[thế giới] Hiểu Hiểu Hiểu Hiểu: xì, không phải chỉ là một tấm hình sao? Các người ai đã nhìn rõ chứ?
[thế giới] Ta Tới Giúp Vui: ta nói nè, Thiên Đường bang mấy người rốt cuộc là nghĩ thế nào hả? Bà xã Lừa Đại rốt cuộc đắc tội gì với mấy người?
[thế giới] Luyến Thiên Tiểu Phong: ta đây lại thấy chẳng qua là mấy kẻ bất nam bất nữ nên mới ghen tị a, ghen tị a ghen tị a…
Vì thế, nhờ một câu của cô nàng Hiểu Hiểu Hiểu Hiểu kia mà kênh [thế giới] lại được một hồi chiến tranh nước miếng. Diệp Hân Mạch một tay nâng má, khẽ chớp chớp hàng mi nhìn rất lâu, thế nào cũng không thấy bọn họ nói ra đã thấy hình mình ở đâu, cảm thấy có chút tức tối, liền đem giao diện game thu xuống thanh công cụ, lên diễn đàn nghe ngóng.
Box Mua – bán, không có.
Box Hỏi – đáp, không có.
Box Tình cảm, không có.
…
Trước máy tính, gương mặt trắng trong thuần khiết chậm rãi hiện lên ý nghi ngờ, này nha rốt cuộc là tấm hình được post ở đâu vậy?
Hình ảnh thì không tìm được, nhưng lại tìm ra một đống bát quái. Diệp Hân Mạch tìm tìm một hồi, liền đắm chìm trong mớ truyện tình cảm trong chuyện xưa, trong lòng có chút an ủi, dù sao, mấy thứ này cũng có thể đem về làm tư liệu sáng tác!
Lượn lờ trên diễn đàn cả một buổi chiều, Hân Mạch rốt cục mới nghĩ đến mục đích ban đầu của mình. Vì liền ngáp dài một cái, lại tìm kiếm khắp nơi. Cuối cùng mới tìm tới được chỗ liên quan đến sự kiện này.
Cư nhiên là ở ngay phần những chủ đề được nhiều người theo dõi nhất!!!
Hân Mạch hắc tuyến đầy mặt. Phần đó chiếm tới nửa cái màn hình, sao cô có thể không để ý chứ?
Ném con chuột qua một bên, Diệp Hân Mạch ôm ngực nghiêng đầu ngắm nghía cụ thể tấm hình. Thật không biết là nên khen ngợi người trong ảnh hay là nên khen ngợi kỹ thuật của người xử lý tấm hình này đây.
Không sai, tất nhiên là kỹ thuật. Hình cùng người thật không phải quá khoa trương chứ khác nhau rất nhiếu.
Hình ảnh chỉ chụp đến vai, người con trai nét mặt tuấn tú, mày sắc như kiếm, mắt sáng như sao mâu, mũi vừa thẳng vừa cao, liếc mắt thôi cũng ánh lên kim quang. Khoé miệng vốn có nụ cười mờ ám, giờ phút này lại cứng rắn như băng, cả khuôn mặt mười phần anh khí— vì thế so với vẻ mặt tươi cười lúc bình thường của Lục Thủy Hàn hoàn toàn khác nhau, thế cho nên Hân Mạch nhìn một lúc mới ra.
Mà mỹ nhân trên hình, khuôn mặt đã được dùng hiệu ứng làm cho mơ hồ tới một nửa, nửa kia lại bị làn tóc mây che khuất gần hết, điểm nhấn duy nhất trên gương mặt ấy chính là làn môi có một vẻ đẹp diễm lệ mê người. Hai người ở cùng một chỗ, cô gái tuy rằng trông rất mông lung nhưng quanh người dường như phát ra một loại khí chất so với người con trai còn đặc biệt gấp mấy lần,chẳng trách xem hình xong ai ai cũng khen Sinh Hoạt 0322 không ngớt lời
Nhưng tấm hình và người thật khác biệt khá lơn, đến Diệp Hân Mạch xem xong còn chẳng nhận ra nữa là người khác
Trên góc của bức ảnh là một dòng chữa viết theo kiểu thư pháp như rồng bay phượng múa: “Chốn dừng chân của quán quân giải thi đấu cá nhân….” (đoạn này thật không biết để thế nào cho văn vẻ hơn, chỉ có thể hận bản thân bất tài.huhu)
Diệp Hân Mạch @_@.
