Khi Bias Là Liều Thuốc Chữa Lành

Chương 10: Nỗi đau giấu kín



Trong khi các thành viên dần đi vào giấc ngủ, ánh đèn mờ dần, nhưng trong lòng mỗi người vẫn còn vang vọng những hình ảnh về buổi họp fan đầy cảm xúc hôm nay.

Đặc biệt là về cô gái bí ẩn ấy – một người hâm mộ không chỉ khiến các thành viên chú ý bởi vẻ đẹp, mà còn bởi câu chuyện không lời cô mang theo.

Nguyên Vũ nằm trên giường, mắt nhìn lên trần nhà, vẫn không ngừng suy nghĩ về ánh mắt của cô gái ấy, ánh mắt mà dường như chất chứa những điều chưa thể nói ra.

Anh thầm tự hỏi: "Phải chăng, có khi nào, định mệnh đã khiến chúng ta gặp nhau?"

"Chính Hàn à, cậu ở lại đây một chút, mình có chuyện muốn nói với cậu," Thắng Triệt lên tiếng, giọng điệu pha chút nghiêm túc nhưng cũng không giấu nổi sự lo lắng trong từng lời nói.

Chính Hàn lặng lẽ ngồi xuống ghế, đôi mắt hơi hạ thấp, biểu lộ sự mệt mỏi. Dường như cả cơ thể anh đang gánh nặng bởi điều gì đó, mà ngay cả chính anh cũng không thể hiểu rõ.

"Mấy ngày nay, cậu có chuyện gì không vui sao? Thể trạng hôm nay của cậu trông không được tốt, mình cảm thấy cậu có điều gì đó chất chứa trong lòng. Hay là… cậu và anh Thái Doãn có chuyện gì à? Mình thực sự lo lắng cho cậu, Chính Hàn à,"

Thắng Triệt nói với giọng đầy ân cần, đôi mắt anh chăm chú nhìn người anh thầm yêu, hy vọng tìm thấy điều gì đó trong ánh mắt Chính Hàn.

Chính Hàn thở dài một cách nhẹ nhàng, cố nở một nụ cười dù gượng gạo: "Chỉ là công việc dạo này khá bận rộn nên mình cảm thấy mệt mỏi thôi. Còn về chuyện giữa mình và anh Thái Doãn, cậu không cần lo lắng quá đâu. Hiện tại thì mình và anh ấy vẫn rất bình thường."

Thắng Triệt im lặng một lúc, không nói gì nhưng trong lòng không khỏi lo lắng. Anh cảm thấy có điều gì đó không ổn. Sự bình thường mà Chính Hàn nói không làm anh yên tâm, mà ngược lại, càng khiến anh thêm phần bối rối.

"Nếu cậu và anh ấy bình thường thì tốt rồi… nhưng tại sao mình lại cảm thấy hụt hẫng thế này?" Thắng Triệt lẩm bẩm với chính mình, trong lòng anh tràn ngập những cảm xúc khó tả.



Chính Hàn đứng dậy, ánh mắt nhìn xuống mặt đất như muốn che giấu điều gì đó: "Nếu không còn chuyện gì nữa thì mình đi nghỉ ngơi trước đây, cậu ngủ ngon nhé."

Thắng Triệt gật đầu, dù vẫn còn chút băn khoăn trong lòng: "Ừm, ngủ ngon."

Cánh cửa khép lại, những nỗi lo trong lòng Thắng Triệt vẫn còn đó, không thể xua tan. Anh không ngờ rằng, đằng sau nụ cười gượng gạo của Chính Hàn là một nỗi buồn sâu kín mà cậu đã giấu đi.

Thật ra, mối quan hệ giữa Chính Hàn và Thái Doãn không hề "bình thường" như cậu nói.

Chính Hàn đã không thể liên lạc với Thái Doãn suốt mấy ngày nay. Gọi điện thì không ai bắt máy, nhắn tin thì không có hồi đáp. Tin nhắn hôm nay cậu gửi "Anh đang bận gì à? Sao không trả lời tin nhắn của em vậy?" vẫn chưa có câu trả lời.

Mỗi lần nhìn vào màn hình điện thoại, Chính Hàn cảm thấy tim mình thắt lại. Cậu yêu Thái Doãn nhiều hơn mọi người có thể tưởng tượng, và mỗi phút giây không có tin tức từ anh, lòng cậu như bị dao cứa.

Chính Hàn không dám thổ lộ những điều này với ai, thậm chí là với Thắng Triệt – người luôn quan tâm cậu hết mực.

Cậu sợ rằng nếu nói ra, nỗi đau này sẽ trở nên thật hơn, sẽ không còn là nỗi sợ thầm kín mà là một thực tế phũ phàng cậu phải đối diện.

Trong căn phòng tối, Chính Hàn nằm trên giường, đôi mắt nhìn trần nhà, đầu óc tràn ngập suy nghĩ. Mọi thứ dường như đang tan vỡ trong tay cậu, mà cậu lại không thể làm gì để ngăn nó lại.

Những dòng nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má, cậu biết rằng tình yêu của mình đang trên bờ vực của sự tan vỡ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv