Edit: Lune
Tin nhắn trên WeChat vẫn tinh tinh báo đến liên tục, Ân Thành Chí muốn điên luôn rồi.
Gã không chịu nổi nỗi oan này.
Rõ ràng là gã bị Cố Cẩm Miên đánh thành ra thế này, vậy mà cả thành phố lại truyền tin là gã đánh Cố Cẩm Miên.
Mà cứ phải là Cố Cẩm Miên đó.
Ai mà ngờ được trong cái đoàn phim rách nát kia, người ngồi xổm ở quán tạp hóa ngậm kẹo mút, mặt mũi ngơ ngác ngốc nghếch đó lại là Cố Cẩm Miên, là em trai của Cố Tich Quân và Cố Lịch Phàm chứ!
Ân Thành Chí vừa sợ lại vừa tức, khua khoắng một lúc làm vết thương bị nứt ra.
Càng tức khỏe.
"Y tá! Y tá đâu!"
Lúc y tá cùng bác sĩ đến, điện thoại của gã đã nhận được một đống tin nhắn, y tá trẻ còn nhắc gã đôi câu, gã cầm điện thoại lên chỉ muốn đập bỏ, con mẹ nó tất cả đều là bùa đòi mạng.
Đỉnh?
Xuống Âm Phủ rồi thì còn đỉnh với ai?
Rốt cuộc là đang khen gã hay đang chờ xem chuyện cười của gã?
Tay gã đang đà giơ lên, nhưng cuối cùng vẫn không ném đi.
"Chụp cho tôi bức ảnh!" Ân thành Chí đưa điện thoại cho y tá: "Chụp toàn thân trên giường bệnh."
Cố Cẩm Miên đăng vào vòng bạn bè, chẳng lẽ gã lại không?
Cố Cẩm Miên bán thảm, gã không thảm hơn à?
Y tá cẩn thận cầm lấy điện thoại, chụp cho gã một bức, mặt mũi vô dụng, nhìn vừa thảm lại xấu xí.
Lúc Ân Thành Chí xem ảnh cũng phải yên lặng một hồi lâu, gã không ngờ hình ảnh của gã bây giờ lại chán đời như thế, nhưng vì để cho hình ảnh càng thêm chân thực nên gã vẫn đăng bình thường, can đảm như dũng sĩ.
Caption:【 Cảm ơn mọi người đã quan tâm, tôi đang ở bệnh viện, vừa mới tỉnh lại, hầy. 】
Lúc này đang có rất nhiều người chú ý đến gã, gã vừa đăng vào vòng bạn bè, lập tức có rất nhiều người nhìn thấy.
Thấy xong thì im lặng.
Bị bức ảnh làm cho chấn động, chủ yếu là vết thương, tiếp đó là mặt mũi.
Trong ảnh, Ân Thành Chí nằm trên giường, mũi hơi lệch, miệng sưng vù, bôi một lớp thuốc mỡ màu xanh nhìn càng... ừm, nhìn càng làm người ta khó ở.
Nửa người trên ở trần, phần eo quấn băng, cẳng chân bị treo ngược lên.
Nếu thế này, đúng là không trâu chó lắm.
Ai nấy nghĩ thoáng qua, cũng biết là do người nhà họ Cố làm.
Vậy thì hơi kinh khủng.
Bởi vì quá nhanh.
Có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào Cố Tịch Quân, hắn lại dám mặc kệ không hỏi đã cho người đi đánh người nhà họ Ân ư.
Không phải Cố Tịch Quân, vậy chẳng lẽ là Cố Lịch Phàm.
Nói thật, Cố Lịch Phàm còn bận hơn Cố Tịch Quân nhiều, một mình điều hành tập đoàn lớn như nhà họ Cố, mỗi ngày ít nhất cũng phải bận rộn đến rạng sáng, phải xử lý cả đống việc quan trọng.
Nhanh như thế đã cho người đi đánh Ân Thành Chí rồi.
Cưng chiều đến độ như vậy sao?
Mọi người ai cũng có suy nghĩ riêng của mình, nhất thời không có ai công khai nói bất cứ điều gì vào bài đăng của Ân Thành Chí cả.
Ân Thành Chí đăng vào vòng bạn bè xong, gã chụp ảnh màn hình gửi cho cha gã: "Chưa gì đã mắng, giờ bố thấy chưa?"
