiền lành nếu như bốn cô không động tới chúng thì sẽ không sao cả. Đọc thêm đi.
Louis đưa cho bốn cô gái bốn quyển sách với bìa đen có in dòng chữ nổi "Cẩm Nang Sinh Giới" rồng bay phượng múa, đây là cuốn sách liệt kê khá đầy đủ mọi loài ở trên đảo Heaven này. Số lượng loài đã tăng lên nhưng họ chưa kịp thống kê lại và bổ sung vì quá bận rộn cho các cuộc vui của nữ hoàng.
- Nó có ghi Cretara có hai nhóm lớn là Cretara trắng và đen. Cretara đen sao lại không được nhắc tới chi tiết chứ?
Ruzu khá thắc mắc liền cất tiếng hỏi. Baron đang ngồi suy tính gì đó nghe Ruzu hỏi vậy liền ngẩng đầu nhìn bốn người họ mà nhàn nhạt lên tiếng.
- Các cô không muốn gặp Cretara đen đâu, bọn chúng đã ngủ hàng trăm năm rồi. Nếu may mắn có thể thấy chúng xuất hiện bên cạnh nữ hoàng. So với Cretara trắng thì bọn chúng khá trầm nhưng một khi tấn công thì không gì ngăn cản được.
- Vậy còn Pegasus? Trong này chỉ ghi chúng là giống thần thoại biết bay.
Nana dơ hình Pegasus với đối cánh đen tuyền đầy huyền bí cùng đường hoa văn màu trắng kì quái kia, chú ngựa này mang một nửa màu đen một nửa màu trắng thật sự đối lập.
- Ở Heaven chỉ có bốn con Pegasus do bốn vị công tước sở hữu. Bọn chúng là giống hiếu chiến sẽ không thân thiện gì, gạt bỏ mọi thứ các cô biết về loài Pegasus ở ngoài kia đi.
Baron liếc qua con Pegasus vẻ hờ hững lên tiếng. Pegasus không phải mối nguy thực sự trên hòn đảo này. Baron cầm lấy quyển sách trên tay của Louis mà lật lật vài trang sau đó dừng lại ở hình ảnh của một đám bụi đen với đầu trang đề dòng chữ "Black".
- Đây là sinh vật nguy hiểm bậc nhất trên hòn đảo này nên hãy nhớ kỹ. Chúng tồn tại theo đàn và vì quá nhỏ nên bình thường nhìn bằng mắt sẽ thấy đó là một đám bụi đen lớn. Black sẽ càn quét mọi thứ trên đường đi của nó không kể bất cứ ai. Nữ hoàng đã đặc biệt nghiên cứu ra nó trong lúc rảnh rỗi.
- Nguy... nguy hiểm vậy sao?.... Vậy... vậy chúng tôi... có chết chứ?
- Đây vốn đã là trò chơi sinh tử rồi quý cô Wang.
Louis lên tiếng báo cho cô nàng nhút nhát Marry đó biết. Đây không phải thứ trò chơi trẻ con mà họ vẫn nghĩ, nó là một trò chơi chết tróc buộc họ phải đặt cược tất cả mọi thứ vào. Baron nhìn ra bên ngoài cửa sổ, những dây tua đang lan tỏa khắp nơi. Xem ra có chuyện đặc biệt nghiêm trọng đang diễn ra.
Phía bên kia, Easton đang ngồi tính toán điều gì đó cuối cùng cũng nói chuyện với đội của mình.
- Các vị đã lướt hết cuốn cẩm nang đó rồi chứ?
- Những gì trong này có thật sao?
Suri đọc xong mà dường như không tin nổi. Những loài sinh vật trong này vô cùng kì dị, nhiều loài tưởng như không tồn tại nhưng sẽ thực sự tồn tại trên hòn đảo này sao? Việc khám phá ra hòn đảo này có rất nhiều phù thủy vẫn khiến cô bé còn sốc không thôi.
- Chúng có thật và đang ở ngoài kia. Trước khi chúng ta bắt đầu đấu đá lẫn nhau thì phải học cách an toàn trước các loài sinh vật này. Đông tộc chúng tôi có một vài loài đang sinh sống, khi về tới nơi có lẽ các vị nên nhìn qua một chút.
