Triệu Thiên Vũ nhanh chóng đưa Diệp Bối Bối về căn biệt thự của hắn đồng thời gọi cho bác sĩ Trần - bác sĩ riêng của hắn tới.
" Cậu chủ, cậu chủ, có chuyện gì thế? Cô ấy là ai? " - Tiểu Mạn mở cửa cho Triệu Thiên Vũ, nhìn thấy hắn bế một cô gái mình đầy vết thương còn bất tỉnh làm Tiểu Mạn hốt hoảng thốt lên.
" Bác sĩ tới chưa? " - Triệu Thiên Vũ chỉ nói ngắn gọn rồi bế nó chạy nhanh vào bên trong nhà.
" Tới rồi, ông ấy đang ở phòng khách đợi cậu chủ " - Tiểu Mạn cũng gấp gáp nói.
Triệu Thiên Vũ nghe xong chạy vào bên trong nhìn thấy vị bác sĩ đang ngồi ở phòng khách, hắn vội nhìn sang bác sĩ nói:
" Nhanh, tới đây! "
Triệu Thiên Vũ ngắn gọn nói rồi nhanh chóng đưa nó lên phòng.
" Vâng.. vâng " - Vị bác sĩ cũng gấp gáp cùng Tiểu Mạn đưa những dụng cụ khám bệnh cần thiết mà ông đưa tới nhanh chóng đi lên phòng hắn.
Sau một hồi xem xét tình hình, bác sĩ băng bó lại vết thương cho nó rồi quay ra nhìn Triệu Thiên Vũ thở phào nói:
" Mạch đập ổn, hơi thở có nhanh hơn nhưng không có gì đáng ngại, vết thương cũng không nặng lắm, chỉ là do mất sức mới ngất đi, để cô ấy nghỉ ngơi vài ngày có thể bình phục "
Triệu Thiên Vũ nãy giờ im lặng, khoanh tay trước ngực đứng dựa vào tường quan sát gương mặt nó. Nghe thấy tiếng của bác sĩ, hắn mới bắt đầu lên tiếng:
" Thật sự không sao chứ? "
" Cậu chủ cứ yên tâm, cô ấy không sao " - Bác sĩ khẳng định lại một lần nữa.
" Tiểu Mạn, tiễn bác sĩ về giúp tôi " - Triệu Thiên Vũ không cảm xúc nói. Vị bác sĩ thu dọn đồ rồi hơi cúi đầu nhìn hắn sau đó đi cùng Tiểu Mạn đi ra bên ngoài, ông là người điều trị cho Triệu Thiên Vũ, là người nắm rõ bệnh tình của hắn cũng đã quá quen thuộc với hắn nên không có gì xa lạ.
Mọi người đã ra hết bên ngoài, trong căn phòng chỉ còn hắn và nó. Triệu Thiên Vũ nhớ lại lúc còn ở trên xe...
~~ Hồi tưởng ~~
Triệu Thiên Vũ để nó dựa vào vai mình, một tay ôm chặt lấy nó, cố định nó dựa vào người hắn, một tay nắm chặt tay nó, gương mặt lộ rõ sự lo lắng.
" Còn bao lâu nữa mới tới bệnh viện? " - Triệu Thiên Vũ lo lắng nhìn tài xế hỏi.
" Sắp tới rồi, còn một đoạn nữa " - Tài xế nhìn hắn qua gương nói rồi cố gắng đi nhanh hơn.
Diệp Bối Bối tự nhiên siết chặt bàn tay đang nắm lấy bàn tay nó của Triệu Thiên Vũ, hắn vội quay xuống nhìn nó. Diệp Bối Bối khép hờ hai mắt lại, miệng mấp máy thều thào:
" Thành Thành và chú Vương... "
" Cô tỉnh rồi? Hai người họ cũng được đưa tới bệnh viện rồi " - Triệu Thiên Vũ ân cần cúi đầu nhìn nó
" Tôi không muốn tới bệnh viện... "
" Không được, cô đang bị thương " - Triệu Thiên Vũ lại ân cần nói" Tôi không muốn tới bệnh viện... "
Diệp Bối Bối lại lập lại câu nói đó, Triệu Thiên Vũ ngưng ba giây rồi nói tiếp:
" Vì sao? "
" Lúc...lúc tỉnh dậy.. ở bệnh viện... tôi rất sợ! " - Diệp Bối Bối nói từng câu ngắt quãng có gì đó rất sợ hãi.
