(H)
Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn ngủ, Khúc Miên nằm trên giường, quay lưng về phía cậu nghịch điện thoại.
Tim Tát Tân Địch đập thình thình trong lồng ngực, cậu gọi anh, nhưng anh không trả lời.
Cậu ôm gối đầu bước vào phòng, nhẹ tay đóng cửa rồi đến bên giường anh, cậu nói: “Anh, tối nay em ngủ với anh.”
Khúc Miên vẫn lướt Weibo, không phản ứng.
Tát Tân Địch mím môi, xếp gối mình lên đầu giường rồi nhẹ nhàng nằm xuống.
Cậu đắp chăn cho Khúc Miên xong ghé xem chung điện thoại với anh, khô khan bình luận: “Họ mặc không đẹp bằng anh.”
Khúc Miên dịch người ra phía đối diện, kệ cậu.
Tát Tân Địch: …
Tát Tân Địch nằm bên cạnh Khúc Miên, giương mắt nhìn trần nhà, tủi thân nói: “Anh, sao tự nhiên anh lại bơ em? Tại em tỏ tình với anh à?”
Khúc Miên: …
Tát Tân Địch kéo chăn lên quá đầu, gối chung gối với Khúc Miên: “Anh, em nhớ anh, lúc tập huấn lại càng nhớ anh, lần trước tại sao anh lại giẫm chân em thế?”
Hơi thở của cậu phả vào gáy Khúc Miên, nhiệt độ cơ thể cậu khá cao, như có như không áp sát người anh, một khoảng cách không mấy an toàn.
Nhưng Khúc Miên vẫn không nhìn cậu.
Cậu ôm chặt lấy anh, xóa bỏ hoàn toàn cái khoảng cách không mấy an toàn kia.
Bên dưới của Tát Tân Địch đã căng cứng, hơi cọ vào phía sau anh, tay cậu đặt phía trước ngực anh. Bỗng cậu nhổm dậy, miết chặt lấy cằm Khúc Miên.
Khúc Miên ngẩn người nhìn cậu. Hai người nhìn nhau trong yên lặng, cậu cúi đầu hôn lên môi anh.
Người con trai đang dịu dàng hôn anh, đôi mắt vẫn mở nhấn chìm anh trong tình cảm nồng nhiệt, khiến anh khó lòng từ chối.
Một bàn tay to lớn luồn vào vạt áo, lần lên trên dịu dàng xoa nắn vòm ngực, khiến toàn thân anh đều cảm thấy tê rần, nhưng anh vẫn không chịu nói gì với Tát Tân Địch. Điện thoại trượt khỏi tay anh rơi xuống giường, anh cũng nhìn Tát Tân Địch ở khoảng cách gần như vậy, cảm nhận sự dịu dàng trong mỗi động tác của cậu.
Tát Tân Địch chậm chạp rời khỏi đôi môi anh rồi lại thơm nhẹ lên đó một lần nữa, một luồng thở dốc lỡ lọt qua khóe môi, cậu run run nói: “Em thích anh từ rất lâu rồi, hai năm trước, cái ngày mà Thạch Dạng tỏ tình với anh em cũng ở đó, còn lúc vẫn ở trên tàu điện, em chỉ cách anh chưa đầy hai bước chân.”
Khúc Miên ngẩn ra, anh không hề có chút ấn tượng nào về cậu.
Tát Tân Địch lo lắng nuốt nước bọt, bàn tay cậu lướt xuống eo anh, hơi dùng sức cởi quần anh. Bản thân cậu cũng cởi sạch sẽ.
Cậu vụng về làm theo những chỉ dẫn cậu từng đọc, khám phá thân thể Khúc Miên, nhưng khi lần xuống bên dưới lại phát hiện, nơi đó của anh cực kỳ mềm mại, giống như… đã được bôi trơn.
Tầm nhìn cậu lướt qua chai dầu bôi trơn nơi đầu giường, cậu chợt ngộ ra điều gì đó.
Nhịp tim cậu dồn dập, cậu nhìn sâu vào mắt anh, đỡ lấy bản thân từ từ đi vào nơi đó, cậu nghe tiếng anh khẽ rên rỉ, lại trở lên mút mát cánh môi anh: “Anh tin em đi mà, Châu Huân cũng ở đó, ngay khoảnh khắc nhìn thấy anh em đã biết tim mình lỡ nhịp, nhưng ngay lúc em đến gần anh thì tên Thạch Dạng chết bầm kia đã tỏ tình thành công.”
Bên dưới của Khúc Miên rất đau, anh cắn môi nhìn Tát Tân Địch, cậu nhận ra ngay, với tay lấy chai bôi trơn phía đầu giường, bóp đầy lên thứ đã cương cứng của bản thân, lại lấy một chút xoa lên ngón tay, chậm rãi nới rộng nơi ấm áp kia của Khúc Miên.
Tiếng rên rỉ của anh khiến cậu run lên bần bật, cậu đang lên giường với người cậu mơ ước, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy sung sướng vô ngần.