Phía bên kia, Wendy đang ngồi uống trà trầm ngâm suy nghĩ, Warin thì phát cho bốn vị khách bốn cuốn cẩm nang để họ nghiên cứu.
- Thứ mà các vị được uống lúc trước sẽ có tác dụng vô cùng to lớn, nó giúp ích rất nhiều tới các vị để giúp các vị sống sót trên hòn đảo này.
- Nhưng kể cả có sức mạnh vật lí to lớn thì làm sao mà chúng tôi chống lại được những thứ này được.
Helena dơ cuốn cẩm nang lên thắc mắc hỏi. Dù họ có tăng cường được sức mạnh vật lí thì đối với những thứ nguy hiểm trong cuốn sách này quả là không đối phó nổi. Bà Walker vừa đọc được vài trang nhìn hai người phía trước.
- Tô không hiểu nếu các ngài mời chúng tôi tới đây nghỉ ngơi tại sao lại bắt buộc chúng tôi phải tham gia trò chơi này? Hơn nữa các con của chúng tôi sẽ không bị nguy hại chứ? Mà chúng tôi phải đối đầu với con mình thật sao?
Wendy bỗng nhiên đặt mạnh tách trà xuống làm cho trà bên trong bắn cả ra ngoài. Không khí trong xe ngựa bỗng chốc trở nên vô cùng u ám. Warin lo lắng nhìn sang vị tiểu thần chủ nhà mình.
- Chỉ cần hoàn thành việc của mình là được bà Walker. Những đứa trẻ của bà sẽ được an toàn thôi. Chúng tôi sẽ không làm hại bất cứ ai trong các vị cả.
Wendy nhìn các vị khách lạnh nhạt lên tiếng. Đúng vậy, bọn họ sẽ không làm hại bất cứ vị khách nào, chỉ là các vị khách tự hại nhau mà thôi. Nữ hoàng đã rất kì vọng vào lần này nên bọn họ sẽ không để người thất vọng đặc biệt khi người nói ra như vậy. Các vị khách cũng nên an phận một chút rồi, có lẽ nên dùng tới loại thay đổi kí ức một chút.
Diana đứng ở trước ngôi nhà có nhiều thực vật bám lấy của công tước Duke ngạc nhiên vô cùng khi thấy Mr. Clock đang đi về phía này, cô cúi đầu.
- Công tước, ngài có chuyện gì sao?
- Thời gian này ta sẽ ở lại đây cùng công tước Duke, ngươi không cần phải để tâm tới ta Diana.
- Vâng.
Diane nói rồi đẩy cửa mời Mr. Clock đi vào trong. Phía trong căn nhà nhỏ chỉ có một chiếc giường gỗ nơi một người đàn ông mang hoàn toàn vẻ đẹp phương tây đang nằm ngủ. Họ vẫn đang đợi người đàn ông này tỉnh dậy.
Phía trung tâm hòn đảo, cách lâu đài chính 2km đi về phía đông có một nhà kính xây mái vòm vô cùng lớn, từ bên ngoài nhìn vào nhà kính chỉ thấy một màu xanh bắt mắt rất nổi bật. Kurokku đứng trước cửa nhà kính đang từ từ bước vào bên trong, nơi này ngày một xanh tốt hơn trước rồi, cô bé vẫn còn nghe đâu đó có tiếng suối róc rách chảy.
- Người đến rồi sao nữ hoàng Kurokku?
Arin đang đứng nhìn khóm hoa mới hé nở bên cạnh con suối nhân tạo liền quay đầu lại nhìn vị nữ hoàng mới gặp ngày hôm qua. Kurokku đang từ từ tiến về phía chính giữa nhà kính nơi có một bộ bàn ghế làm hoàn toàn từ rễ cây quấn vào nhau nhìn rất đẹp, cô bé nhìn Arin.
- Ta muốn gặp cậu ấy.
- Nữ hoàng... thứ mà người muốn thần bảo vệ suốt hàng trăm năm qua quả thực rất đáng sợ. Thứ đó mỗi ngày đều hấp thụ năng lượng trên hòn đảo này lại luôn nhận lấy hận thù mà người vô tình loại bỏ. So với mọi sinh vật nguy hiểm trên hòn đảo Heaven này thì thứ đó mới chính là quái vật thực sự. Thần không tò mò nó là gì nhưng thần khuyên người hãy cố gắng ẩn dấu sự hiện diện của nó thì hơn.
Arin chưa bao giờ nói nhiều như vậy nhưng hôm nay cô thực sự muốn nhắc nhở nữ hoàng của mình. Mỗi ngày ở nhà kính cô đều cảm nhận được thứ đáng sợ đó đang hấp thụ và nuốt chửng mọi thứ. Đó có lẽ chính là mặt tối thực sự của Heaven hay chính xác là của nữ hoàng.
- Ta đến với cậu ấy vì điều này.
- Theo ý người.
Arin khẽ cúi đầu, ngay lúc đó từ bộ bàn ghế giữa chính nhà kính đó bắt đầu chuyển động hiện ra một cánh cửa dẫn xuống dưới. Kurokku còn chưa kịp bước xuống đó liền bị một bàn tay túm lôi lại.
Arin khá kinh ngạc nhìn người vừa xuất hiện kia.
- Đừng có lại gần cậu ấy nữ hoàng, tôi không đảm bảo được hậu quả lúc này đâu.
- Rei... đừng lo lắng, ta sẽ kiểm soát được.
Kurokku mỉm cười nhìn Rei lên tiếng. Nhìn Kurokku thật lâu, cuối cùng Rei cũng phải buông tay ra cùng Kurokku đi xuống căn hầm đó. Arin đứng lại cửa xuống tầng hầm nhìn bóng hai người mất dần thì mới quay đi và bộ bàn ghế lại trở về như cũ.
Cầm lấy bình tưới nhỏ, Arin đi về phía khóm hoa vừa nở kia tưới nhẹ nhàng cho bọn chúng. Ngay lúc đó, một đám khói đen đang len lỏi qua khe cửa lan vào giữa nhà kính và dần hiện lên thành một người nhưng hoàn toàn là khói đen.
- Arin... Garden......
"Bịch..." Arin làm rơi bình tưới xuống nền nhà, cả người cô bỗng phát run lên, ngay sau đó Arin từ từ quay người lại phía sau.
Nhìn đám khói đen trước mặt, Arin chưa bao giờ sợ hãi đến thế trừ lần đó. Đã từ rất lâu rồi Arin không cảm nhận được thứ gì đáng sợ. Đám khói đen kì lạ vừa xuất hiện này rõ ràng còn gây ra cảm giác áp đảo hơn rất nhiều mà nữ hoàng từng mang lại cho cô. Tại sao lại có thứ này ở đây? Hơn nữa ROOM rõ ràng đã được hoàn thành.
Chẳng lẽ trên hòn đảo này có.....
- Xem ra thứ ta đang tìm ở ngay đây. Ta đến đây mang theo thiện ý, chỉ là có việc cần nói với cô mà thôi.
- Ngươi là ai... ngươi....
- Đừng sợ, ta đã nói là thiện ý. Ta chỉ muốn biết Kuro vẫn mạnh khỏe hay không. Ta mong cô hãy bảo vệ thật kĩ thứ bên dưới kia và nhớ đừng nói với Kuro ta đã đến đây nếu không nữ hoàng của cô cũng sẽ không an toàn được nữa đâu Arin.
Làn khói đen đó vừa rứt lời liền đó tan biến như vốn không tồn tại trong nhà kính này. Arin cúi người xuống nhặt bình tưới lên. Đây là lí do mà nữ hoàng yêu cầu dựng lên ROOM sao? Vì kẻ đáng sợ vừa rồi nhưng nữ hoàng có biết hắn đã ở trên hòn đảo này rồi chứ?
- Nữ hoàng....
Arin nhìn về phía chiếc bàn vô cùng lo lắng. Trước đây cô vốn chưa từng có ý phục tùng ai nhưng với nữ hoàng thì khác, nữ hoàng cho cô một mái nhà thực sự, cho cô một tình yêu thương cô chưa từng có. Bảo vệ nữ hoàng, cô sẽ làm bằng cả mạng sống này....