" Được rồi, không tới bệnh viện nữa " - Triệu Thiên Vũ nói rồi quay lên nói với tài xế quay xe về địa chỉ nhà hắn, đồng thời gọi cho bác sĩ riêng của hắn. Diệp Bối Bối không nói gì thêm, đúng ra là nó không còn sức để nói nữa, nó nhắm chặt mắt lại, ngoan ngoãn nằm yên trong lòng hắn. Hắn không hiểu rốt cuộc vì sao nó lại sợ đến bệnh viện như thế, hắn cũng không hiểu tại sao bản thân lúc này lại chỉ muốn đáp ứng tất cả những điều nó muốn, chỉ biết ôm chặt lấy nó như vậy!
~~ Kết thúc hồi tưởng ~~
Triệu Thiên Vũ bước tới ngồi lên mép giường nhìn sắc mặt của nó vẫn còn xanh xao. Cô gái này đặc biệt mang lại cho hắn một cảm giác gì đó rất quen thuộc nhưng hắn không thể nào nghĩ ra điều gì? Triệu Thiên Vũ kéo chăn lên đắp ngang người cho nó rồi bước tới đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Hắn vẫn còn nhớ lần đầu tiên tiếp xúc gần với nó nhất chính là khi nhìn vào ánh mắt nó, hắn như bị hút vào đó, ánh mắt quen thuộc đó dường như có ma lực khiến đầu óc hắn mộng mị đột nhiên lại lao tới nó ôm chặt lấy nó mà hôn ngấu nghiến như sợ ai đó cướp mất. Hắn đã từng thấy ánh mắt ấy ở đâu đó... ở đâu đó..
~~
" Tiểu Bối, chạy nhanh lên, sắp mưa rồi " - Một cậu con trai đang đưa tay lên trên đầu che đi những hạt mưa rả rích rồi chợt nhận ra điều gì cậu quay người lại nhìn một bé gái đang đứng yên nhìn về phía cậu.
" Ứ, Tiểu Vũ, cậu không cần tớ nữa, cậu mặc kệ tớ luôn đi " - Cô bé cứ đứng đó nhìn cậu bé nói.
" Được rồi, tớ xin lỗi, xin lỗi mà " - Cậu bé vội quay người lại cầm lấy tay cô bé nói " Mau về thôi, trời sắp mưa lớn rồi "
" Vậy cậu hứa đi, không bao giờ được bỏ lại Tiểu Bối ở phía sau nữa " - Cô bé đưa ánh mắt sợ hãi lên nhìn cậu bé.
" Được rồi, tớ hứa. Hàn Vũ và Bối Bối, sẽ mãi mãi nắm chặt tay nhau, chịu không? " - Cậu bé tươi cười nhìn cô bé rồi đưa ngón út ra trước mặt cô bé. Cô bé cũng vui vẻ đưa ngón tay út lên rồi vui vẻ móc vào ngón út của cậu bé sau đó cả hai cùng nắm tay nhau chạy vào mái hiên bên đường vì trời bỗng đổ mưa lớn. Hai đứa trẻ nhìn nhau vui vẻ cười.
~~
Những hình ảnh kì lạ nhưng lại quen thuộc về hai đứa trẻ lại xuất hiện trong đầu hắn...đã rất nhiều lần xuất hiện trong đầu hắn...
" Tiểu.. B.ố..i " - Triệu Thiên Vũ đột nhiên thốt lên rồi ôm chặt lấy đầu hét lên, đầu hắn bây giờ đau như búa bổ, hắn quỳ hai chân xuống sàn, hai tay ôm chặt lấy đầu đau đớn.
" Trệu Thiên Vũ " - Nghe thấy tiếng hét, Diệp Bối Bối từ từ mở mắt ra, nhìn thấy hắn đang ôm lấy đầu ở dưới sàn, Diệp Bối Bối chống tay cố ngồi dậy rồi khó nhọc đi xuống giường, bước từng bước khó khăn tiến đến gần hắn.
" Triệu Thiên Vũ, cậu làm sao vậy? " - Diệp Bối Bối ghì hai tay lên vai Triệu Thiên Vũ cố gắng đẩy hắn ngước đầu lên, giọng nói yếu ớt lo lắng hỏi nhưng cơn đau vẫn dày vò Triệu Thiên Vũ khiến gương mặt hắn đỏ bừng, gân xanh nổi lên đầy người. Diệp Bối Bối nhíu mày, nó đưa bàn tay mình cho hắn cắn, khi thấy hắn đang cố cắn vào môi. Hắn cắn chặt đến mức nó không thể tự chủ mà rơi nước mắt.
