Khi Bias Là Liều Thuốc Chữa Lành

Chương 17: Quá khứ của Sa Hạ



Chuyện là…

8 năm trước

Sa Hạ và Giai Ân, hai cái tên nổi bật nhất của trường Trung học Phổ thông A – một ngôi trường danh giá nổi tiếng với truyền thống đào tạo những con người tài năng, thành công, từ nghệ sĩ đến chính trị gia, lãnh đạo xuất chúng.

Mỗi năm, ngôi trường này đều cho ra đời những thế hệ học sinh không chỉ tài giỏi mà còn mang trong mình phong thái của những người dẫn đầu.

Giữa tập thể ưu tú ấy, Sa Hạ và Giai Ân là hai ngôi sao sáng, khiến ai ai cũng phải ngưỡng mộ.

Sa Hạ, với gương mặt thanh tú và nụ cười dịu dàng, từ lâu đã trở thành hình mẫu lý tưởng trong mắt biết bao người.

Không chỉ là hoa khôi trường, cô còn là Hội trưởng Hội học sinh, người luôn giữ vững vai trò lãnh đạo một cách điềm tĩnh và đầy tự tin.

Cô không chỉ có tài lãnh đạo mà còn sở hữu một trái tim nghệ thuật đam mê âm nhạc. Câu lạc bộ Âm nhạc của trường dưới sự dẫn dắt của cô luôn tỏa sáng với những buổi biểu diễn xuất sắc.

Sa Hạ đặc biệt yêu thích đàn piano, và mỗi khi cô ngồi trước cây đàn, đôi tay lướt nhẹ trên những phím đàn đen trắng, cả không gian như được đắm chìm trong giai điệu tuyệt vời.

Điều đó không chỉ chứng tỏ tài năng thiên bẩm của cô, mà còn khơi dậy cảm hứng cho những người xung quanh.

Cô không chỉ là một học sinh xuất sắc, mà còn là nguồn động lực, là người luôn truyền lửa cho bạn bè và những người hâm mộ.

Nhưng bên cạnh tất cả những danh hiệu và sự ngưỡng mộ, Sa Hạ vẫn luôn giữ cho mình một khoảng cách nhất định với những chàng trai.



Mỗi ngày, cô đều nhận được không ít lá thư tỏ tình, những ánh mắt say mê của các nam sinh, nhưng trái tim cô chưa bao giờ rung động.

Cô luôn khéo léo từ chối, giữ cho mọi thứ trong tầm kiểm soát mà không làm ai tổn thương. Dường như bên trong cô là một bức tường kiên cố, không dễ để ai có thể tiếp cận được trái tim ấy.

Trái ngược hoàn toàn với Sa Hạ là Giai Ân – cô bạn thân từ thuở nhỏ, người đồng hành luôn bên cạnh cô. Giai Ân không quan tâm đến những danh hiệu hay vị trí quyền lực trong trường.

Sức hút của Giai Ân đến từ sự tự do, phóng khoáng trong phong cách và cách cô sống đúng với bản thân mình. Nếu như Sa Hạ tỏa sáng trong âm nhạc, thì Giai Ân lại nổi bật trong võ thuật.

Là thành viên chủ chốt của câu lạc bộ Karate, Giai Ân thể hiện sức mạnh và sự quyết đoán qua từng động tác.

Mỗi lần cô luyện tập, ánh mắt sắc bén và động tác mạnh mẽ của cô luôn thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

Không ít chàng trai bị cuốn hút bởi sự mạnh mẽ đầy nội lực ấy – một sự hấp dẫn tự nhiên, không cần cố gắng nhưng vẫn khiến người khác không thể rời mắt.

Khi Sa Hạ và Giai Ân đi cùng nhau, họ tạo thành một cặp đôi hoàn hảo, được gọi là "Double Visual" của trường.

Một bên là vẻ đẹp dịu dàng, nữ tính; một bên là sự mạnh mẽ, cá tính. Hai người họ khác biệt, nhưng lại hòa hợp đến kỳ lạ. Họ như hai mặt của một đồng xu, bổ sung cho nhau và làm nổi bật lẫn nhau.

Một buổi sáng, Sa Hạ vừa bước vào cổng trường. Dáng người thanh thoát trong bộ đồng phục gọn gàng của cô ngay lập tức thu hút ánh nhìn từ những người xung quanh.

Mái tóc dài đen mượt buông xõa nhẹ nhàng trên bờ vai, mỗi bước chân của cô đều toát lên sự điềm tĩnh và thanh lịch.

Tuy nhiên, đôi mắt cô hôm nay dường như mang theo chút mệt mỏi, có lẽ là do những ngày bị ốm trước đó.



Tiếng gọi từ phía sau làm Sa Hạ giật mình: “Sa Hạ à…”

Quay lại, Sa Hạ thấy Giai Ân đang hối hả chạy về phía mình. Mái tóc buộc cao của Giai Ân đung đưa theo từng bước chân nhanh nhẹn, và trên gương mặt cô hiện rõ sự lo lắng.

Khi đến gần, Giai Ân không ngần ngại khoác tay lên vai Sa Hạ, giọng nói hơi dốc nhưng vẫn thể hiện rõ sự quan tâm: “Cậu đã khỏe hơn chưa?”

Sa Hạ khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn người bạn thân. “Mình đỡ nhiều rồi. Ở nhà mấy ngày liền khiến mình ngột ngạt quá, nên hôm nay quyết định đi học lại.”

Giai Ân nhíu mày, nhưng trong đôi mắt lại ánh lên vẻ nhẹ nhõm. “Lúc cậu ốm, mình nhớ cậu muốn chết. Không có cậu, mấy ngày qua buồn lắm!”

Sa Hạ bật cười, nụ cười của cô ấm áp và nhẹ nhàng, như ánh nắng sớm mai. “Thì hôm nay mình đã đi học lại rồi, cậu không phải buồn nữa nhé.”

Tuy nhiên, Giai Ân không dễ buông tha. Cô đùa giỡn, nhướng mày đầy tinh nghịch: “Vậy hôm nay cậu phải mời mình một bữa thật ngon để chuộc lỗi mấy ngày bỏ rơi mình!”

Sa Hạ khẽ gật đầu. “Được thôi, nhưng cậu phải chọn nhà hàng phù hợp với túi tiền của mình đấy nhé.”

Giai Ân mỉm cười đầy tự tin, đôi mắt sáng lên khi nghĩ đến đồ ăn ngon: “Yên tâm, mình biết vài chỗ hay lắm. Để mình nhắn tin cho cậu sau.”

Hai cô gái bước tiếp, câu chuyện giữa họ cứ thế tiếp tục mà không có dấu hiệu dừng lại. Tiếng cười khẽ vang lên, hòa cùng với tiếng gió thoảng qua, khiến con đường vào lớp học trở nên ấm áp và vui vẻ hơn.

Sa Hạ cảm thấy thật nhẹ nhõm khi có Giai Ân bên cạnh, và Giai Ân, dù không nói ra, nhưng trong lòng cũng thầm cảm ơn vì sự trở lại của Sa Hạ – người bạn mà cô luôn trân trọng.

Sa Hạ và Giai Ân – hai cô gái mang trong mình những tính cách riêng biệt, nhưng khi đứng cạnh nhau, họ tạo nên một sự kết hợp hoàn hảo, một tình bạn mà không gì có thể thay thế.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv