Ngôi nhà trên bãi biển là nơi cuối cùng Annabelle muốn đặt chân tới, nhưng cô không muốn phải giải thích điều đó với Becca và Rosalie. Thực ra, cô không hề cho hai người biết mình đi đâu. Cô chỉ mỉm cười, gật đầu rồi đi. Chỉ có một nơi Annabelle có thể tới mà Mike chưa bao giờ có mặt. Cô qua cầu Manhattan tới chỗ căn hộ của Ben, nằm ngay phía đầu phòng trưng bày. Ben không có mặt ở thành phố, và anh ta đã để ngỏ lời mời cô sử dụng căn phòng dành cho khách trong trường hợp cô muốn ngủ lại qua đêm thay vì đi tàu điện ngầm muộn về nhà. Vì cô không thể ở nhà bên cạnh Becca, lúc này đang đóng vai chuyên gia tâm lý nghiệp dư, và cô không thể lái xe tới ngôi nhà trên bãi biển, nơi những ký ức về Mike sẽ ám ảnh cô, căn hộ của Ben là cứu cánh cuối cùng của cô trong hy vọng thoát khỏi việc nghĩ về anh. Thật không may, cô chẳng dám chắc mình sẽ thành công. Anh đã bám rễ trong tâm trí cô.
Cô mở cửa vào căn hộ của Ben, quẳng vali vào phòng dành cho khách, lấy một chai nước mát trong tủ lạnh ra, và ngắm qua bộ sưu tập những món đồ ăn sẵn đông lạnh. Ben luôn tự nấu lấy ăn, song anh đã trữ sẵn kha khá món Lean Cuisine ưa thích của anh phòng trường hợp cô không thể ra ngoài ăn sáng hay ăn tối và không còn gì thừa trong tủ lạnh của anh để có thể cho vào lò vi sóng. Không có thứ gì trông có vẻ hay ho trong mắt cô. Annabelle đóng cửa tủ lạnh lại, quyết định rằng việc trông cậy vào lò vi sóng chỉ đơn giản là quá rắc rối.
Quen ăn những món ăn đúng nghĩa do Mike nấu đã làm cô trở nên kén chọn. Dẫu vậy, quay trở lại với những bữa ăn sẵn-sàng-sau-hai-phút xem chừng còn xa mới đáng phiền muộn bằng viễn cảnh phải sống không biết đến yêu đương suốt quãng đời còn lại. Và sau những gì đã trải qua cùng Mike, cô không nghĩ một ngày nào đó còn có hứng thú hẹn hò trở lại.
Annabelle đang cực kỳ bứt rứt và không tài nào chịu đựng nổi vẻ chỉn chu đến hoàn hảo trong căn hộ của Ben. Đã làm gì, anh ta đều làm một cách hoàn hảo. Ăn mặc, trang trí, lau dọn, nấu nướng - anh ta làm cô muốn phát điên lên được. Cô không thể hình dung ra mình sống ở đây với anh ta, cho dù không hề chung đụng. Cô mở vali dỡ đồ ra và thấy Becca đã nhét vào trong đó cuốn sổ ký họa và hộp bút chì Mike mua tặng cô. Cô cầm theo cả hai thứ đi sang phòng làm việc của mình.
Vì cô không thể xua đi được những ký ức về Mike, cô quyết định ôm ấp chúng. Cô nằm cuộn tròn trên trường kỷ, mân mê cuộn gáy xoắn bằng kim loại ở gáy cuốn sổ, hít một hơi sâu, lật mở bìa sổ, rồi cầm lấy một cây bút chì, nhắm mắt lại và vẽ Mike nằm sấp bụng trên giường, hai tay tựa trên một chiếc gối trong lúc anh ngắm nhìn cô.
Một giờ sau, cô đã hoàn thành sáu bức ký họa Mike trên bãi biển, trong bếp thái rau, trên giường, dưới nước, nhưng cô vẫn chưa có được bức họa cô muốn.
Đứng dậy khỏi trường kỷ, Annabelle lấy ra một tấm toan đã chuẩn bị sẵn, để lên giá vẽ, và dùng than chì lướt nhanh một bức phác thảo trước khi đưa những nhát cọ đầu tiên dùng sơn dầu sau bao nhiêu năm. Cô nhìn xuống bộ đồ đang mặc và vội vàng chạy trở lại căn hộ của Ben để lục lọi những món đồ cũ. Anh ta luôn thải hồi những chiếc áo sơ mi mặc cùng áo vest ngay khi chúng xuất hiện vết xổ sợi nhỏ nhất do cọ phải râu của anh ta hay, cầu Chúa thứ lỗi, khi chúng không được trắng như mức anh ta coi là chấp nhận được. Annabelle xỏ tay vào các ống tay áo, xắn cổ tay áo lên, rồi quay lại phòng làm việc. Cô túm tóc lại thành búi, rồi cắm cán một cây cọ vẽ qua để giữ lại. Sau khi bật nhạc, cô bắt tay ngay vào vẽ.
Lần đầu tiên sau bao năm, cô cảm thấy thật bình yên. Không có nghĩa là cô không thấy đau khổ - ngược lại, cô đau khổ vô cùng - nhưng không bị đắm chìm vào đó. Cô cố gắng vượt qua nỗi đau thay vì trốn chạy nó hay cố lờ nó đi. Có thể nói cho cùng Becca và Rosalie đã đúng.