" Cậu chủ, cậu chủ làm sao thế? " - Tiểu Mạn tiễn vị bác sĩ về xong đi nấu cháo cho nó theo lời của hắn, đột nhiên nghe tiếng hét liền chạy lên chứng kiến cảnh tượng này thì hốt hoảng chạy vào nhìn Diệp Bối Bối hỏi liên tục - " Cậu chủ của tôi làm sao thế này? Cô nói đi, nói đi "
Vừa nói Tiểu Mạn vừa lay lay cánh tay của Diệp Bối Bối làm nó càng đau hơn. Cô bé này chắc khoảng mười lăm tuổi, cô không chỉ quá sức hồn nhiên và vô cùng vụng về!!! Diệp Bối Bối nén cơn đau nhíu mày nói:
" Cậu chủ của em, sao lại hỏi chị? "
" Á " - Diệp Bối Bối nhăn nhó khi Triệu Thiên Vũ càng cắn chặt hơn.
" Em.. em không biết. Cậu chủ... cậu chủ làm sao.. Bây giờ làm sao? làm sao đây " - Tiểu Mạn hốt hoảng đứng dậy đi đi đi lại tìm cách. Cũng không thể trách Tiểu Mạn, Triệu Thiên Vũ đưa cô về đây nhưng không sống ở đây, tỉnh thoảng mới tới đây, đến cả gia đình Triệu Thiên Vũ cô bé cũng không biết thì làm sao có thể biết hắn đang bị cái gì?Diệp Bối Bối nắm chặt bàn tay còn lại, nhắm mắt chịu đựng, nước mắt nó cứ rơi xuống không ngừng. Tiểu Mạn không nghĩ được cách gì vội chạy tới trước mặt hắn lay lay:
" Cậu chủ, cậu chủ đừng như vậy nữa mà. Tiểu Mạn sợ lắm. Cậu chủ, cậu tỉnh lại đi mà. Cậu chủ. Tiểu Mạn đây mà, cậu chủ " - Tiểu Mạn cứ lay lay người hắn khóc lớn lên. Cô bé vừa thương Diệp Bối Bối vừa đau lòng khi nhìn thấy cậu chủ như thế. Tiếng nói trong trẻo của cô bé giường như kéo hắn về với thực tại, quên đi những hình ảnh đang chạy trong đầu hắn. Lúc này hắn mới buông bàn tay của Diệp Bối Bối ra, hắn ngồi bệt xuống sàn, cơn đau đã nguôi dần nguôi dần, chuyện gì vừa sảy ra vậy?
" Cậu chủ, cậu chủ, cậu chủ thấy thế nào? " - Nhìn thấy hắn đã không còn la lên nữa, Tiểu Mạn mới gạt nước mắt lết lên nhìn Triệu Thiên Vũ lo lắng nói.
Hắn vừa lên cơn nữa sao? Càng nghĩ tới cái tên Diệp Bối Bối hắn càng thấy đau đầu và dường như không còn nhận thức được hiện tại. Triệu Thiên Vũ nhíu mày, rốt cuộc là chuyện gì? Hắn quay sang nhìn Diệp Bối Bối, Diệp Bối Bối đang ôm chặt lấy cánh tay, gương mặt nhợt nhạt nhìn lại hắn, ánh mắt ấy là đang lo cho hắn sao?
" Diệp Bối Bối / Triệu Thiên Vũ " - Cả hai bất ngờ cùng đồng thanh.
" Tay cô làm sao vậy? " - Triệu Thiên Vũ tiếp tục nói.
" Cậu chủ, là do cậu chủ cắn đó, cậu chủ làm sao thế? " - Tiểu Mạn lại nhiều chuyện lên tiếng.
" Tôi sao? " - Triệu Thiên Vũ nhíu mày nhìn sang Tiểu Mạn. Từ trước đến giờ vẫn thế, mỗi lần hắn lên cơn đau đầu là không thể nhớ được bản thân đã làm gì.
" Tại sao cậu lại bị như thế? " - Diệp Bối Bối nhìn Triệu Thiên Vũ thắc mắc. Hắn bất giác đưa tay kên sờ sau gáy, chính cục u mười mấy năm về trước đã hành hạ hắn tới bây giờ, cướp luôn hồi ức về tuổi thơ của hắn, chỉ có điều khi hắn cố nhớ lại chuyện cũ đầu hắn mới đau như vậy, bác sĩ đã căn dặn hắn không nên cố nhớ lại mọi chuyện vì có thể kí ức ấy sẽ không bao giờ quay trở lại.