Kích vào dòng chữ đó liền hiện ra một cửa sổ khác với tiêu đề: “Phỏng vấn mỗi kỳ một nhân vật kỳ 6 – Cưỡi Lừa Tìm Tức Phụ” bên cạnh là tên tác giả: Phóng Viên Toái Thiên Tinh 01 – Thuỷ Tiên. Diệp Hân Mạch cuối cùng cũng biết thế nào là hồi ký, không khỏi vừa bực vừa buồn cười.
Không thể không nói, cô bé kia hành văn khá tốt, nếu so sánh với một phóng viên vào nghề chưa lâu thì không hề thua kém. Những vấn đề đặt ra cùng câu trả lời của khách mời sắp xếp rất hợp lý, trình bày rõ rằng mạch lạc khiến người ta vừa xem đã hiểu ngay.
Mà điều khiến Hân mạch và mọi người chú ý lại là vấn đề cô bé này hỏi nhiều nhất chính là chuyện về Sinh Hoạt 0322
Tiểu ký: tôi nghe nói phu thê Lừa Đại tham gia giải đấu phu thê đã đem trang bị của cặp đôi quán quân phá cho hỏng luôn phải không?
Cưỡi Lừa Tìm Tức Phụ: bà xã tôi là cao thủ dụng độc đó.
Tiểu ký: bà xã anh lợi hại lắm sao!?
Cưỡi Lừa Tìm Tức Phụ: cô ấy mới vừa chuyển lên cấp 136.
Tiểu ký: trời đất! Vậy mà hai người vẫn giành á quân sao? Lừa Đại thật là mạnh!
Cưỡi Lừa Tìm Tức Phụ: bà xã tôi thật sự rất lợi hại.
Tiểu ký: bởi vì cô ấy giỏi dùng độc sao?
Cưỡi Lừa Tìm Tức Phụ: thật có lỗi, chuyện này tôi không tiện để lộ.
Tiểu ký: ha ha, nghe thần bí quá! Anh cùng bà xã cảm tình có vẻ rất tốt!
Cưỡi Lừa Tìm Tức Phụ: uh.
Tiểu ký: tôi mới nghe nói trong server cũng có một mỹ nữ đang theo đuổi anh phải không?
Cưỡi Lừa Tìm Tức Phụ: bà xã tôi so với cô ta còn xinh đẹp hơn nhiều.
Tiểu ký: Thật sao? Nhưng có rất nhiều người nói cô ấy là nhânyêu! Nghe nói cô ấy không quan tâm việc thăng cấp, hơn nữa danh tự lại…..
Cưỡi Lừa Tìm Tức Phụ: chúng tôi quen nhau trên Toái Thiên Tinh là sự thật. Danh tự của cô ấy cũng bình thường mà. Cả hai đều vì rất thích Mật Đại nên mới sống cùng nhau. Cô ấy là người trầm mặc, không thích nhiều lời, cũng không thích tranh giành với người khác, tôi thật sự thích nhất điểm này ở cô ấy. Vì vậy thật sự không muốn nghe thấy lời đồn đại kia thêm nữa.
Tiểu ký: thật xin lỗi, là do tôi vô ý, anh nhắc mới nhớ tài khoản QQ của Mật Đại chính là Sinh Hoạt 0322, không trách vợ chồng anh thân thiết đến vậy, hoá ra là vì có cùng sở thích!
Vừa nói đến bà xã, biểu tình của Lừa Đại liền phi thường kích động. Qua biểu hiện đó, chúng tôi đó có thể thấy được, anh ấy hẳn là hết sức, hết sức yêu bà xã mình — Sinh Hoạt 0322. Sau thời gian dài năn nỉ đeo bám, Lừa Đại rốt cục đã đáp ứng đưa một tấm hình cho tôi. Thấy tấm hình đó, tiểu ký tôi liền sợ ngây người. Thật là xứng lứa vừa đôi! Tình ý nồng nàn!