Cậu dùng ngón tay nới rộng nơi đó của anh, cảm nhiệt độ ấm nóng bên trong, thủ thỉ: “Anh đâu biết em thích anh đến nhường nào, mã QR của anh nằm trong điện thoại em lâu như vậy nhưng em vẫn không dám kết bạn, mãi tới hôm hai người chia tay lại để em chứng kiến.”
Cậu thật sự tiến vào bên trong nơi mềm mại đó, ngón tay thon dài của anh túm chặt lấy ga giường, không kiềm được khẽ nấc lên, không ngừng thở dốc.
Anh buông tay ôm lấy cổ Tát Tân Địch: “Ha… Em cũng ở đó sao?”
Tát Tân Địch vuốt ve cơ thể anh, ánh mắt khát khao từng vị trí trên thân thể ấy, khẽ khàng đẩy eo: “Em cũng ở đó. Tụi mình đã có duyên với nhau rồi, không chịu ở bên nhau nữa trời sẽ phạt mất.”
Khúc Miên nỉ non: “Anh chịu được… em vào sâu hơn đi.”
Nhìn đôi môi anh đang sắp bị chính anh cắt nát, Tát Tân Địch vội hôn lấy: “Đây là lần đầu của em, có đau lắm không anh?”
Giọng Khúc Miên pha đầy âm mũi: “Anh cũng vậy, nhưng không đau lắm.”
Tát Tân Địch thô bạo hôn riết lấy anh.
Cậu không tỏ rõ cảm xúc trên mặt, nhưng thâm tâm thì mừng rỡ như bắn pháo bông, Khúc Miên chưa từng làm với Thạch Dạng, nếu vậy có khi nào tất cả “lần đầu tiên” của Khúc Miên đều thuộc về cậu không!!!
Cậu ôm lấy Khúc Miên từ phía sau, sau khi vào trong liền dịu dàng thúc eo, chậm rãi ra vào nơi đó. Tuy rằng động tác không nhanh, nhưng lần nào tiến vào cũng chạm tới nơi sâu nhất. Hai tấm thân trần trụi quấn quýt lấy nhau trên chiếc giường lớn, một người vì dục vọng mà nặng nề thở dốc, một người thì nức nở khiến máu mũi của ai đó như sắp phun trào, đã vậy người ấy còn nói…
Khúc Miên: “A… Cún con, nơi đó, chạm vào nơi đó nữa đi.”
Lửa dục của Tát Tân Địch bị anh khiêu khích cho bùng cháy, thuận theo lời anh mà thúc eo không ngừng vào nơi ấy, nước mắt Khúc Miên mất kiểm soát tuôn rơi. Cánh tay anh vòng ra sau ôm lấy gáy cậu, nghiêng đầu hôn nhẹ lên môi cậu cổ vũ: “Cún con giỏi lắm.”
Mắt Tát Tân Địch đỏ ngầu, quấn quýt lấy môi anh: “Tại sao anh lại không để ý tới em vậy, giờ có thể nói cho em biết không?”
Nơi đó của Khúc Miên không ngừng bị Tát Tân Địch ra vào, ánh mắt anh rã rời, cậu cứ thúc eo khiến anh không thể nói trôi chảy: “Không… Không phải… Anh chỉ muốn… trêu em thôi… Lát nữa em mà không chịu tới, anh sẽ ra… chỗ em…”
Tát Tân Địch đẩy nhanh tốc độ, mách tội anh: “Anh hư lắm, cứ bắt nạt em vì em ngốc thôi.”
Khúc Miên khẽ cười: “Em là đứa ngốc. Hôm ấy anh luôn muốn đưa em đến nhà anh là bởi… bữa tối ánh nến anh đã chuẩn bị cả rồi, em lại nói với anh em phải lên tuyển sớm, sao anh lại không bực mình cơ chứ?”
Tát Tân Địch trợn tròn mắt: “Hôm đó anh…”
Giọng nói Khúc Miên như lông vũ, khều cho lòng Tát Tân Địch vừa ngứa ngáy lại vừa ngọt ngào: “Anh thích em, cún con, anh chấm em rồi đó.”
Anh còn nói: “Cún con, cơ thể anh mềm dẻo, em có thể thử những tư thế khác.”
Tát Tân Địch bị nhấn chìm trong bể tình.
Cậu xoay người Khúc Miên lại, cắn lấy môi anh, vừa gợi cảm vừa bá đạo nói: “Được, ông đây sẽ cho anh biết thế nào là sung sướng.”
Một đêm trôi qua như vậy.
Tát Tân Địch thật không ngờ, anh trai như thần tiên ấy sau khi trở thành người yêu mình lại có sự thay đổi lớn đến vậy, khiêu gợi cực kỳ.
Sáng hôm sau, cậu đang bón cháo cho Khúc Miên thì bị anh nắm lấy cổ áo, kéo lại gần hôn một hồi lâu, biếng nhác mà ngoan hiền yêu cầu: “Em dùng miệng bón cho anh.”