Annabelle vẽ đúng như cô từng vẽ trước ngày Chip qua đời - với sự tập trung tuyệt đối - và đầy cảm xúc trước hình ảnh hiện ra trên mặt vải. Thoạt đầu, những cây cọ vẽ có vẻ thật xa lạ với hai bàn tay cô, và mùi màu dầu dường như nặng hơn những gì cô còn nhớ, nhưng sau vài giờ, cô có cảm giác dường như mình chưa bao giờ ngừng vẽ. Những nhát cọ của cô có cùng sự biểu cảm, những màu sắc cô pha trộn lại trở nên đầy sức sống như ngày nào, và đêm dần chuyển sang ngày mà cô không hề nhận ra.
Cuối cùng Mike cũng nhận được một cuộc gọi giữa đêm và trải qua phần còn lại của tối đó tại bệnh viện. Sáng hôm sau, anh trả lời một tin nhắn trúc trắc như đánh đố từ Nick đề nghị gặp anh tại quán cà phê ở bên kia đường đối diện với bệnh viện. Anh rửa ráy, vẫn mặc nguyên áo blu, rồi chạy sang đường. Anh nhận ra Nick và tới ngồi xuống đối diện với anh.
Nick đưa mắt nhìn anh qua rìa tách cà phê của anh ta. “Trông cậu tệ quá.”
Mike xoay xoay tách cà phê của anh. “Tôi cũng thấy rất tệ.” Đúng hẹn như một chiếc đồng hồ, một nữ phục vụ hiện ra như thể từ không khí mang theo một bình cà phê.
“Tôi nghe nói sắp đến lúc chúc mừng.”
“Vì cái gì?”
“Tôi được biết giờ cậu đã trở thành một người rất giàu có sau khi thừa hưởng tiền của bố cậu.”
Mike nhún vai. “Với một người có thể coi là sở hữu mọi thứ, Larsen dường như có vẻ thật thảm hại.”
“Em gái cậu cũng nói vậy.”
“Anh đã nói chuyện với Becca?”
“Chưa, nhưng Lee thì có. Cô ấy nghe được vài chuyện sởn gai ốc về “gia đình” của cậu. Mẹ Becca khiến cho bà Ronaldi dường như trở thành bà mẹ tuyệt diệu nhất của năm hay đại loại như thế. Tôi nói hoàn toàn nghiêm chỉnh.” Nick vươn hai cánh tay dài ngoằng của anh ta ra. “Cậu sẽ xử sự thế nào với ông già đây? Tới làm việc với ông ấy, gia nhập một câu lạc bộ đồng quê hay làm gì? À, biết đâu cậu chẳng học chơi golf, gặp gỡ vài cộng đồng thượng lưu, và trở nên cũng thảm hại chẳng kém gì ông bố cậu.”
“Ít nhất khi đó tôi cũng cách xa Annabelle một trăm dặm.”
“Vậy là hai người chấm dứt rồi sao? Kết thúc? Đầu hàng?”
“Phải. Cô ấy không yêu tôi, anh biết đấy. Annabelle chỉ tìm một kẻ thay thế cho cậu em đã chết của tôi, và tôi có vẻ hợp vai. Chuyện này làm tôi băn khoăn không biết có phải Larsen cũng đang làm điều tương tự hay không. Thậm chí ông ấy còn gọi tôi là Chip.”
“Thật tiếc khi phải nghe như thế về cậu và Annabelle. Cậu thực sự yêu cô ấy, phải không?”
Mike gật đầu, và gần như không kiểm soát nổi mình nữa. “Phải, tới đó, làm thế. Lần Lee và tôi cãi cọ đúng là tháng tệ hại nhất đời tôi. Chính vì thế tôi gọi cho cậu. Tôi vừa biết được một điều tôi nghĩ cậu cần phải biết. Vợ tôi không khéo sẽ giết chết tôi vì cho cậu biết, nhưng đôi khi cánh đàn ông chúng ta nên hỗ trợ nhau.”
Mike không cần thêm tin xấu nào nữa. “Giờ lại còn gì nữa đây?”
“Tối qua cậu có chợp mắt được tí nào không?” Mike lắc đầu. “Không, sao vậy?”
“Tôi đang băn khoăn cậu sẽ phát điên phát khùng lên tới mức nào khi phát hiện ra chuyện này, có vậy thôi.”
“Nick, tôi chán lắm rồi. Chẳng có gì anh nói có thể thậm chí làm tôi ngạc nhiên, chứ đừng nói tới làm tôi mất bình tĩnh.”
“Cậu chắc chứ?”
Mike đảo mắt tránh đi. Anh sẵn sàng đánh đổi bất cứ giá nào để được yên thân một mình. Cho dù trên thực tế đúng là anh đang cô độc. Chẳng còn ai khác thèm bận tâm đến anh. Cả mẹ anh cũng tống anh ra khỏi cửa. “Tôi chắc.”
Nick móc ví ra khỏi túi quần, lấy ra một tờ hai mươi đô, và để nó lên bàn.
“Để làm gì vậy?”
“Thanh toán. Phòng khi tôi buộc phải tống cậu ra khỏi đây.” Mike nhấp một ngụm cà phê và nhìn Nick chằm chằm. Lúc này anh bắt đầu cảm thấy lo lắng.
“Sếp Annabelle đã cầu hôn cô ấy.”
Mike dằn mạnh cái tách xuống bàn làm nó vỡ tan. Cà phê tràn ra nóng bỏng trên bàn tay anh, và anh đã lao vụt ra ngoài cửa quán cà phê trước khi thứ đồ uống này ngừng nhỏ giọt xuống. Thậm chí anh còn chẳng buồn nói lời nào. Nick vội vàng chạy theo anh. Mike lao qua vỉa hè, đưa những ngón tay ướt sũng cà phê lên miệng, và huýt sáo gọi một chiếc taxi. Anh mở cửa xe ra thậm chí trước khi nó kịp dừng hẳn.
