Khi Độc Giả Cùng Tác Giả Đồng Thời Xuyên Vào Sách

Chương 77: Ngoại truyện 2: MỐI QUAN HỆ GIA ĐÌNH CÓ NGUY CƠ TAN VỠ



Edit: Lune

Sau khi Cố Cẩm Miên và Ân Mạc Thù kết hôn, Ân Mạc Thù vẫn luôn duy trì tần suất quay hai đến ba bộ phim một năm.

Đến năm thứ ba, cháu gái Cố Cẩm Miên đã đưa cho cậu một bản tổng kết sự nghiệp idol của mình. Cố Cẩm Miên phát hiện về cơ bản Ân Mạc Thù đã giành được tất cả các giải thưởng có thể giành được, cũng được coi là phong thần trong nước, giải thưởng lớn hàng đầu quốc tế cần chút may mắn, thôi thì tùy duyên đi.

Sự nghiệp của hắn ổn định nên không cần Cố Cẩm Miên phải lo nghĩ.

Đỗ Bạch An cũng bước lên con đường đã đặt ra ban đầu.

Lúc đầu Cố Cẩm Miên để cậu ta tham gia show thực tế đời sống của nhà khác, đến năm thứ hai công ty nhỏ của Cố Cẩm Miên bắt đầu có của, cậu đã tự mình làm một show thực tế đời sống riêng cho cậu ta.

Đỗ Bạch An không thích hợp làm idol, với tính cách trầm lặng và ôn hòa của cậu theo năm tháng, cùng kỹ năng sống đã được rèn luyện từ hoàn cảnh khó khăn hồi nhỏ rất thích hợp với những show thực tế đời sống mang tính chất chữa lành có tiết tấu chậm, gặt hái thêm một lượng fan đông đảo yêu mến.

Sự nghiệp và môi trường sống phù hợp khiến con người ta ngày càng trở nên tốt hơn, Đỗ Bạch An từ từ rũ đi vẻ nhút nhát, phong thái tự tin và trầm tĩnh trên người lại càng thêm cuốn hút.

Rất nhiều người thích cậu, thường xuyên có người tỏ tình với cậu, trong đó không ít người ưu tú có bối cảnh vững vàng.

Được càng nhiều người thích lại càng thêm tự tin, cậu làm việc gì cũng ngày càng tốt hơn. Lúc đầu quảng bá sản phẩm giúp tập đoàn Cố thị, sau đó tự mở phòng livestream và có staff riêng của mình, Cố Cẩm Miên còn cổ vũ cậu tự sáng lập nên thương hiệu của bản thân.

Mà Bách Tâm Vũ vẫn chưa ổn định, hôm nay muốn ra album, ngày mai lại muốn quay phim thần tượng.

Có điều phim thần tượng quả thực thu hút được một lượng fan lớn, fan của cậu ta hiện giờ không kém hơn Ân Mạc Thù là bao.

Công ty nhỏ của Cố Cẩm Miên chỉ có ba nghệ sĩ, ba người đều là ngôi sao lớn đang hot trong giới giải trí. Thù Đồ trở thành một chiếc bánh thơm ngon trong giới giải trí, một ngày không biết nhận bao nhiêu dự án cùng công ty muốn hợp tác.

Tuy bận nhưng đã ổn định, công việc của nhân viên cũng đủ nên không cần Cố Cẩm Miên phải nhọc lòng.

Cố Cẩm Miên tự đầu tư kiếm tiền cộng với tiền mà ba người kia kiếm cho, nhiều đến nỗi đám công tử ca trong giới nhìn mà đỏ con mắt.

Thời điểm Cố Cẩm Miên mở công ty này, người bên ngoài đều nghĩ cậu chỉ muốn đốt tiền, ai ngờ công ty này đầu tư cái gì thì cái đấy bùng nổ, quay cái gì thì cái đấy hot.

Cho nên rất nhiều người muốn gia nhập.

Cố Cẩm Miên trước cũng không đồng ý, chẳng qua hiện giờ rảnh quá nên cậu bắt đầu suy nghĩ hay là ký thêm hai nghệ sĩ nữa.

Tài nguyên của cậu nhiều thế này mà không bồi dưỡng thêm hai ngôi sao thì quá lãng phí, giờ có rất nhiều nghệ sĩ muốn vào công ty bọn cậu, cậu hoàn toàn có thể chọn lấy hai người có tư chất tốt để ký hợp đồng, mở rộng quy mô công ty rồi kiếm nhiều tiền hơn.