Không nghĩ đến Sinh Hoạt 0322 thực rất có khí chất, Tiểu Ký lúc ấy trong đầy chợt nảy ra suy nghĩ này. Từ trước đến nay, tôi vẫn cho rằng ngườixinh đẹp là do trời sinh, cho dù có khí chất thể nào cũng bị vẻ ngoài kia lấn át,nhưng tôi phải thừa nhận mình đã bị Sinh Hoạt 0322 làm cho rung động và dần thay đổi suy nghĩ trước kia.
Được Lừa Đại đồng ý, tôi có đem ảnh của Lừa Đại và bà xã chụp chung đưa cho biên tập xem thử, cô ấy xem xong thì vô cùng cảm động, muốn đem tình yêu của hai người họ chia sẻ với mọi người, cũng hi vọng tình cảm của họ được bền lâu trường trường cửu cửu, vĩnh viễn ngọt ngào…
Xem xong, Diệp Hân Mạch nói không nên lời. Dù trong lòng biết rõ, anh là muốn bịt miệng mấy kẻ vẫn lải nhải nói cô là nhân yêu, công khai quan hệ của hai người cũng là muốn tuyên bố quyền sở hữu. Thế nhưng cái chuyện bịa này cũng thật lắm công phu, dàn dựng đâu ra đấy…..
Cái gì mà hai người vì cùng yêu thích Mật Đại nên mới ở cùng một chỗ, cái gì mà “tôi rất thích cô ấy” linh tinh, làm sao lại nói ra những lời đó được chứ? Quả nhiên là phong lưu thành tính, mở miệng là lời ngon tiếng ngọt cứ tuôn ra ào ào. Yêu một người đơn giản vậy thôi sao?
Cuộc phỏng vấn này tầm ảnh hưởng thật không nhỏ, nhìn qua nhìn lại, số lượng comment cũng đã dài hơn 300 trang mà vẫn không ngừng tăng thêm. Có lẽ bởi vì game thủ thích Mật Đại rất đông, cho nên đối với một đôi vì cùng yêu thích Mật Đại mà nên duyên vô cùng có hứng thú. Hơn nữa tình yêu từ mạng đến đời thật có khá nhiều trắc trở thế nên người người đều ái mộ.
Vô số lời chúc phúc đè bẹp vài cái comment khiếm nhã.
Không còn ai nói gì về danh tự Sinh Hoạt 0322 nữa, bởi vì Sinh Hoạt 0322 đại diện cho Mật Đại, là tinh thần của Toái Thiên Tinh. Còn ai dám nhiều lời nữa đây.
Cũng chính nhờ cuộc phỏng vấn này mà số người hâm mộ Mật Đại lại càng nhiều thêm, ai cũng nhao nhao đòi đi đọc tác phẩm của Mật Đại, phỏng chừng có thể lập thêm một fanclub trong game luôn.
Không thể không nói, khoá phục thi đấu lần này của Toái Thiên Tinh thành công rực rỡ.
Diệp Hân Mạch ngồi đọc từng lời chúc phúc, trong lòng không rõ là có tư vị gì nữa. Chỉ cảm thấy trái tim cứ nhảy lên liên hồi không khống chế được, còn có chút đau nhói…..
Lúc Lục Thủy Hàn trở về thấy Hân mạch nhăn nhó ôm ngực rồi lại cố chấp nhìn chằm chằm màn hình máy tính, thấy anh về cũng chỉ quăng cho có nửa cái liếc mắt thì không khỏi chột dạ.
Bộ dạng này là giận hay không đây?
“Hân Mạch….”. Ai đó nhẹ chân nhẹ tay chạm tới từ phía sau, thấy đúng là cô nàng đang xem mấy lời bình luận.
“Uh?”. Giống như ngày thường, ngữ khí có phần lạnh nhạt.