Nick nhảy qua cốp sau theo đúng nghĩa đen để tới được bên đối diện và đóng sập cửa vào đúng lúc chiếc taxi lao vọt đi. “Cậu định làm gì?”
Mike buông bàn tay đang nắm chặt lấy tựa ghế trước và liếc xéo sang Nick. “Ý anh là ngoài giết Ben Walsh?”
“Phải, ngoài chuyện đó.”
“Tôi không rõ.”
Nick xoay xở tìm chỗ để hai chân thoải mái nhất có thể. “Có vẻ như không phải Annabelle đã nói đồng ý... vẫn chưa.”
Sau lời thông báo này, Mike bắt đầu nghĩ đến chuyện giết nốt cả kẻ đưa tin.
“Mike, hãy dành cho bản thân một phút, anh bạn. Hãy thử nghĩ xem. Annabelle sẽ nghĩ sao nếu cậu đùng đùng bước vào phòng triển lãm mỹ thuật kia và sinh sự với sếp của cô ấy? Chẳng lẽ với cậu đó là cách nói “anh yêu em” à?”
Okay, có thể Nick vừa ghi được một điểm. Nhưng Mike không muốn nói anh yêu em với Annabelle. Anh muốn cô yêu anh. Tình yêu của anh chưa bao giờ có gì để đặt dấu hỏi. Anh ngả người tựa vào lưng ghế. Thúc vào lưng ghế trước chẳng giúp họ đi nhanh hơn mà chỉ làm anh chàng lái xe khó chịu.
“Sau cái cách cậu để mặc cô ấy lại, hãy diễn một màn hôn mông cho đẳng cấp để cô ấy chấp nhận cậu trở lại. Nện tay sếp cô ấy nhừ tử sẽ giúp cậu thấy thoải mái hơn, nhưng sẽ chẳng giúp được mấy cho mối quan hệ của hai vị đâu. Cái gì với cậu quan trọng hơn, giết gã kia hay ngăn không cho anh ta cưới mất cô nàng của cậu?”
Mike ngồi phịch xuống ghế, nhìn chằm chằm qua cửa sổ. “Có gì quan trọng ở đây? Cô ấy không yêu tôi.”
“À, phải rồi. Lee nói Annabelle sẵn sàng chấp nhận mất cậu để cậu có được thứ gia đình hệt như trong truyện cổ tích với bố cậu, mẹ cậu, cô em gái cậu, và tín phiếu. Cô ấy không muốn chen vào giữa cậu và ông bố cậu mới tìm lại được.”
“Cái gì?” Chàng bác sĩ chuyển sự chú ý sang Nick. “Đó không phải là lý do chúng tôi chia tay. Tôi phát hiện ra cô ấy yêu cậu em trai tôi chứ không yêu tôi.”
“Thôi nào. Lee cho tôi hay Becca thậm chí còn nói cậu em chết mê chết mệt tín phiếu của cậu là một gã chẳng ra gì, và đã cư xử với Annabelle rất không phải. Chính xác ra, Becca nói nếu không phải cậu ta sắp chết thì cậu ta và Annabelle hẳn sẽ chẳng ở bên nhau lâu được. Cô bé lúc ấy còn trẻ người non dạ. Sau khi anh chàng kia đổ bệnh, cô ấy không thể nhẫn tâm tống khứ anh ta đi được, phải không nào?”
“Cô ấy có thể, nhưng sẽ không làm thế.” Mike đưa hai bàn tay lên xoa mặt. Không phải Annabelle. Cô đã trung thành tới hồi kết, thậm chí cả sau hồi kết, và rắc rối là ở đó.
“Cô bé ở lại, và đã trưởng thành lên nhiều. Cô ấy đã trải qua địa ngục và quay trở về. Tôi cần xin lỗi cậu về chuyện này.” Nick vỗ vai anh. “Cậu đã đúng về cô ấy. Cô bé của cậu thật đặc biệt. Lee biết được Annabelle đã chăm sóc em trai cậu cho đến khi cậu ta mất, và bất chấp việc bố mẹ anh chàng cư xử với cô ấy không thể thậm tệ hơn suốt quãng thời gian ấy. Cô ấy biết bố cậu sẽ chẳng bao giờ chấp nhận cô ấy ở bên cậu, thế nên cô ấy chấp nhận rút lui. Ai có thể trách cô ấy được đây?”
Mike ngồi thẳng người lên hơn một chút. “Tôi sẽ không bao giờ để ai xử tệ với cô ấy.”
“Tôi biết thế, và cậu cũng biết thế. Nhưng có vẻ như đó chính xác là điều ông em trai cậu đã làm. Becca kể với Lee rằng Annabelle về nhà trong tình trạng tổn thương tâm lý nặng nề. Và đó là lý do cô ấy buông xuôi để bà mẹ gán ghép với gã Johnny DePalma mắc dịch đó. Tôi đã nhầm về cô ấy. Cả cậu cũng thế.”
Khi chiếc taxin dừng lại trước cửa Phòng trưng bày Benjamin Walsh, Mike vẫn còn muốn giết Ben, nhưng sau đó anh muốn nói chuyện với Belle. Nếu Nick đúng... chết tiệt, nếu Nick đúng, Mike đã thực sự làm hỏng bét mọi thứ.
Anh chui ra khỏi taxi. Nick bảo anh chàng lái xe đợi họ rồi chui ra khỏi xe theo Mike.
“Nếu cậu biết chuyện gì là tốt cho cậu, cậu sẽ nói chuyện với cô ấy trước khi bén mảng tới gần Ben. Nếu không ổn, tôi sẽ tự tay giữ chặt gã Ben này lại trong lúc cậu tẩn cho hắn một trận, okay?”
Mike hít một hơi thật sâu rồi thở ra, tinh thần của anh hoàn toàn được kiểm soát. “Tôi ổn.”
“Chắc chứ? Tôi sẽ gặp rắc rối to nếu phải câu cặp mông của cậu ra khỏi nhà giam đấy.”
Mike gật đầu và nhận được một cái vỗ thật mạnh của Nick vào lưng.
“Ồ, thiếu chút nữa tôi quên mất.” Nick lấy vật gì đó từ trong túi ra. Anh đưa cho Mike cái hộp đựng nhẫn và chùm chìa khóa của chiếc Mustang. “Vinny bắt gặp Mia đeo cái nhẫn này. Cô ta tìm thấy nó sau khi cậu lên đường đi phỏng vấn. Bác ấy nghĩ có khi cậu sẽ cần nó sau khi đã chỉnh lại đầu óc cho tử tế. À, chiếc Mustang đang được để ở góc đằng kia nhé.”
“Cảm ơn, anh bạn.” Mike nhét chùm chìa khóa vào túi sau, lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp, và nhét nó vào túi quần trước trước khi ném lại cái hộp cho Nick. “Giữ giúp tôi cái hộp, được chứ?”
“Đương nhiên. Giờ tới gặp cô ấy đi. Tôi sẽ cố thuyết phục vợ tôi thử trò trốn học đi chơi.”
Mike không còn lựa chọn nào khác ngoài bước đi về phía chiếc xe và làm như thể anh sắp lái xe thẳng tới Hamptons để gặp Annabelle. Anh hình dung sau khi đã nện Ben ngủ tới tận tuần sau, anh sẽ có thoải mái thời gian lái xe tới ngôi nhà trên bãi biển và cầu xin cô tha thứ trước khi Ben xuất hiện.
Sau khi tin chắc chiếc taxi của Nick đã chạy khỏi, anh quay trở lại phòng trưng bày để chăm lo cho Ben.
Cắm cây cọ vẽ vào một lọ dầu thông, Annabelle vươn dài cái lưng mỏi nhừ của cô và bước ra xa tấm toan. Cô thực sự hạnh phúc với những gì nhìn thấy. Cô muốn chính xác thứ được thể hiện trong tranh. “Giá như có thể là vậy.”
Đường liên lạc nội bộ trên điện thoại của cô kêu bíp bíp, làm gián đoạn dòng suy nghĩ. “Ừm... Annabelle. Cô có thể làm ơn xuống đây được không?” Là trợ lý của cô, khỉ thật. Cô xem đồng hồ. Tuyệt làm sao, đáng ra cô phải có mặt dưới đó từ nửa giờ trước. Kerri hẳn sẽ không gọi cô nếu không có chuyện rắc rối.
Annabelle vươn người qua mặt bàn làm việc, gọi lại cho Kerri. “Tôi xuống ngay.” Cô chùi hai bàn tay lên chiếc áo bảo hộ đang mặc, không hình dung ra nổi nom mình lúc này thế nào. Cô đang mặc một cái quần tập yoga bằng vải trơn màu đen, một chiếc áo phông đen dưới cái áo bảo hộ dính đầy vết màu, và cô còn chưa đánh răng, nhưng cô chẳng còn thời gian để làm gì nữa. Cô ném vài viên Altoids[1] vào miệng và đưa nhanh lưỡi trên răng trong lúc xuống nhà bằng thang máy. Cửa mở, và cô hiểu ra rắc rối là gì.
Mike.
Anh đang đứng đợi ở giữa phòng trưng bày, và có vẻ đang rất bực bội về chuyện gì đó. Anh nhìn chằm chằm lên ngực cô, và khi cô cúi xuống nhìn để tìm hiểu nguyên do, cô trông thấy hai chữ cái đầu họ tên của Ben trên chiếc áo sơ mi cô dùng làm áo bảo hộ. Chết tiệt.
“Anh cần nói chuyện với em. Một mình em.”
Ôi Chúa ơi. Cô thực sự không ở vào tình trạng để có thể đối diện với anh. Đã nhiều ngày nay cô không ngủ, không tắm, thậm chí còn chẳng có lấy một cốc cà phê, và cho dù ghét cay ghét đắng chuyện đó, tất cả những gì cô muốn là lao vào vòng tay anh. Cô đã hoàn toàn kiệt sức. “Bây giờ quả thực không phải là thời điểm thích hợp.”
“Tiếc thật. Hoặc em mời anh lên phòng làm việc của em, hoặc anh sẽ làm tanh bành lên ở đây.”
“Anh sẽ không làm thế. Ngoài việc Kerri đang ở đây...”
“Và cô ấy nghĩ anh thực sự lãng mạn. Em sẽ mời anh lên chứ?”
“Không, và em sẽ không đi đâu hết.”
“Anh không đặt cược vào chuyện này đâu.”
Trước khi bộ óc nửa mơ nửa tỉnh thiếu caffeine trầm trọng của cô kịp nhận ra anh đang làm gì, Mike đã bế thốc cô vác lên vai anh. Cô kêu toáng lên và đấm thùm thụp vào sườn anh, nhưng dường như chẳng hề khiến anh nao núng.
“Em có thêm một cơ hội nữa để đổi ý đấy.”
“Bỏ em xuống!”
“Em có mời anh lên không?”
