4. Mặt của Mộ Thần vẫn trước sau duy trì biểu cảm “= 皿 =”.
Không chỉ cậu, mà weibo đám đồng bọn của Mộ Thần đều tràn ngập tinh thần sqee hết mình.
Part 1: “Hội otaku fujoshi”, “smut”, “mature”, “Truyện ngắn BL”, “Đội du kích otaku và fujoshi”, vân vân, và thêm một loạt OOXX bay đầy giời của bọn giả mạo kinh doanh qua mạng bất lương.
Part 2: Một đám đồng bọn, bạn bè kết giao qua internet, cả lũ đứa nào đứa đấy đều rặt một lũ lưu manh giả danh cán bộ, mà toàn chư vị hủ nữ hủ nam hết sức chong-xáng-ngây-thơ-hiền-hòa, thỉnh thoảng lại có vài nam thanh thiếu niên manh động ôm hình em Miku và pantsu em Miku mà ngấu nghiến bay xẹt qua.
Part 3: Đặt phần mềm Quản gia tri kỷ của tôi[1] chủ yếu là để vào đám ID “XXX trên đầu lưỡi”, mỗi lần đăng nhập vào weibo đều nhất định sẽ hiện lên đập vào mắt là hàng tá hình ảnh, đủ các loại mỹ thực thỏa mãn toàn bộ 360 độ các hướng khẩu vị của Mộ Thần.
Nói tóm lại, mấy thứ này, tuyệt đối không thể để cho Cát Uy Hồng biết.
Vì thế, Mộ Thần làm ngơ như không biết gì, nhìn chằm chằm sợi dây nguồn của máy tính một cách thực thà, rồi quay sang Cát Uy Hồng cười tỏa nắng: “Honey à, bây giờ muộn quá rồi, chúng mình đi nghỉ sớm thôi.”
“Hừ,” sắc mặt Cát Uy Hồng xấu đi hẳn, “Em có bí mật không muốn anh biết phải không?”
“Sao lại thế chứ ha ha ha ha ha ha ha a..” Mộ Thần miệng nói thì nói thế, nhưng trong bụng lại không kìm được tưởng tượng đến viễn cảnh văng đủ các loại “(╯▔ 皿 ▔)╯” ra trước mặt quý ngài cao lớn 1m82 có thừa này.
Lúc bấy giờ sắc mặt Cát Uy Hồng mới dễ coi hơn một chút, hắn chậm rãi đi về phía chiếc máy tính.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Mộ Thần lập tức nhắm mắt lại vọt tới góc nhà, đá bay cái phích cắm nguồn điện.
Đầu đang tưởng tượng đến cảnh máy tính tắt phụt đen ngòm, còn Cát Uy Hồng thì sầm mặt nổi cáu, Mộ Thần có hơi sợ hãi.
Thế nhưng, khi cậu trợn mắt lần thứ hai, cậu mới phát hiện một điều, một điều đau đớn làm cậu càng thêm sợ hãi gấp bội.
——Cậu đã quên mất tiêu là cậu đang dùng laptop!!! Rút dây điện thì vẫn còn cái thanh pin chết tiệt để dùng!!!
5. Thế là Cát Uy Hồng tự nhiên nhìn thấy rõ ràng Mộ Thần đang làm gì.
Hắn vẫn duy trì y nguyên si cái bản mặt than của mình, từ tốn đánh giá Mộ Thần từ trên xuống dưới một phen.
Mộ Thần toàn thân run bần bật, thiếu chút nữa quỳ rạp xuống sàn kêu khóc “Hảo hán xin tha mạng, tôi trên có mẹ già dưới có con thơ, lương ăn đều dựa cả vào máy tính, thân này còn mấy cọng lông đâu!”
Mặt Cát Uy Hồng vẫn khó coi như trước, hắn ấn thử con trỏ chuột, bắt đầu quét qua một lượt nội dung trên màn hình.
Trên màn hình chính là nội dung bài trên weibo mà Mộ Thần vừa rồi chưa kịp post.
23333HPP!!! _(:з” ∠) @Đội tiên phong trên mặt trận gei[2] ha ha ha ha 2333333!!! // @Alexander thầy đè chết em rồi 23333333333 // @Đội tiên phong trên mặt trận gei // @Nợ nần đầm đìa_Chỉ cầu bán thân Yooooooo! // @A Bảo ca ca_Chẳng có gì là phù vân ——>w