“Giận saoi?”. Bàn tay khẽ ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn, da thịt trời sinh màu đồng tương phản với nước da trắng nõn khiến thị giác khó chịu. Hân Mạch bất mãn liếc nhìn, đang muốn đẩy tay anh ra tiếp tục xem bình luận. Ai đó dễ kích động, vội xoay nhẹ chiếc ghế, nhìn cô chằm chằm: “Này! Hôm qua không phải em đã đồng ý rồi sao, không được giận …”. Tuy rằng lần này là anh làm chuyện xấu nhưng nhất quyết không thể nhận sai được…
“Anh mau đi nấu cơm đi”. Hâm Mạch bị nhìn chằm chằm, không kiên nhẫn nói.
“Hả?”. Lục Thủy Hàn ra sức chớp mắt, thấy người ta vẫn hờ hững liếc mình thì đầu óc quay vòng vòng, đột nhiên nhếch miệng cười: “Ha ha, em không giận nha!”. Lời này khiến đôi mắt ai kia mặc kệ khiếm nhã mà trừng lớn, nhìn như phóng dao.
“Được được, không giận là tốt rồi, giận nhiều sẽ mau già đó nha….”. Lục Thuỷ Hàn thấy cô không có nửa điểm cáu giận thì vô cùng vui vẻ, ôm lấy khuôn mặt nhỏ, nhẹ nhành hôn một cái trên trán sau đó tung tăng đi ra cửa…
Còn người ngồi trên ghế lại ngây ngẩn cả nửa ngày.
Đến khi hoàn hồn mới phát hiện mình lại bị chiếm tiện nghi. Thật là tức chết.
Hai người bọn họ, thực sự có thể trường trường cửu cửu sao?
Chẳng cần danh phận, hai người vẫn có thể cứ như vậy mà ở bên nhau sao?
Diệp Hân Mạch thế nào cũng sẽ không thừa nhận, mình đang nghĩ tới việc nếu một ngày kia hứng thú của anh với cô không còn, anh sẽ rời bỏ cô mà đến bên người phụ nữ khác ôm ấp yêu thương, trong lòng bỗng vô cớ sợ hãi.
Những lời chúc phúc kia giống như thần chú, quấn chặt lấy Diệp Hân Mạch, nhưng bản thân lại không muốn thoát ra. Các đồng chí à! Các đồng chí đã bị lời nói của tên kia mê hoặc cả rồi, hắn ta là một kẻ bất hảo, vô sỉ, trăng hoa lắm đó, không đáng tin chút nào. Tôi đây chẳng muốn cùng hắn trường trường cửu cửu đâu nha!
Diệp Hân Mạch trong lòng hò hét, nhưng mà rốt cuộc cũng không dám lên tiếng. Ngay lúc cô nàng còn đang ngây ngẩn, ai đó đã nhanh nhẹn nấu nướng xong xuôi.
“Hân Mạch à, ăn cơm thôi~!”
Trên bàn cơm, Lục Thủy Hàn cao hứng gắp đồ ăn tới tấp vào bát Hân Mạch. Người ta không nổi giận phải chăng là vì đã bắt đầu chấp nhận mình? Nói như vậy thì phải cấp tốc tấn công thôi
“Này, Hân Mạch, sắp hết năm rồi đó.”
“Uh.”
“Em định thế nào?”
Định thế nào ư? Diệp Hân Mạch vùi đầu vào bát cơm lặng lẽ thất thần. Trước kia dịp cuối năm mình thường làm gì nhỉ? Đều là ở trong thư viện trường vùi đầu đọc sách, sau đó về ký túc xá cô đơn ôm chăm mền trừng mắt nhìn trần nhà mong sao cho thời gian trôi qua nhanh đi. Sau khi tốt nghiệp thì cả ngày ngủ nướng, xế chiều mới ra khỏi giường, ăn cơm rồi lại online xem người ta đón năm mới…. Cô, còn có thể định thế nào đây?
“Nếu không có dự định gì thì cùng anh về nhà đi?”