Cô thò tay vào trong cạp quần anh và giật lấy quần lót.
“Anh coi đó là không. Được thôi, do em chọn cả thôi.” Anh xăm xăm bước tới thang máy và bấm nút gọi.
Annabelle nhìn về phía cô trợ lý của mình, người dường như đang theo dõi Rock Hudson và Doris Day trong Pillow Talk[2]. “Gọi cho anh trai tôi, báo cho anh ấy tôi đang bị bắt cóc!”
Kerri mỉm cười và vẫy tay - một kẻ tòng phạm. Tuyệt thật. Máu dồn cả lên đầu Annabelle làm nó bị nện thình thịch theo mỗi nhịp tim của cô, và vì cánh tay Mike đã ôm chặt quanh đùi cô, cô thậm chí chẳng thể đá anh. Anh bước vào thang máy, quay lại, và từ hình ảnh phản chiếu trên những bức tường gắn kính, cô thấy anh vẫy tay chào Kerri, kẻ phản bội. Cô cũng thấy những vết màu hình dấu tay chi chít trên khắp đằng sau chiếc áo bảo hộ cô đang mặc. Cô chỉ hy vọng ở phía trước cũng có đủ vết màu để làm hỏng chiếc áo sơ mi của anh ta.
“Anh đang bắt cóc em.”
“Không. Anh đang giữ một lời hứa.”
“Lời hứa nào?”
“Anh đã hứa sẽ không đi bất cứ đâu mà không có em. Và ngay bây giờ anh đang tới phòng làm việc của em, thế nên em sẽ cùng tới đó với anh.”
“Em không thể tin nổi anh lại làm chuyện này.”
“Bé con, ở đây em đâu có cho anh được lựa chọn. Anh sẽ không từ bỏ em, và sẽ không bỏ cuộc vì chúng ta - không bao giờ.”
“Anh bỏ đi trước mặt em ba ngày trước. Và bây giờ anh không chịu từ bỏ em nữa ư? Em mới may làm sao. Giờ hãy bỏ em xuống và đi đi. Em không quan tâm.”
Cửa thang máy mở, và vẫn tảng lờ cô, anh bước thẳng về phía phòng làm việc của cô. Cô vùng vẫy mạnh hơn. Làm bất cứ việc gì để ngăn không cho anh vào đó. Cô vẫn chưa che bức tranh đi, và để anh thấy nó là điều cuối cùng cô muốn. Chúa ơi, cô thấy ngượng làm sao. “Đừng vào trong đó.”
“Tại sao?”
“Anh đã bao giờ nghe đến quyền riêng tư chưa?”
“Có phải anh ta ở trong đó không?”
“Ai cơ?”
“Ben. Em biết đấy, anh chàng đã cầu hôn em ấy?”
Chúa ơi, cô chỉ muốn bóp chết Becca. “Có phải đó là lý do của chuyện này không? Anh tới đây vì ghen với Ben?” Cô định nói với anh là cô đã chấp thuận lời cầu hôn của Ben, nhưng cô không thể nói dối, cho dù cuối cùng như thế sẽ ít đau khổ hơn cho cả hai người. Anh bước vào phòng làm việc của cô, và cô cứng người lại khi anh đứng sững với cô vẫn vắt vẻo trên vai như một con búp bê bằng giẻ.
“Là anh. Em đang vẽ anh sao?”
“Ái chà, thật dễ chịu khi được biết em vẫn chưa mất đi năng khiếu của mình. Giờ anh có thể làm ơn thả em xuống không?”
Anh đặt cô xuống sàn nhưng vẫn không chịu buông cô ra trong lúc chăm chú ngắm bức tranh. “Đẹp quá. Anh chưa bao giờ thấy thứ gì giống thế này.”
Cô đoán giờ đã quá muộn để phủ bức tranh lại. Cô vùng ra, lau tay vào một cái khăn, và uống một ngụm nước đã trở thành nước. Cổ họng cô khô khốc, và cô không biết phải làm gì tiếp theo. Trông anh vừa đáng sợ vừa thật tuyệt vời. Một cảm giác cô thích. À phải, ngoại trừ việc cô thấy mình hoàn toàn bị phơi bày. Mike nhìn chăm chăm vào bức tranh của cô giống như anh vẫn thỉnh thoảng nhìn chăm chăm vào cô, như thể anh có thể thấy được nội tâm cô.
“Anh chưa bao giờ nhận thấy Becca và anh giống nhau đến thế. Thật lạ khi nhìn thấy anh và cô ấy bên nhau như thế.”
Annabelle gật đầu. Cô đã vẽ Mike và Becca đang khoác tay nhau và tựa đầu vào nhau. Cả hai đều đang cười như thể đứng trước ống kính máy ảnh và đang cùng chia sẻ một trò đùa.
Cô đã không bắt đầu bằng phần hậu cảnh, và trang phục vẫn còn khá sơ sài, nhưng cô đã vẽ tỉ mỉ hai khuôn mặt, và anh nói đúng, hai người họ quả là rất giống nhau. Hai người trông cũng thật hạnh phúc, một điều cô thực sự mong ước cho cả hai.
Annabelle biết anh đang ở ngay sau lưng cô. Dẫu vậy, khi anh đặt hai bàn tay lên vai cô, cô vẫn giật nảy mình.
“Anh nhớ em.”
Cô không thể chịu được cảm giác đụng chạm. Cô đang cận kề với nguy cơ hoặc khuỵu xuống hoặc đổ ập vào người anh. Cô bước ra xa, đối mặt với anh, và đưa hai cánh tay ôm quanh người. “Anh đưa em lên đây. Anh muốn gì?”
Mike bước lại gần hơn. “Anh tới đây để nói chuyện với em. Để xin lỗi.”
Cô cần tránh xa khỏi anh. Nhưng cô cần chấm dứt chuyện này, dù điều đó có giết chết cô đi nữa. “Vì đã cư xử thô bạo với em ư?”
“Không. Vì đã quá hấp tấp trong kết luận. Vì đã không nói chuyện với em, không lắng nghe em. Vì đã không tin vào em, không tin vào chúng ta.”
Cô nhún vai, đi vòng qua phía bên kia bàn làm việc của mình, cố tạo ra khoảng cách giữa hai người. “Chẳng có chúng ta nào cả.” Ngực cô đau thắt, đầu cô nhức nhối, và mạch máu đáng nguyền rủa trên trán cô đang phập phồng giần giật - cô thấy đau khắp người. “Em xin lỗi đã không xử sự tốt hơn. Nhưng bây giờ cũng chẳng quan trọng nữa. Có nói bao nhiêu cũng không thể thay đổi được gì.” Cho dù cô mong ước điều đó biết bao.
Mike đi theo cô. “Sao em có thể nói vậy được?”
“Vì đó là sự thật.”
“Anh yêu em.”
Cô lắc đầu, cắn môi để khỏi buột miệng nói rằng cô cũng yêu anh. Cô lấy hết can đảm nhìn vào mắt anh và thấy nỗi đau khổ của mình phản chiếu trong đó. Dẫu vậy, đây là việc cần phải làm. Như thế là tốt nhất cho anh. “Phải, nhưng em biết rõ hơn ai hết đôi khi tình yêu chỉ đơn giản là không đủ.”
“Vì thế em sẽ bỏ cuộc và kết hôn với sếp của em? Em đâu có yêu anh ta.”
“Ben không liên quan gì tới chuyện này cả.”
“Anh tới đây để cầu hôn em. Anh muốn có em trong đời anh, trong ngôi nhà của anh, trên giường anh. Anh muốn có một gia đình cùng em. Anh muốn sống phần đời còn lại để yêu em, và chỉ mình em.”
Annabelle lắc đầu. Chúa ơi, giá như mọi sự chỉ đơn giản như thế. Cô yêu anh. Cô muốn một cuộc sống bên anh và những đứa con. Đó là một giấc mơ hoàn hảo, nhưng cô biết thực tế. Cô có cảm giác như bị một vòng thép siết quanh ngực, làm cô không thể hít thở hay suy nghĩ được nữa. Cô tin chắc sắp có thứ gì đó bùng nổ. “Em không thể.” Giọng cô lạc đi. Cái mạch máu khốn kiếp trên trán cô phập phồng, và mắt cô cay xè vì những giọt nước mắt chưa trào ra được. Có chớp mắt bao nhiêu đi nữa, cô cũng chẳng thể ngăn nổi chúng.
“Có phải là vì Larsen không?”
Cô lách qua bên anh hướng tới cửa. “Không. Là vì em. Em không thể làm chuyện đó lần nữa.”
“Chuyện gì?”
“Em không phù hợp với gia đình anh...” Cô đang quay lưng lại anh. Cô gần như chẳng nhìn thấy gì qua lớp nước mắt ướt nhòa.
“Thật vớ vẩn. Em hoàn toàn phù hợp. Mẹ anh yêu quý em. Becca là bạn thân nhất của em...”
“Bố anh căm ghét em. Và em không quan tâm tới những gì anh nói. Sau này, rồi anh sẽ oán trách em vì chen vào giữa anh và bố anh.”
Mike đã di chuyển và lúc này đứng chắn trước cửa. Cô không còn đường nào để rời khỏi phòng trừ khi anh cho phép cô đi. Cách anh đứng đó, hai chân dang rộng, hai bàn tay siết chặt bên hông đã cho biết quá rõ chuyện đó sẽ khó lòng sớm xảy ra.
Anh đưa tay ra, kéo cô lại gần anh. “Em không chen vào giữa anh và bất cứ ai cả. Anh không phải là Chip. Quỷ tha ma bắt! Nếu Larsen có gì không bằng lòng với em, ông ta cứ việc biến đi. Anh đã sống ba mươi hai năm không có bố. Bây giờ không phải lúc anh cần đến một ông bố.”
“Em biết anh không phải là Chip. Anh chẳng có gì giống anh ấy cả. Nhưng vấn đề không phải ở đó. Vẫn còn lãnh địa, tín phiếu, công việc.” Cô tách mình khỏi anh và lau nước mắt trên mặt.
Anh bước lại gần, ôm lấy cô. “Không thứ gì đáng để mất em cả.”
“Em không muốn anh phải từ bỏ bất cứ điều gì vì em.” Trong khi cô tiếp tục lùi lại và chạm lưng vào tường, anh ép sát cô vào tường, giữ cô thật gần anh. Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài đối mặt với anh. Anh nhìn cô theo cách khiến cảm giác bị phơi bày của cô tăng vọt lên cả chục lần.
“Em không tin anh.”
“Cái gì?”
“Em không tin anh. Em nghĩ anh sẽ vứt bỏ em ngay khi có dấu hiệu rắc rối đầu tiên xuất hiện.”
“Không. Vấn đề không phải là anh. Mà là em. Chỉ đơn giản là em không thể lặp lại chuyện này nữa. Em sẽ không chắn giữa anh và gia đình anh.”
“Em nghĩ lúc này em đang làm gì?” Anh kéo cô lại gần hơn, hôn cô trong lúc nhẹ nhàng kéo hai cánh tay cô ôm lấy anh. “Em không thấy sao? Em là gia đình duy nhất anh muốn hay cần. Em chính là gia đình anh tìm kiếm cả đời. Không phải Larsen, không phải Becca, thậm chí không phải mẹ anh. Chỉ em thôi.”
Mike cảm thấy thật dễ chịu, và cách anh nói làm chuyện đó nghe có vẻ gần như khả thi. Nhưng cũng chỉ là lời nói. Cô đã từng đi qua con đường này. Cô biết cảm giác thế nào khi tối hậu thư được đưa ra, và cô bị ném sang một bên.
Anh tựa đầu cô lên vai anh, bàn tay anh gạt tóc khỏi khuôn mặt cô trong khi cánh tay còn lại ôm quanh eo cô, giữ cô thật chặt sát vào anh. “Chúng ta hãy bay tới Vegas. Chúng ta sẽ cưới và quyết định sẽ làm gì tiếp theo tại đó.”
Anh thật ấm áp, và giọng nói của anh âm vang trong lồng ngực, hòa với nhịp đập của trái tim. “Không.” Cô cố vùng ra, nhưng anh giữ cô lại, nhẹ nhàng nhưng cương quyết.
“Không tới Vegas hay không cưới?” Nghe giọng anh không có vẻ gì bị tổn thương, nhưng lúc này anh đang ở quá gần, cô không thể thực sự nhìn thấy mặt anh.
“Cả hai.”
“Ý em là em sẽ không cho anh cơ hội làm một người đàn ông trung thực? Bố mẹ em sẽ không vui về chuyện này lắm đâu. Nói cho cùng, họ đã ưng thuận cho hai đứa mình rồi.”
“Cái gì?” Cô lùi ra đủ xa để có thể nhìn thẳng vào mắt anh. Trông anh có vẻ rất đắc ý với bản thân.
“Anh đã ngỏ lời muốn cầu hôn em với họ. Anh là một người đàn ông trưởng thành có trách nhiệm chứ không phải trẻ con. Gia đình em quan trọng với em, vì thế nó cũng quan trọng với anh. Đó là điều đúng đắn cần làm.”
“Khi nào?”
“Hôm thứ Ba.”
“Em không thể tin nổi anh lại làm thế.” Chúa ơi, một phần trong cô muốn ôm chầm lấy anh. Hỏi cưới cô quả là lãng mạn và cổ điển, chưa nói tới phần khó khăn. Nhất là với bố mẹ cô. Và rồi lại có một phần khác trong cô muốn giết anh. Giờ đây cô không chỉ phải đối phó với Mike, cô sẽ còn phải giải thích cả với mẹ mình vì sao cô không cưới anh.
Mike buông cô ra, với lấy chiếc điện thoại di động để ở chế độ im lặng trên bàn làm việc của cô, lướt ngón tay trên màn hình để mở máy. “Có bốn mươi bảy lời nhắn. Anh dám cược phần lớn là từ mẹ em. Những lời nhắn khác có lẽ từ chị gái em, em gái anh, hoặc mẹ anh. Bà đã tống anh ra khỏi cửa, em biết đấy.”
“Không thể nào.” Annabelle giật lấy điện thoại của cô từ tay anh. Anh không cần phải biết vài cuộc gọi trong đó là của Ben.
“Chắc chắn bà đã làm thế. Dường như mẹ anh nghĩ bà đã phạm phải sai lầm lớn nhất trong đời khi rời khỏi Mỹ trước lúc nói chuyện với Larsen. Bà nhắc nhở anh không được lặp lại sai lầm tương tự. Sau đó bà nói anh không đói, cầm bữa tối của anh mang đi, và bảo anh rằng anh còn việc phải làm. Cụ thể là tìm cách nào đó để đưa em quay trở lại. Mẹ đã đúng, em biết đấy. Anh không muốn già đi một mình trong khổ sở như Larsen. Ông ấy đã phải trả giá. Bố anh để mất mẹ anh vì ông không để tâm đúng mức tới việc giành lại bà. Ông ấy cúp đuôi quay về nhà và để làm gì? Vì tiền và cái lãnh địa mắc dịch đó. Và ông ấy luôn khổ sở kể từ hồi đó. Anh đã phải mất một quãng thời gian để hiểu ra, nhưng giờ đây khi đã hiểu, anh sẽ không bỏ cuộc đâu. Anh muốn có lại em. Anh cần em.” Anh đưa tay tới, gạt một lọn tóc ra sau tai cô. “Và em không làm cho chuyện này dễ hơn chút nào.”
Annabelle nhắm mắt lại và lắc đầu. “Chính anh mới là người không muốn mọi việc dễ dàng.” Cô đang rối bời, cô đang đau khổ, và cô đang bị dắt mũi. Như thể chết dần chết mòn trong nội tâm còn chưa đủ tồi tệ, giờ cô còn cảm thấy muốn phát điên.
“Em sợ gì nào? Hãy nói với anh. Đừng bỏ chạy như em làm khi trước.”
“Em không bỏ chạy. Em bị vứt bỏ. Anh muốn biết cái gì làm em sợ. Được thôi. Em sợ đánh mất mình lần nữa. Em sợ suy sụp lần nữa. Em từng yêu Chip, và chẳng điều gì em làm có thể khiến anh ấy yêu em. Và khi anh ấy bỏ em...”
“Cậu ấy không bỏ em. Cậu ấy chết.”
