Là la lá .... _ nó vừa đi vừa hát trong khi sắp trễ giờ học mất tiêurồi nhưng nó vẫn rất thong thả như không có chuyện gì xảy ra cả
Nó thong thả cho đến khi nhìn thấy cái đồng hồ Casio trắng trên tay nó thì lúc đó nó mới la làng lên . Nó tăng tốc chạy như bay đến trường và bácbảo vệ đã thấy cô nàng xinh đẹp phóng như bay nên bác cười rồi chờ nóvào trường .
- Thương con nên mới cho con vào đó không là dẹp luôn nhá _ bác bảo vệ hù nó
Nó cười rồi phóng vào lớp nhưng tới lớp thì lớp thì nó khựng lại không dám vô ... vì bây giờ là tiết của bà già ế nhệ ( bà cô chủ nhiệm và cũngnhư cô dạy môn Hoá của nó )
Nó đứng trước lớp rồi đi qua đi lại để tìm cách vào lớp mà không bị phát hiện . Nhưng người tính không bằng trời tính ...
- Nguyễn Vy Anh , sao giờ này em mới đến lớp ? Sao em không ở nhà luôn đi !!!
- Em cũng muốn vậy lắm ! Nhưng ba má em nào cho phép , nếu cho là emkhông vất vả đến trường làm chi ? _ nó trả lời lí nhí trong miệng khôngdám nói lớn
- Cô thật buồn em Vy Anh , sao em học giỏi mà quậyquá vậy ? _ bà cô nhấn mạnh chữ " quậy " cho nó nghe thấy mà tự thấy ănnăn hối lỗi nhưng đời đâu giống như mơ .
Miệng nó thì xin lỗi nhưng lòng nó thì chửi bà già ế nhệ không cần phải chê .