Triệu Thiên Vũ lắc lắc đầu không nói gì rồi vội đứng dậy đỡ nó ngồi lên giường sau đó kéo tay nó ra xem, tay nó bị hắn cắn đến bật máu, Triệu Thiên Vũ vội đi lấy hội y tế. Tiểu Mạn cũng sụt sịt mếu máo nói:
" Để em đi lấy cháo... Á cháo của em "
Tiểu Mạn như nhớ ra điều gì đó chạy vội đi. Diệp Bối Bối chỉ bật cười nhẹ nhìn cô bé sau đó Triệu Thiên Vũ bước tới, nó ngoan ngoãn để hắn băng bó đôi lúc lại nhíu mày vì đau.
" Tôi xin lỗi " - Triệu Thiên Vũ đột nhiên nói.
" Tôi cố tình đấy " - Diệp Bối Bối trả lời hắn làm Triệu Thiên Vũ nghệch mặt ra nhìn nó.
" Tay tôi bị thương rồi, chắc cậu chủ không phải là kẻ tàn nhẫn không cho tôi nghỉ phép chứ? " - Diệp Bối Bối đưa bàn tay vừa được hắn băng bó lên lắc qua lắc lại nhìn hắn cười nhẹ. Triệu Thiên Vũ đã cứu nó một lần, nó giúp lại hắn cũng là chuyện thường tình nên nó nói như vậy để hắn đỡ áy náy, Triệu Thiên Vũ cũng bớt đáng ghét trong mắt nó rồi!
" Nhìn gì mà nhìn? Ấy ấy, cậu đang lo lắng cho tôi hả? Bộ cậu đang biết ơn tôi lắm hả? Nếu thế thì... hay là để tôi làm cô chủ của cậu? " - Diệp Bối Bối nhíu mày khi hắn cứ nhìn chằm chằm vào nó.
" Tôi cắn vào tay cô chạm vào dây thần kinh ảnh hưởng đến não bộ của cô à? " - Nhìn gương mặt khiêu khích của Diệp Bối Bối, Triệu Thiên Vũ đứng dậy đánh nhẹ vào bàn tay vừa băng bó của nó.
" Ấy, đau. " - Diệp Bối Bối nhăn nhó tức giận.
" Đau cho cô tỉnh " - Triệu Thiên Vũ nói rồi đi vào nhà tắm. Đúng là không được bao lâu, lúc nãy hắn còn lo lắng cho nó thế mà!! Hừ hừ. Diệp Bối Bối nghĩ ngợi rồi nhíu mày.
" Cháo đây, cháo đây. May quá vẫn chưa bị làm sao " - Tiểu Mạn bước vào cùng tô cháo nghi ngút khói vui vẻ nói - " Chị, mau qua đây ăn lúc còn nóng "
" Được rồi, một lát nữa chị sẽ ăn " - Diệp Bối Bối quay ra cười nhẹ với Tiểu Mạn.
" Không được " - Tiểu Mạn quả quyết rồi đi tới đỡ nó lên giường rồi lấy gối cho nó kê lưng sau đó đút từng thìa cháo cho nó, không chịu để nó tự ăn. Nó bị cô bé ép ăn hết tô cháo cũng cảm thấy đỡ hơn, sau đó còn bị cô bé ép uống hết li sữa. Nhìn cô bé, nó thực sự không muốn từ chối chỉ biết cười nhìn cô.
Còn Triệu Thiên Vũ đi vào bên trong rửa lại mặt, hắn vẫn còn hơi nhức đầu. Lúc quay ra nhìn thấy Diệp Bối Bối đang ăn thì hắn cũng lẳng lặng ngồi ở ghế sofa. Diệp Bối Bối vẫn còn mệt nên ở lại nhà hắn, nó không muốn Trần Lâm lo lắng. Nhận được điện thoại từ Cao Viễn Minh, Thành Thành và A Vương đã không sao nữa nó mới yên tâm chợp mắt. Triệu Thiên Vũ nhường lại phòng cho nó rồi qua phòng khác nằm, cả đêm hắn vẫn trằn trọc không thể nào ngủ được, hắn bắt đầu muốn biết về quá khứ của mình.