Bên kia im lặng một hồi: "Đáng... đáng đời mày!"
"Ai bảo mày đi trêu chọc Cố Cẩm Miên làm gì! Không đi gây chuyện liệu sẽ có kết cục này chắc?"
Ân Thành Chí: "..."
Có người nào làm cha như vậy không hả?
Ân Thành Chí đăng vào vòng bạn bè không lâu thì có một tên cậu ấm bên thành phố S nhiệt tình gửi cho Cố Cẩm Miên.
"Cậu Cố, đây là vị anh trai nào làm thế? Khủng quá rồi."
Cố Cẩm Miên: "Hử?"
Cố Cẩm Miên chậm rãi bỏ laptop xuống, cầm điện thoại lên đăng một bài nữa vào vòng bạn bè.
Nội dung lần này còn ngắn gọn hơn nhiều.
Vì đang buổi tối nên hình ảnh trong video không rõ lắm, nhiều chi tiết nhỏ không nhìn rõ được, nhưng vì được quay bằng thiết bị quay phim xịn xò nên vẫn có thể nhìn ra đó là một người đàn ông. Nếu là người quen của Ân Thành Chí, người nhà hay đồng nghiệp của gã thì đều có thể nhận ra được, đó là Ân Thành Chí, quần áo giống như ban ngày.
Gã đi lùi về sau, đến gần máy quay phim bỗng được một người nhắc nhở: "Ơ kìa...!"
"Ai u!"
Ân Thành Chí ngã xuống rãnh.
"Mau gọi xe cứu thương! Cái rãnh đó sâu lắm!"
"Trời ạ, Ân Thành Chí ngã xuống rãnh trong đoàn làm phim chúng ta, người nhà họ Ân sẽ không đến tìm chúng ta gây chuyện đấy chứ, nghe nói đám nhà giàu ngang ngược lắm."
"..."
Cố Cẩm Miên đăng video này lên xong, không khí im lặng lạ thường, sau đó toàn bộ bình luận đều là 【 ha ha ha ha ha ha 】.
【 Ân Thành Chí nghĩ gì mà lại đăng thế lên vòng bạn bè vậy? Cậu ta không ngại mất mặt à ha ha ha ha xswl! 】
(*) XSWL là viết tắt của 笑死 我 了 (xiào sǐ wǒle) đai khái có nghĩa là tui sắp chết vì cười. Sang bên mình thì chắc là cười ẻ =))
【Cậu ta đăng lên vòng bạn bè như thế là muốn lừa gạt mọi người, khiến mọi người hiểu lầm cậu ta bị người nhà họ Cố đánh! 】
【Vãi! Đánh thì đánh, thể hiện như thế là có ý gì.】
【Đợi tôi gửi cho bạn bè ở thành phố B!】
Vì thế, không đến mấy phút sau, cả giới nhà giàu ở thành phố B đều thấy video này, không bất ngờ chút nào, bọn họ lại gửi cho Ân Thành Chí.
"Ân Thành Chí, không ngờ cậu còn ngu ngầm đó nha."
"Ân Thành Chí, tôi định nói cậu chó quá, nhưng mà nghĩ đến việc ngay cả nhà họ Cố mà cậu cũng dám đối đầu... thì vẫn cứ là quá trâu bò."
"Người như cậu lừa bọn tôi không sao, nhưng lừa gạt để khiến bọn tôi hiểu lầm nhà họ Cố, có lẽ sẽ có chút vấn đề đó."
Ân Thành Chí: "???"
Ngay lúc này, cha gã lại nhắn tin tới: "Ân Thành Chí, mày giỏi quá rồi đấy!"
"Mày chờ đó, đợi tao tìm cái gậy rồi đến bệnh viện!"
Ân Thành Chí: "..."
Cảnh tượng múa may điên cuồng rồi gọi y tá đến lại được lặp lại lần nữa.
Cố Cẩm Miên cũng mang theo tâm tình cháy bỏng ăn dưa cùng đám người bên đó, cho nên cũng biết tình hình của Ân Thành Chí bên kia.
Cậu cười he he một tiếng.
May mà Ân Thành Chí ngã xuống cái rãnh đó, nếu không sao lại có hiệu quả tốt như vậy được.