Tai Tát Tân Địch bỗng rực hồng, cậu chạy vội vào phòng vệ sinh cẩn thận đánh răng mấy lần, xong xuôi mới quay lại bên giường. Cậu ngậm cháo trong miệng bón cho anh, thế rồi cũng chẳng rõ ai mới là người ăn nhiều hơn.
Tối nay cậu phải về đội, vì vậy cả buổi sáng cậu cứ bám riết lấy Khúc Miên, hết táy máy tay chân rồi lại xoa xoa nắn nắn.
Khúc Miên ôm lấy cậu, nửa thân trên của Tát Tân Địch vẫn để trần, anh nhào nặn cơ bụng của cậu, khẽ hỏi: “Cún con này, em có cảm thấy công việc hiện tại của anh không được chính đáng không?”
Ngừng một chút, anh bổ sung: “Phải nói thật.”
Tát Tân Địch cảm thấy khó hiểu, trước tiên cứ kéo chăn lại cho Khúc Miên đã, kéo xong mới bối rối hỏi: “Tại sao lại không chính đáng?”
Khúc Miên nghẹn lời, anh nhận ra mình không giải thích được.
Câu hỏi này tựa như cực kỳ vô nghĩa đối với Tát Tân Địch, cậu hoàn toàn không hiểu ý anh là gì, nhưng anh lại rất muốn biết câu trả lời của cậu. Anh sắp tốt nghiệp, tuy rằng công việc hiện tại đủ để nuôi sống bản thân, nhưng thẳng thắn mà nói thì xét về địa vị, về thu nhập, công việc này quả chẳng là gì so với luật sư.
Tát Tân Địch vẫn đang đợi anh, anh sắp xếp lại từ ngữ: “Em muốn anh làm luật sư, hay tiếp tục công việc hiện tại?”
Tát Tân Địch: …
Tát Tân Địch vẫn chưa hiểu: “Anh thích làm gì thì làm đấy, làm gì mà chẳng…”
Bỗng như có mặt trời chân lý chói qua tim cậu: “A, em biết anh lo cái gì rồi! Anh yên tâm, mẹ bảo tốt nghiệp rồi anh làm nghề gì thì cũng sẽ mua cho chúng ta một căn nhà gần chỗ anh làm, một căn giữa chỗ anh làm với chỗ em tập huấn, một căn chỗ em tập huấn, thế là bất kể lúc nào chúng ta cũng có thể gặp nhau.”
Khúc Miên: …
Nỗi lo lắng của Khúc Miên còn chưa kịp thành hình đã bị cậu dùng tiền đập cho tan tác, anh bỗng nhận ra, anh có làm công việc hiện tại mà anh đam mê hay làm luật sư gì đi chăng nữa, thì số thu nhập cũng chẳng đáng bao nhiêu để lọt vào mắt mẹ Tát.
Khúc Miên nghe cậu nói mà rối rắm hồi lâu, hỏi: “Nhà em làm* nghề gì vậy?”
*干啥 (gàn shá), tiếng Đông Bắc đọc là 嘎哈 (gā há)
Lời còn chưa dứt Tát Tân Địch đã cười như được mùa, cậu cắn nhẹ lên gáy Khúc Miên: “Thôi xong, tiếng Đông Bắc lây từ người này sang người khác thật, anh đừng đang lúc lồng tiếng lại lỡ miệng nói một câu tiếng Đông Bắc đấy nhé.”
Khúc Miên: …
Mắt thấy Khúc Miên đang trừng cậu, cậu chàng vội vàng nghiêm túc: “Em chưa nói với anh hả? Nhà em phất lên nhờ đào dầu mỏ.”
Khúc Miên: …
Tâm trạng Khúc Miên càng lúc càng phức tạp: “Người nhà em…”
Tát Tân Địch: “Sao thế?”
Cậu nhìn thẳng mắt Khúc Miên, soi xét anh mấy hồi xong bỗng nhíu mày: “Sao anh hỏi nhiều thế? Hối hận rồi đấy à? Em nói anh nghe nhá, không dễ thế đâu.”
Khúc Miên: …
Khúc Miên lườm cậu cháy mặt: “Cún đần.”
“Đuôi” Tát Tân Địch lại vẫy lên rối rít, cười đến là xán lạn: “Em thích anh gọi em là cún con hơn.”
Khúc Miên mỉm cười: “Cún con, sau này mong được em chăm sóc.”
Ý anh vốn là cuộc đời anh sau này giao cả lại cho em, lại nghe tiếng Tát Tân Địch: “Anh nói em mới nhớ, em phải nhờ bảo mẫu ở nhà nấu cơm cho anh mới được, cơm anh ăn không chất lượng gì cả, để bác ấy nấu cho đầy đủ dinh dưỡng.”
Khúc Miên: …
Khúc Miên nhìn cậu cầm điện thoại lên gọi cho ai đó, đúng chất nói làm là làm ngay, bỗng cảm thấy thật may mắn vì đã hẹn hò với một cậu chàng “hán tử” người Đông Bắc.
Hết chương 18
Chuyên mục mỗi chương một cụm từ tiếng Đông Bắc:
Khụ khụ, bùng học đêy.