“Anh ấy bỏ em khi từ chối điều trị. Anh ấy chưa bao giờ chịu thử. Anh ấy buông xuôi em, buông xuôi cuộc sống chung của em và anh ấy vì nó không đáng để tranh đấu. Em không đáng để tranh đấu.” Kiệt sức, cô ngồi phịch xuống trường kỷ, chống khuỷu tay lên đầu gối, mặt úp vào hai lòng bàn tay.
Tấm đệm bên cạnh cô lún xuống, và cánh tay Mike ôm vòng quanh cô, kéo cô lại bên anh. Anh hôn lên thái dương cô, ghì chặt lấy cô giây lát. “Bé con, anh không hề giống Chip. Có thể cậu ấy không có đủ can đảm để thử. Cho dù em có yêu ai nhiều đến thế nào đi nữa, nếu họ không có thứ lòng can đảm ấy, em không thể cho họ nó được.”
Mike hít một hơi sâu. “Anh từng hứa với em anh sẽ không đi đâu mà không có em. Anh đã phá vỡ lời hứa ấy, và em không hình dung anh ân hận thế nào vì bỏ rơi em đâu. Nhưng bé con, giờ anh đã trở lại, và anh sẽ không phạm phải cùng một sai lầm hai lần.”
“Mike...” Cô quay mặt sang anh, đưa một chân vắt tréo lên chân bên kia.
“Không, để anh nói nốt đã. Anh không sợ phải tranh đấu cho em, cho chúng ta, nhưng anh không thể làm điều đó một mình. Anh đoán là em đúng. Đôi khi chỉ mình tình yêu là chưa đủ. Người ta cần sẵn sàng chấp nhận mạo hiểm mọi thứ vì tình yêu đó. Chip không thể, nhưng anh thì có. Em thì sao? Hay em sẽ bỏ chạy khỏi điều em thực sự muốn?”
Kiệt sức, cô không còn nước mắt để khóc nữa. Cô đã hoàn toàn trống rỗng. “Bây giờ anh nói vậy, và em thực sự nghĩ anh tin vào điều đó, nhưng khi bố anh biết chuyện của chúng ta, ông ấy sẽ đe dọa tước đi tất cả.”
“Vẫn còn những công việc khác.”
Chúa ơi, cô yêu anh; mọi thứ thật rõ ràng, trắng hoặc đen. Anh vẫn không hiểu. “Ông ấy từng đe dọa không cho Chip một xu nào. Anh không biết ông ấy thế nào đâu.”
“Anh không mấy bận tâm đến tiền của ông ấy. Tiền thật tuyệt, nhưng anh sẽ không bán cả linh hồn mình đi vì nó. Và đó là điều anh phải làm để lựa chọn tiền thay vì em. Anh sẽ không buông xuôi như bố anh. Anh không giống Chip. Anh không cần tiền để làm cho mình hạnh phúc. Anh chỉ cần em.” Mike bế cô lên lòng, ôm lấy cô thật chặt.
Khuôn mặt cô áp sát vào cổ anh, mạch đập của anh áp lên má cô, và hai cánh tay cô ôm chặt lấy quanh người anh. “Em sợ. Mất Chip gần như đã giết chết em, và với anh ấy, em không hề có những cảm xúc như em dành cho anh. Nếu có chuyện gì xảy ra...”
Mike đặt cô nằm dựa lưng xuống, và anh chống người trên hay cánh tay cúi xuống cô, hôn cô thật dịu dàng trước khi đôi mắt anh bắt gặp đôi mắt cô. “Bé con, anh không thể hứa anh sẽ không bao giờ rời xa em, nhưng anh có thể hứa anh sẽ không bao giờ lựa chọn rời xa em. Chúng ta có thể có cuộc sống bên nhau. Chúng ta có thể xây dựng nó phù hợp với chúng ta, em và anh. Chẳng lẽ em để nỗi sợ hãi mất mát ngăn cản em có được điều đó? Nếu em làm thế, cả hai chúng ta đều thất bại. Anh không biết với em thế nào, nhưng anh không thể hình dung ra cuộc sống của anh không có em trong đó.”
Annabelle chẳng gặp khó khăn nào trong việc hình dung ra cuộc đời cô không có Mike. Một cuộc sống đầy đau khổ và cô đơn. Nó sẽ là một chuỗi ngày dài vô tận giống như mấy ngày vừa qua - dường như không có kết thúc. Anh đang ở ngay gần, có thật, và anh đủ yêu cô để thử. Anh đủ yêu cô để khiến cô muốn thử. Có lẽ nói cho cùng người ta vẫn có thể đem đến cho người khác ít nhiều lòng can đảm. “Em không phải hình dung ra nó. Em đã trải qua ba ngày vừa rồi sống trong nó.”
“Chúa ơi, anh hy vọng chúng thật tệ hại.” Mike mỉm cười cúi xuống cô.
Cô đang vừa bật cười vừa khóc. “Thực sự rất, rất tệ hại.”
“Vậy em sẽ lấy anh và cho phép anh đưa em ra khỏi cảnh tệ hại đó chứ?”
Tim cô như nhảy vọt lên, nhưng cô không dám chắc nguyên nhân là do cô đang sợ chết khiếp hay vì Mike đang nằm sát trên người cô, thật gần, và nhìn cô với cái nhìn luôn làm miệng cô khô khốc và quần lót ướt đẫm. Cô đoán là cả hai. Họ sắp cùng nhau nhảy xuống khỏi một vách đá, và tất cả những gì cô có thể làm là đặt niềm tin vào anh, nếu không phải vào chính mình.
________________________________________
[1] Một loại viên ngậm bạc hà.
[2] Một bộ phim của Mỹ, sản xuất năm 1959.