Chuyện thế này dĩ nhiên phải trao đổi với ba nghệ sĩ kia, vì dù sao có rất nhiều tài nguyên đều do bọn họ mang đến.

Sau khi Cố Cẩm Miên nói ra chuyện này, ba người đồng thời im lặng.

Lẩu cũng không ai ăn.

Cố Cẩm Miên đá Bách Tâm Vũ một cái: "Cậu thấy thế nào?"

Bách Tâm Vũ xị mặt xuống: "Home muốn ký thì ký, ai phản đối được chứ. Cậu ký thêm hai người đi, dù sao bọn tôi cũng không cần cậu nhọc lòng nữa, cậu cứ theo bọn họ đến đoàn phim, chạy show thực tế, biến họ thành siêu sao, bọn họ chắc chắn sẽ rất thích cậu, sau đó mấy người sẽ trở nên thân thiết bao nhiêu."

"..." Cố Cẩm Miên: "Nói chuyện cẩn thận!"

Bách Tâm Vũ tủi thân: "Tôi dám nói không chắc?"

Cố Cẩm Miên: "..."

Cậu lại nhìn về phía Đỗ Bạch An.

Đỗ Bạch An: "Ông chủ ký đi, tôi sẽ giúp cậu dẫn dắt bọn họ, ngay cả đưa tài nguyên của tôi cho họ cũng được, chung quy giới giải trí vốn thực tế như vậy, người cũ sao so được với người mới."

Cố Cẩm Miên: "..."

Cuối cùng cậu nhìn về phía Ân Mạc Thù.

Ân Mạc Thù cong khóe miệng, cười rạng rỡ vô cùng: "Ký đi, kiếm ai trẻ tuổi đẹp trai vào."

Cố Cẩm Miên: "..."

"Không ký, không ký." Cố Cẩm Miên vội nói.

"Ký đi." Ân Mạc Thù nói một câu mà Cố Cẩm Miên thường nói: "Có tiền mà không kiếm thì khác nào thằng ngu, phải ký chứ."

"Để tôi đề cử cho em mấy người, em cứ thoải mái mà chọn." Dứt lời, Ân Mạc Thù cầm điện thoại lên.

Thật sự muốn Cố Cẩm Miên ký.

Cố Cẩm Miên lờ mờ cảm thấy mông mình bắt đầu đau, vội vàng uống một ngụm rượu để tự động viên tinh thần.

Chẳng biết sao Bách Tâm Vũ cũng bắt đầu uống rượu, hết ngụm này đến ngụm khác, rất không bình thường.

Thường ngày cậu ta không thích uống rượu nên chưa uống được mấy đã say, Bách Tâm Vũ say rồi bắt đầu nổi khùng với vẻ mặt tủi thân.

"Đi mà ký người mới đi, đi mà làm Home của người khác đi!'

"An An cũng đồng ý lời tỏ tình của người ta đi, dù sao người đó cũng chín chắn, đáng tin hơn tớ còn gì!"

"Gia đình chúng ta cứ tan rã như vậy đi! Gia đình tái hợp đúng là không vững nổi mà."

Nói xong bắt đầu hát.

"Bắp cải bé nhỏ úa vàng dưới đất, nằm mơ thấy mình không có mẹ, tỉnh dậy phát hiện trái tim đã khô cằn, nó đã nếm đủ vị đắng trong tình yêu rồi ~ oa!"

Đỗ Bạch An: "..."

Cố Cẩm Miên: "..."

Cậu chỉ hỏi chút xem có thể ký thêm hai nghệ sĩ không thôi mà, không đến mức đau khổ như thế kia chứ!

Thấy Bách Tâm Vũ lại muốn mở miệng, Cố Cẩm Miên nhanh tay bịt miệng cậu ta lại. Nếu bị người bên ngoài nghe thấy, nhóm quan hệ công chúng khéo sầu chết.

Nhét Bách Tâm Vũ vào xe xong, đợi Ân Mạc Thù khởi động xe xong, Cố Cẩm Miên mới hỏi Đỗ Bạch An: "Cậu ta nói tỏ tình, đáng tin nghĩa là sao?"

Đỗ Bạch An xấu hổ, mím môi rồi nói: "Hôm trước có người đang tỏ tình với tôi thì bị cậu ấy bắt gặp, cậu ấy nói người đàn ông kia không đáng tin, nhưng người nọ là chủ tịch của một tập đoàn có tiếng, rất chín chắn và đáng tin, tôi nói với cậu ấy như thế xong thì cậu ấy giận bỏ đi."