Hơn nữa cũng không phải vì ngã xuống rãnh nên gã mới bị thương, chuyện đánh Ân Thành Chí nếu nói ra thì đúng là cậu không hề có lý lẽ, có thể sẽ có tí phiền phức.
Chỉ có thể nói, ác giả ác báo, ngay cả ông trời cũng đang giúp cậu.
Cố Cẩm Miên sau cùng còn đăng thêm một đoạn video ngắn, xác định nguyên do của tất cả chuyện này.
Lời sen trắng:【 Tôi ăn kẹo mút một tệ, chơi ván trượt 180 tệ, cho nên tôi đáng bị bắt nạt phải không?】
Xem toàn bộ video là mọi người có thể hiểu rõ chân tướng.
Đúng là Ân Thành Chí kiếm chuyện trước.
Gã đi lên đá Cố Cẩm Miên một cái.
Trong video, Cố Cẩm Miên ngậm kẹo mút trong miệng, bên chân để một chiếc ván trượt, ngoan ngoãn ngồi xổm ở ven đường, dáng vẻ ngẩng đầu lên nhìn ngoan ơi là ngoan.
Mà Ân Thành Chí lại hùng hổ đi tới đá cậu một cái.
Dù vậy, nhưng Cố Cẩm Miên vẫn rất hiền lành mà hỏi gã là ai.
Tiếp theo là câu nói kinh điển của Ân Thành Chí chuẩn bị nổi khắp thành phố: "Cậu ở thành phố B mà lại không biết tôi là ai?"
"Tôi là Ân Thành Chí. Mau cút qua một bên!"
"..."
【Ha ha ha ha cười chết mất, còn cậu đang ở thành phố B nên không biết người mình đá là ai phải không?】
【Kiến thức của tôi nông cạn, xin hỏi đây có được coi là múa rìu qua mắt thợ hay không?】
【 Ân Thành Chí cũng cố sức thật đấy, coi cậu ấy như ăn mày mà đá!】
【Ai nói đáng bị bắt nạt, tôi thấy cậu Cố toàn thân trị giá hàng chục tỷ, ngồi ăn kẹo mút một tệ đáng yêu lắm luôn ấy.】
Bách Tâm Vũ cùng Đỗ Bạch An cũng đang hóng hớt trong vòng bạn bè của giới nhà giàu, nhìn thấy bình luận này rất muốn like cho cái.
"Không chỉ đáng yêu mà còn siêu đỉnh, ừm... có chút xíu đáng sợ nữa."
Đêm khuya, Quý Nam nhìn thấy đoạn video này, không hiểu sao lại xem đi xem lại rất nhiều lần, cũng cảm thấy như thế.
Ngồi xổm ở ven đường, miệng ngậm kẹo mút, cậu nhóc ngơ ngác ngẩng đầu lên, thật sự quá đáng yêu.
Trường quay buổi tối không có nhiều ánh sáng, đôi mắt cậu lại tựa như hai ánh sao tỏa sáng trên bầu trời đêm.
Gã lại nhìn sang ba người bên cạnh cậu, nhất là Ân Mạc Thù.
Cái video này được truyền đến thành phố B, ý nghĩa lại không đơn giản như ở thành phố S.
Bọn họ trừ việc xác định đúng là tên đần Ân Thành Chí mắt mù kia đi kiếm chuyện bên ngoài, hiểu rõ nguyên nhân vì sao gã lại đi kiếm chuyện.
Mà còn một điều nữa, sau rất nhiều năm, Ân Mạc Thù lại xuất hiện trong giới nhà giàu ở thành phố B lần nữa.
Còn không ngờ lại dùng phương thức như thế.
Cha Ân Thành Chí - Ân Thuận Lợi đến thẳng bệnh viện, sau khi thấy video này lại nổi giận đùng đùng.
Ông cầm gậy đến bệnh viện thật.
"Nhanh dậy đi cùng tao đến xin lỗi Cố Cẩm Miên!"
"Xin lỗi á?" Ân Thành Chí mạnh miệng: "Tuyệt đối không thể!"
Ân Thuận Lợi cầm gậy đánh cho gã một cái: "Mày muốn tao giảng cho nghe địa vị của Cố Tịch Quân không?"
"Còn muốn tao kể trong tay Cố Lịch Phàm quản lý bao nhiêu chuỗi sản nghiệp không?"