Bách Tâm Vũ dựa lưng vào ghế, lắc đầu: "Tôi không nên ở trong xe mà phải ở dưới gầm xe."

"..."

Cố Cẩm Miên im lặng một lúc, duỗi cánh tay chọc con ma men phía sau: "Con trai cả ngốc của tôi muốn hẹn hò đấy à?"

Con ma men sụt sịt, mở miệng lần nữa: "Tôi là chú chim bé nhỏ, không sao dang cánh bay nổi giữa chốn phồn hoa này, người yêu ơi, bay chậm thôi em, cẩn thận hoa hồng trước mặt có gai đó."

"..." Cố Cẩm Miên đưa ra lời khẳng định: "Hát hay hơn Ân Mạc Thù, quả là giọng ca vàng trong làng âm nhạc nước nhà."

"..."

Bách Tâm Vũ say như vậy nên Cố Cẩm Miên không yên lòng để cậu ta về một mình, hơn nữa lúc này lại càng không thể để Đỗ Bạch An ở cùng Bách Tâm Vũ, cho nên tốt nhất là đưa cả hai người về biệt thự nhà họ Cố.

Bọn họ cũng không phải lần đầu tiên ở đây, mỗi người một phòng, trong phòng thậm chí còn có bàn chải, khăn mặt của họ.

Thu xếp cho Bách Tâm Vũ xong lại đi kiểm tra cửa phòng Đỗ Bạch An lần nữa, Cố Cẩm Miên mới lên tầng.

Ân Mạc Thù đang ngồi trên ghế trước cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, đàn ông 27 28 tuổi là thời điểm có sức hút nhất, phong thái trưởng thành điềm tĩnh, vừa có thể sắc bén như mũi kiếm lại có thể vững chắc như vỏ, chỉ cần tùy ý ngồi ở kia đã hút mắt đến không sao hình dung nổi.

Cố Cẩm Miên nhìn một lúc, sau đó vui vẻ bước đến, thấy trên màn hình điện thoại của hắn toàn là hình ảnh của các nam nghệ sĩ trẻ tuổi, có vẻ như là những người hắn muốn đề cử cho cậu.

"..."

Cố Cẩm Miên bỗng có xúc động muốn che mông mình: "À, nghệ sĩ trong giới giờ sao thế nhỉ, không có lấy một người có thể đánh bại hay đẹp bằng một nửa anh."

Ân Mạc Thù ngước mắt lên, mỉm cười nhìn cậu.

Nhìn xem, ngay cả một nét mặt như vậy cũng có thể lấy mạng người ta được.

Mông Cố Cẩm Miên cuối cùng cũng nở hoa, không có cách nào, thật sự không thể cầm lòng được.

Cậu ghé lên người Ân Mạc Thù, để đầu óc thư giãn chừng vài phút mới chậm rãi mở miệng: "Anh ơi, gần đây em rảnh quá."

Ân Mạc Thù: "... Tôi thấy rồi."

"Sự nghiệp của mình đều ổn định cả rồi, tiền bạc cũng dư dả, bố mẹ hai bên cũng đã về hưu rồi."

"Ừm." Ân Mạc Thù nghe cậu nói.

Cố Cẩm Miên ngẩng đầu nhìn hắn: "Chúng mình nhận nuôi một đứa bé đi anh."

Đây là ý định mà Cố Cẩm Miên đã nói trong hôn lễ, chờ sự nghiệp bọn họ ổn định rồi sẽ đến trại trẻ mồ côi nhận nuôi một đứa bé thích cười, yêu thương nó và để nó trưởng thành trong sự hạnh phúc.

Không phải cậu nhất định muốn có một đứa con mà vì cậu thật sự rất rất yêu Ân Mạc Thù.

Yêu đến mức muốn lấp đầy từng vết thương nhỏ của hắn, muốn làm cho hắn cảm thấy trọn vẹn ở mọi phương diện.

Ân Mạc Thù bị người thân bỏ rơi từ bé rồi đến trại trẻ mồ côi. Về sau được nhà họ Ân nhận nuôi nhưng lại sống trong sự ghẻ lạnh, bị cắt từng nhát dao đến nỗi thương tích đầy mình ở cái nơi không thể gọi là nhà ấy.

Đó là nỗi đau tột cùng của Cố Cẩm Miên, nhưng dù thế nào đi nữa thì cậu cũng không thể tham dự vào đó để cứu vãn được, điều duy nhất cậu có thể nghĩ đến được là nhận nuôi một đứa bé, cùng nhau nuôi dạy nó thật tốt, hai người cùng nhau nuôi nó lớn, dùng cách thức vụng về lại dài đằng đẵng ấy để chen từng chút vào ký ức của hắn, cho hắn một sự trọn vẹn khác.

Dĩ nhiên Ân Mạc Thù cũng hiểu tấm lòng của cậu, hắn xoa gáy Cố Cẩm Miên, khàn giọng đáp "Được".

Có lẽ do duyên phận nên bọn họ mới nộp đơn xin hai ngày đã có một đứa bé như vậy xuất hiện.

Bọn họ đặt tên cho đứa bé là Cố Hà, tên gọi ở nhà là Hợp Hợp.

Hợp Hợp rất giống Ân Mạc Thù hồi nhỏ, trên mặt luôn mang theo nụ cười, điều kỳ diệu hơn là lúc nó cười lên lại trông giống Cố Cẩm Miên. Theo lời Thi Nghi nói thì giống hệt thiên thần nhỏ, siêu đáng yêu.

Sự xuất hiện của Hợp Hợp đã ràng buộc Home - người đang muốn phát triển ra bên ngoài, đồng thời cứu vãn mối quan hệ gia đình đang trên bờ vực "tan vỡ". Bách Tâm Vũ cực kỳ vui vẻ, chỉ cần có thời gian rảnh sẽ đến tìm Hợp Hợp để chơi, mua rất nhiều quà để dụ nó: "Gọi anh đi, gọi anh đi xem nào."

Nhưng hiển nhiên, Hợp Hợp thích Đỗ Bạch An hơn Bách Tâm Vũ.

Chỉ cần bọn họ cùng đến, mặc cho Bách Tâm Vũ có dỗ thế nào, Hợp Hợp đều chỉ "Ha ha" một tiếng với cậu ta, sau đó chạy tới nắm tay Đỗ Bạch An với vẻ mặt rạng rỡ.

Được bàn tay non nớt nắm lấy, trái tim Đỗ Bạch An bỗng mềm nhũn, ngay cả nụ cười dịu dàng và bình yên cũng bất giác tràn ra, chỉ ước có thể ôm nó suốt ngày.

Bách Tâm Vũ đứng bên cạnh nhìn nhìn, ánh mắt không khỏi mê mẩn.

Cậu ta nghĩ An An bây giờ thật sự rất hạnh phúc và mãn nguyện.

Hai mẹ con Đỗ Bạch An sống nương tựa lẫn nhau từ nhỏ, còn người cha kia, ngoài lúc đòi tiền thì gần như chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của cậu, có lẽ cậu cũng luôn mong muốn có một gia đình đầy đủ và yên bình.

Thật ra, Bách Tâm Vũ biết Đỗ Bạch An không thích vị sếp đã tỏ tình với cậu kia, nhưng Đỗ Bạch An khen hắn ta chín chắn đáng tin khiến như có gì đó xoáy vào lòng cậu ta, vì cậu ta nghĩ Đỗ Bạch An muốn tìm một người bạn đời đáng tin cậy và chín chắn.

Sẽ không giống cha cậu, đột nhiên biến mất bỏ lại cậu cùng người mẹ bị bệnh nặng.

Để mình cậu gánh vác tất cả.

Đỗ Bạch An đang ngồi trên thảm cỏ ôm Hợp Hợp bỗng nhiên bị người khác ôm lấy.

Bách Tâm Vũ dang tay ra ôm trọn cả người Đỗ Bạch An cùng Hợp Hợp, ba người thoáng cái rất gần nhau.

Đỗ Bạch An ngẩn người, một bên má cậu dán với gương mặt non nớt của Hợp Hợp, bên má còn lại dán vào người Bách Tâm Vũ, nghe tiếng trống ngực dồn dập cùng giọng nói căng thẳng của cậu ta.

"An An à, những người kia có vẻ đáng tin cậy, nhưng khi bước vào chốn phồn hoa rồi có khi lại càng khó dựa vào."

Trước tiên cậu ta bôi nhọ người khác, sau đó thả lỏng đôi chút rồi mới nói đến mình: "Cậu đừng thấy tớ không đáng tin thế này mà lầm, thực ra tớ rất đáng tin cậy, hơn nữa còn đã được kiểm nghiệm. Ở trong giới giải trí nhiều năm như thế mà tớ còn chưa từng trêu ghẹo sao nữ nào đâu. Tớ... tớ bây giờ vẫn còn là trai tân đó!"