"Muốn tao kể cho mày nghe bối cảnh của nhà họ Thi không hả?"
Lại tiếp một gậy, "Còn muốn tao kể cho nghe tình cảnh khó khăn của nhà họ Quý hiện giờ thế nào không? Nhà họ Quý với nhà họ Cố còn là bạn bè lâu đời đấy, còn mày thì sao hả?"
Ân Thành Chí bị Ân Thuận Lợi đập cho một trận, thương lại thêm thương, chuyện này không bao lâu sau cũng truyền đến tai Cố Cẩm Miên.
Cậu nghe thấy rất vui vẻ.
Chuyện cậu đánh Ân Thành Chí lần này lại càng khó mà nói rõ được, ai có thể phân biệt rõ vết thương trên người Ân Thành Chí, rốt cuộc là do ngã xuống rãnh hay bị Ân Thuận Lợi đánh đâu chứ.
Cố Cẩm Miên nằm ngả ra giường, thoải mái thở ra một hơi.
Nhìn vào vòng bạn bè của mình bây giờ, cậu cảm thấy... ừm, sao cậu lại trở nên hư thế nhỉ.
Nhìn hai quả caption đăng trên vòng bạn bè, một nói bóng gió kỳ lạ, một nói mấy lời sen trắng.
Không nhìn nổi mà.
Cố Cẩm Miên gửi tin nhắn cho Ân Mạc Thù: "Ân Mạc Thù, anh có nghĩ em hơi hư không?"
Ân Mạc Thù: "..."
Cố Cẩm Miên cực kỳ nghiêm túc: "Trước kia em không như vậy đâu."
Nhất định đã bị tam quan bất chính trong thế giới dưới ngòi bút của Hà Bất Tẫn này làm hư rồi, uỵt mợ!
Ân Mạc Thù cười khẽ, cảm thấy Cố Cẩm Miên thế này đáng yêu vô cùng.
Cố Cẩm Miên tự nghĩ mình hư, đáng yêu quá.
Tự nghĩ mình hư xong còn hỏi hắn nghĩ thế nào, Cố Cẩm Miên như vậy quá đáng yêu.
Sau đó nghiêm túc giải thích với hắn rằng trước kia cậu không như thế, Cố Cẩm Miên thật sự đáng yêu quá đỗi.
Ân Mạc Thù bất giác bị lây cảm xúc nghiêm túc của cậu, cũng rất nghiêm túc gõ chữ trả lời: "Tôi cũng hư lắm."
Hắn hư thật.
Không phải mấy trò nghịch ngợm mà là những kế hoạch xấu xa có thể sánh ngang với sự đen đúa thối rữa.
Cố Cẩm Miên đột nhiên thấy mình hơi đạo đức giả.
Trên đời này có ai mà không hư đâu.
Cậu thư thái để điện thoại xuống, lại ôm laptop lên.
Đến đây, suốt hành trình cậu cũng không phải không có việc gì.
Nếu đã muốn ký với Bách Tâm Vũ và Đỗ Bạch An, cậu phải có trách nhiệm với họ, cần sắp xếp tốt công việc cho hai người ấy.
Ân Mạc Thù lại càng không cần phải nói.
Cậu không biết sắp tới Lê Lan sẽ sắp xếp công việc gì cho bọn họ, cũng không tiện vui vẻ mở miệng hỏi cô, chỉ đành lần lượt gọi ba người họ đến làm bản khai.
Ba người họ hiện giờ vẫn đang còn trong nhóm nhưng hạn định cũng sắp hết rồi, cho nên trên dưới bốn tháng, trừ hai bộ phim web drama đã thảo luận từ trước, chính là 《 Thu Xuyên 》cùng《 Món Quà Của Thời Gian 》thì cũng chỉ có vài buổi biểu diễn thương mại lẻ tẻ cùng khách mời cho mấy gameshow.
Kế tiếp, Đỗ Bạch An cùng Bách Tâm Vũ ít nhất còn có web drama phải quay, còn Ân Mạc Thù lại không có công việc lớn nào cả.
Gấp cực kỳ.
Hơn nữa, bộ phim này của đạo diễn Lưu lại chia thành hai lần quay là mùa hè với mùa đông. Nói cách khác, đến tháng 8 bọn họ sẽ ngừng quay ở trường học, sau đó chờ tới tháng 12 rồi đến vùng có tuyết dày phía đông bắc để quay.
Khoảng thời gian ở giữa lại trống lịch trình.
Cậu hỏi qua ý định sau này của ba người.
Đỗ Bạch An vui vẻ tiếp nhận lời khuyên của cậu, tham gia game show thực tế.
Cố Cẩm Miên nghĩ, trước đó cứ tham gia game show đã, sau này sẽ đầu tư riêng cho y một show, hoặc có lẽ sẽ tự mình làm một show.
Bách Tâm Vũ nói cậu ta chưa nghĩa ra, trước hết cứ hát, nhảy, đóng phim rồi xem mình thích cái gì...
Ân Mạc Thù thì nói rõ muốn đóng phim điện ảnh, không đóng phim truyền hình, game show cũng ít tham gia.
Ý tưởng này nhất trí với Cố Cẩm Miên.
Vì vậy, Cố Cẩm Miên thu thập tất cả các bộ phim điện ảnh có thành tựu không tồi trong nguyên tác, liệt kê hết vào bảng biểu.
Nhưng phim điện ảnh hay cũng không phải tháng nào cũng có.
May mắn thay, tuần lễ thời trang xuân hè năm sau sẽ bắt đầu vào tháng 9, có thể lấp đầy khoảng thời gian chuyển tiếp giữa mấy bộ phim, không để Ân Mạc Thù quá rảnh rỗi.
Ngôi sao sợ nhất là quá rảnh rỗi, ít cơ hội lộ mặt trước công chúng.
Cố Cẩm Miên xem xét thời gian rồi nói chuyện với Thi Nghi đang ở nước ngoài một lúc.
Ngày hôm sau, đoàn làm phim chính thức bắt đầu quay.
Đoàn phim này nhỏ, lại không quy tắc như bên đạo diễn Lâm, cộng thêm thời gian eo hẹp, cho nên đạo diễn Lưu không tách riêng thời gian đọc kịch bản mà là vừa quay vừa thảo luận.
Cố Cẩm Miên cũng ở trong trường quay.
Cậu không ngờ từ sáng sớm Ân Thuận Lợi đã đưa Ân Thành Chí ngồi trên xe lăn đến xin lỗi mình.
Còn đang bận bù đầu để liên hệ với một loạt đạo diễn phim điện ảnh, Cố Cẩm Miên nói với quản gia: "Không gặp, bảo họ đi đi."
"Cũng đừng để bọn họ gặp Ân Mạc Thù." Cố Cẩm Miên ngẩng đầu nói: "Tốt nhất là đừng để bọn họ vào đoàn làm phim."
Trường cấp ba Thu Dương khai giảng ngày mùng 6 tháng 9, bọn họ muộn nhất là đến ngày mùng 4 tháng 9 phải kết thúc, thời gian quá gấp gáp. Bộ phim điện ảnh này là lần đầu tiên Ân Mạc Thù đóng vai nam chính, điều này rất quan trọng với hắn, cho nên không thể để bọn họ làm ảnh hưởng tới hắn được.
Quản gia nghe theo, sau khi nói với Ân Thuận Lợi, lại dặn đi dặn lại với nhóm trợ lý sản xuất.
Ân Thuận Lợi không ngờ ngay cả gặp bọn họ Cố Cẩm Miên cũng không muốn gặp, càng thế ông càng sốt ruột.
Gửi tin nhắn cho Ân Mạc Thù nhưng mãi vẫn không có hồi âm.
Chuyện này không giải quyết xong, ông cũng đừng mong được ngủ.
Buổi chiều ông lại tới, trừ Ân Thành Chí mang vẻ mặt lúc nào cũng có thể yên tâm mà chết ngồi trên xe lăn, còn có một người phụ nữ trung niên chừng bốn mươi tuổi.
Cố Cẩm Miên tranh thủ lúc rảnh rỗi nhìn thoáng qua bên đó.
Cậu không chắc đó là ai, nhưng có thể khiến cho Ân Thuận Lợi nóng nảy đưa tới... thì người này rất có thể là mẹ nuôi của Ân Mạc Thù, Viên Mạn Lệ.
Viên Mạn Lệ nhận nuôi Ân Mạc Thù lúc ba mươi bảy tuổi, giờ cũng đã 55 56 tuổi, điều kiện sống của bà tốt, lại chưa từng sinh con nên nhìn không già lắm, giống như mới 40 tuổi. Tuy trẻ nhưng mặt của bà rất gầy, hai má hõm vào, gò má cao rõ rệt, nhìn có vẻ cực kỳ cay nghiệt.
Cố Cẩm Miên nhíu chặt mày lại.
Trong lòng lặng lẽ ghi thêm một dòng vào sổ sách cần tính cho Ân Thuận Lợi.
Trên thế giới này, người mà Ân Mạc Thù không thể hòa giải nhất chính là Viên Mạn Lệ.
Cố Cẩm Miên lo âu nhìn về phía Ân Mạc Thù, cũng may Ân Mạc Thù đang nói chuyện với người khác qua điện thoại, nét mặt trông rất thư thái.
Ân Mạc Thù đang nói chuyện điện thoại với Thi Nghi.
Thực ra trước khi nhận được điện thoại của Thi Nghi, hắn đã nhận được cuộc gọi đến của Viên Mạn Lệ.
Hắn nhìn chằm chằm vào cuộc gọi kia chừng mười mấy giây, vẻ mặt không biểu cảm tắt bỏ.
Vừa tắt xong thì Thi Nghi gọi tới.
Lúc này, Viên Mạn Lệ lại nhìn hắn với ánh mắt đầy thù hận mà hắn quá ư quen thuộc.
"Mạc Thù, tuần lễ thời trang sắp tới, mẹ... à không phải, dì dì dì, dì muốn cho con một danh phận tới tham dự tuần lễ thời trang."
Hàng năm, có rất nhiều ngôi sao trong nước đến tham gia tuần lễ thời trang, hơn một nửa trong số đó là đến xem show diễn.
Phương diện này lại có rất nhiều cách sắp xếp, lấy thân phận gì đi xem show, ngồi hàng đầu xem show có phải do phía thương hiệu mời hay không, bên phía thương hiệu cho đãi ngộ kiểu gì, đều rất đáng nói.
Hàng năm đều có những người đến mong được ké fame, không tránh khỏi chuyện bị chế nhạo.
Cố Cẩm Miên đương nhiên sẽ không để Ân Mạc Thù bị tủi thân, cho nên đã nói với Thi Nghi.
Thi Nghi rất muốn cho Ân Mạc Thù một thân phận người phát ngôn, nhưng Cố Cẩm Miên lại hơi do dự, bởi vì lần trước Cố Lịch Phàm có đề nghị với Ân Mạc Thù nhưng đã bị hắn từ chối.
So với việc ổn định thì cậu muốn để Ân Mạc Thù tham gia show tuyển chọn một lần, nhất là danh chính ngôn thuận góp mặt vào tuần lễ thời trang, như thế độ thảo luận sẽ rất cao.
Thi Nghi suy nghĩ một lúc, vẫn đích thân nói với Ân Mạc Thù.
"Dì muốn cho con thân phận người phát ngôn." Bà nói.
Thương hiệu mà Thi Nghi quản lý có thể nói là cao cấp hàng đầu thế giới, trang phục thiết kế cao cấp khởi đầu đã trăm vạn, riêng trang phục thiết kế cao cấp mùa đầu tiên, ngôi sao trong nước đủ tư cách không quá mười người.
Giá trị bên trong khi làm người phát ngôn của thương hiệu như vậy, không phải ai trong giới cũng có thể hiểu rõ ràng.
Ánh mắt Viên Mạn Lệ ngày càng oán hận.
Rất nhiều năm về trước, những khi Ân Mạc Thù thấy ánh mắt như thế lại bất an vô cùng, mỗi lần như vậy, hắn chỉ muốn làm sao để khiến Viên Mạn Lệ vui vẻ.
Ký ức của một người bình thường trước năm tuổi rất mơ hồ, nhưng có một vài ký ức, ngay cả khi mơ hồ nó vẫn còn nguyên ở đó, thậm chí hằn sâu trong máu thịt.
Giống như việc bị bỏ rơi hồi 3 tuổi.
Tuy không còn nhớ, nhưng từ trong sâu thẳm linh hồn vẫn luôn sợ bị bỏ rơi lần nữa.
Về sau, tới khi được nhặt về sẽ luôn tìm mọi cách đối tốt với mẹ mới.
Nhìn thấy ánh mắt căm ghét đầy thù hận như vậy sẽ sợ hãi, tự nghi ngờ bản thân rồi rơi vào đau khổ.
Mãi đến sau này, ngày mà Hà phu nhân qua đời, hắn cũng không thể hoàn toàn buông bỏ.
"Điều dì cân nhắc khi chọn người phát ngôn không phải dựa vào mức độ ảnh hưởng của ngôi sao để thúc đẩy doanh số bán hàng. Khách hàng cao cấp của dì cũng không quan tâm đến lượng fan của người phát ngôn, mà thứ họ muốn xem là cái cách người phát ngôn thể hiện trang phục trên người." Thi Nghi nói: "Vì thế, con không cần lo lắng."
"Chúng ta cứ bắt đầu trước từ người phát ngôn khu vực Châu Á - Thái Bình Dương được không?"
Ánh mắt Viên Mạn Lệ không còn có thể ảnh hưởng đến Ân Mạc Thù nữa. Hắn quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Cố Cẩm Miên đang ló đầu ra nhìn mình.
Từ một phía khác, hắn cảm nhận được một nguồn sức mạnh to lớn và ấm áp đang cuồn cuộn không ngừng.
Đủ để làm tan băng đồng thời chống đỡ hắn.
"Vâng, dì Thi, con sẽ không khiến dì thất vọng." Ân Mạc Thù nói.
"Thật ư?" Thi Nghi không ngờ hắn lại đồng ý nhanh như vậy. "Vậy để dì sắp xếp!"
Ân Mạc Thù cúp máy xong còn thoải mái cười với Viên Mạn Lệ, vẫy tay với bà.
Viên Mạn Lệ sửng sốt, nhíu mày, muốn gọi lại cho hắn nhưng phát hiện không sao liên lạc được.
Ân Mạc Thù đổi trang phục bắt đầu quay phim.
Đồng phục trường trung học Thu Dương có nét tương đồng với đồng phục trong bộ phim, đều là trắng xanh đan xen.
Lúc còn học cấp hai, hắn từng nghe mấy bạn nữ nói, phần lớn đồng phục học sinh trung học đều là màu trắng xanh, vì tuổi trẻ nên như thế, tươi tắn, thoải mái, vui vẻ, đồng thời cũng mang lại cảm giác an tâm.
Lúc hắn học trung học chưa từng cảm nhận được, bây giờ cuối cùng cũng có thể chạm đến cảm giác đó.
Viên Mạn Lệ đến mà bọn họ cũng không gặp được Cố Cẩm Miên và Ân Mạc Thù.
Ân Thuận Lợi càng sốt ruột.
Ngày hôm sau ông đưa cả cha nuôi của Ân Mạc Thù đến, nhưng kết quả vẫn vậy.
Không những thế, ngày hôm sau còn có một người bất ngờ đến trường quay, đó chính là Quý Minh.
Cố Cẩm Miên nhớ đến bình luận của Quý Minh trong vòng bạn bè kia, nói muốn giúp cậu đánh lại.
"Chú đến thật à?" Cố Cẩm Miên ngạc nhiên lên tiếng.
"Đúng!" Quý Minh nói: "Tôi nói vô cùng nghiêm túc, mau để tôi vào đi."
Cố Cẩm Miên: "Không được, chú không thể vào."
"Vì sao?"
"Chú là người cuồng bạo lực, lỡ đột nhiên nổi hứng muốn đánh Ân Mạc Thù hay diễn viên khác thì làm thế nào?"
Quý Minh: "..."
Ngày nào cũng có một đám người muốn vào trường quay, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách.
Cố Cẩm Miên nói với Quý Minh, cũng là gián tiếp nói với người nhà họ Ân: "Cũng không phải không để mọi người gặp được, chẳng qua thời gian quay phim eo hẹp, trước ngày 4/9 thì không được."
Cậu nói trước ngày 4 tháng 9 không được thì đúng là không được thật. Trước lúc đó, khu vược hoạt động của Ân Mạc Thù ở thành phố B chỉ giới hạn ở trường quay và khách sạn.
Người trong giới giàu có thành phố B vẫn luôn để ý đến chuyện này, không ngờ lại thế, ngày càng tò mò đối với Cố Cẩm Miên cùng Ân Mạc Thù, độ chú ý không giảm mà còn tăng lên.
Vất vả lắm mới đến tháng 9, Ân Mạc Thù rời thành phố B ra nước ngoài.
Lúc thấy bức ảnh Thi Nghi thân thiết ôm tay Ân Mạc Thù, bọn họ ngạc nhiên không kém gì fan.
Trong đoạn video, Thi Nghi vui vẻ lên tiếng: "Đây là người phát ngôn mà tôi đã tự tay lựa chọn, cũng là một đứa nhỏ lớp sau mà tôi rất rất rất thích."
Các fan thảo luận sôi nổi, giới nhà giàu ở thành phố B cũng thảo luận sôi nổi.
Các fan thảo luận vì thân phận người đỡ đầu trong giới thời trang của Thi Nghi, còn bọn họ thảo luận vì thân phận Cố phu nhân cùng người thừa kế của nhà họ Thi.
Ngay cả Quý Nam trước đó còn chưa từng được Thi Nghi tỏ ra yêu thích đến vậy.
Cố Cẩm Miên và Ân Mạc thù chỉ là bạn bình thường thôi sao.
Người bị đuổi ra khỏi nhà họ Ân tiến vào giới giải trí năm đó, khác hẳn với người mà bọn họ tưởng tượng, không hề giống như người bị bỏ rơi, trải qua nhiều khó khăn, không còn mặt mũi trở về thành phố B.
Gần đây, Ân Mạc Thù thường xuyên lên hot search, fan của hắn nửa năm tăng hơn nghìn vạn, đây còn là dưới tình huống chưa có tác phẩm lớn nào xuất hiện trước công chúng trong một thời gian dài.
26 triệu fan của hắn hoạt động cực kỳ sôi nổi, chỉ cần tùy tiện tìm từ khóa hay ngôi sao có liên quan là có thể nhìn thấy tên của hắn.
Mơ hồ có dấu hiệu muốn nổi.
Mà trong video, hắn đứng ở trung tâm ánh đèn flash, nơi bắt mắt nhất của bữa tiệc tối sang trọng bậc nhất, xung quanh ngoại trừ Thi Nghi, những người khác đều là người nổi tiếng từ khắp nơi trên thế giới.
Những người tầm tuổi hắn trong giới nhà giàu ở thành phố B ôm đủ loại cảm giác trong lòng.
Lần này, ngay cả ông cụ nhà họ Ân cũng gọi điện thoại cho Ân Mạc Thù, hỏi hắn sao đã về thành phố B lâu như vậy mà chưa về thăm nhà.
Sau khi Ân Mạc Thù trở về tham gia buổi tiệc liên hoan của đoàn làm phim, mãi sau mới hỏi Cố Cẩm Miên: "Cậu có muốn đến thăm nhà họ Ân không?"
Giọng hắn khi hỏi rất nghiêm túc, tựa như đang hỏi một chuyện cực kỳ trang trọng, làm cho Cố Cẩm Miên cũng nghiêm túc hẳn lên, không hiểu sao còn hơi căng thẳng, cậu gật đầu: "Muốn."
Vì thế hai người quyết định về nhà họ Ân.
Không biết xuất phát từ tâm lý gì, nhà họ Ân còn cố ý tổ chức một bữa tiệc nhỏ chào mừng Ân Mạc Thù về nhà, thậm chí còn mời không ít bạn bè trong giới.
Cố Cẩm Miên thấy hơi phiền.
Cậu ở trong phòng quần áo vứt ra bộ đồ thứ bảy.
Bách Tâm Vũ nhỏ giọng thầm thì với Đỗ Bạch An: "Cậu thấy Home có giống như sắp đến gặp cha mẹ chồng không?"
"À không phải là cha mẹ chồng!" Mắt Bách Tâm Vũ sáng rực, nghĩ đến cách nói khác chuẩn xác hơn: "Vốn là đi gặp cha mẹ chồng, nhưng sau đó nghe tin ngoài cha mẹ chồng ra còn có cả họ hàng linh tinh nên mới sốt ruột căng thẳng như thế, chính là như vậy!"
Cố Cẩm Miên: "..."
Tác giả có điều muốn nói:
Cố Cẩm Miên: Oắt con, lâu không ăn đòn nên muốn trèo lên đầu ngồi phải không?