Đỗ Bạch An: "..."

Bách Tâm Vũ không dám nhìn mặt cậu: "Cậu ở bên tớ đi được không? Cậu xem cậu ở cùng tớ tốt thế cơ mà, mối quan hệ gia đình của bọn mình sẽ ngày càng trọn vẹn, hơn nữa tớ vừa đẹp trai vừa giàu lại rất đáng tin cậy, tớ sẽ đối tốt với cậu cả đời."

"Cả đời sẽ không đi đâu hết."

Nói xong, cậu ta hồi hộp đợi Đỗ Bạch An đáp lại.

Hợp Hợp: "Ha ha."

"..."

Bách Tâm Vũ rõ sầu, bất đắc dĩ uốn nắn nó lại lần nữa: "Là Hợp Hợp với anh, không phải ha ha."

"A?" Hai mắt Hợp Hợp mở to, nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia.

Nó vỗ vỗ hai bàn tay bé xíu của mình, mắt cười cong lên, hôn "Bẹp" một cái lên má Bách Tâm Vũ rồi lại hôn "Bẹp" một cái lên má Đỗ Bạch An.

Như papa đã dạy khi hôn hai papa.

Bách Tâm Vũ ngây ngốc: "An An, bọn mình thế này có tính là hôn gián tiếp không?"

Mặt Đỗ Bạch An đỏ bừng, quay đầu không nhìn cậu ta: "Hôn cứ hôn, còn gián tiếp cái gì?"

Bách Tâm Vũ càng kinh ngạc, này là cho cậu ta hôn hả?

Cậu ta không dám tin, nhìn gương mặt ửng hồng của Đỗ Bạch An mà trong lòng như đang bắn pháo hoa, tim đập rộn ràng. Mặt cậu ta cũng đỏ như vậy, tiếp đó lại gần Đỗ Bạch An định trao đi nụ hôn đầu của mình.

Nửa chừng bỗng bị Đỗ Bạch An đẩy ra: "Hợp Hợp đang nhìn kìa, đừng dạy hư trẻ nhỏ."

Bách Tâm Vũ hắng giọng, lập tức đứng nghiêm: "An An này, hôm nay bọn mình bớt nửa tiếng chơi cùng Hợp Hợp được không?"

Hợp Hợp: "Ha ha."

Bách Tâm Vũ: "..."

"Không được, mãi tớ mới dành được thời gian đến chơi với Hợp Hợp." Đỗ Bạch An ôm chặt Hợp Hợp: "Cậu vội như thế làm gì, từ trước đến nay tớ chưa từng nghĩ đến chuyện ở bên cạnh người khác."

Trên thế giới này, nếu không thể ở bên Bách Tâm Vũ, cậu cũng không muốn mạo hiểm ở bên người khác, chẳng thà độc thân còn hơn.

Xây dựng mối quan hệ thân mật như vậy, cậu chưa từng nghĩ có lựa chọn thứ hai.

Bách Tâm Vũ cẩn thận nếm lại những lời này của cậu, lập tức vui như tên ngốc: "Được được được, không vội, hôm nay bọn mình chơi với Hợp Hợp đến khi nó ngủ mới thôi."

Bách Tâm Vũ tiếp tục dạy Hợp Hợp gọi anh, sau đó nhìn thoáng qua Đỗ Bạch An: "Thế... Hợp Hợp gọi cậu là anh hay anh rể?"

"..." Đầu Đỗ Bạch An lại rối thành một đống chỉ: "Gọi là chú."

Bách Tâm Vũ: "..."

Hợp Hợp: "Ha ha, hô hô."

Giọng Bách Tâm Vũ buồn rầu: "Thế chẳng phải mối quan hệ gia đình này khó lắm mới làm rõ được giờ lại hỗn loạn à?"

Đỗ Bạch An nhớ đến lần đầu tiên gặp Cố Cẩm Miên, Bách Tâm Vũ cũng nói một đống các mối quan hệ gia đình kỳ lạ, cậu không khỏi bật cười.

Có lẽ từ khi ấy, cậu đã phát hiện người được sinh ra trong gia đình giàu có và đứng vị trí C trên sân khấu này cũng không phải ngoài tầm với như thế.

Vừa ngốc lại đáng yêu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv