Có lẽ là chưa từng chịu ủy khuất như vậy, cũng có lẽ là chịu ảnh hưởng của ấu tể này mà mất đi trầm ổn, Giang Mạch nhất thời không nhịn được cáu kỉnh lại gầm lên mấy tiếng. Này còn chưa hết, nàng còn ở trong lòng Vân Thanh Việt giương nanh múa vuốt, một bộ dạng muốn nhào tới.
Vân Thanh Việt bị hù giật mình, vội vàng ôm chặt nàng, rồi sau đó ngập ngừng nhìn Chấp Minh: "Thần Quân..."
Chấp Minh không nhìn nàng, hắn nghe thấy Tiểu Nãi Hổ gầm lên, cầm hồ lô ngọc trong lúc nhất thời có chút trầm mặc —— Hắn thật sự cũng chỉ là trêu chọc ấu tể mà thôi, nào biết bảo bối không được của tiểu lão hổ nhãi con này, thế nhưng là sữa! Thần thú bọn họ rõ ràng ăn là thiên tài địa bảo, uống chính là quỳnh tương ngọc lộ, bình sữa thành bảo bối lúc nào?!
Thần Quân trong lòng mắng thầm không thôi, nhưng tình huống trước mắt này lại thật là xấu hổ, vì thế hắn đành phải cho mình một cái bậc thang đi xuống: "Không có việc gì, ta chỉ là nhìn xem ngày thường nàng ăn cái gì."
Khi nói chuyện, Chấp Minh mở hồ lô ngọc ra, chỉ nhìn lướt qua liền nói: "Linh khí ít ỏi, là sữa của yêu thú Kim Đan?"
Vân Thanh Việt liền trả lời: "Hồ lô này là sữa của Liên Vân Báo." Nói xong dường như sợ Chấp Minh Thần Quân có gút mắc trong lòng, liền lại nói: "Đệ tử tu vi nông cạn, có thể tìm thấy cũng chỉ có yêu thú Kim Đan.".
||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi |||||
Chấp Minh cũng không có ý định trách tội nàng, nhưng sau khi nghe nàng nói vẫn là nhất thời không nhịn được biểu tình quái dị. Sau đó hắn đóng hồ lô ngọc lại, lúc này mới nói: "Ngươi cũng biết, ngoại trừ con ở trong lòng ngực ngươi, chưa từng có con thần thú nào là uống sữa lớn lên." Nói xong ném hồ lô ngọc đi, lại một lần nữa treo lên cổ Tiểu Bạch Hổ, lại bồi thêm một câu: "Còn là sữa của yêu thú Kim Đan cấp thấp như vậy."
Vân Thanh Việt nghe vậy có chút xấu hổ, Giang Mạch lại không cảm thấy ủy khuất, trái lại nàng cảm thấy Vân sư tỷ đặc biệt vì mình đi tìm sữa đã thật tốt. Lập tức hai cái móng vuốt chặt chẽ bảo vệ hồ lô ngọc, liền muốn cùng Chấp Minh lại "lý luận" một phen.
Chấp Minh có lẽ nhìn ra nàng không ngừng nghỉ, lúc này không chút biến sắc liếc mắt nhìn nàng một cái, lời của Giang Mạch đến bên miệng tức khắc liền nghẹn họng.
Giang Mạch có chút hoảng sợ, không biết sợ hãi bất thình lình của mình từ đâu mà đến. Hệ thống vẫn luôn trầm mặc lại tựa như nhìn trộm suy nghĩ trong lòng nàng, vào lúc này rốt cuộc lên tiếng phổ cập kiến thức nói: "Chấp Minh, cũng là Huyền Vũ. Người trước mặt này không chỉ đã thành niên, hơn nữa thực lực cũng đã đạt tới đỉnh cao của thế giới này. Nói cách khác, ký chủ người vừa rồi dỗi chính là đại lão full cấp."
Luận tiểu hào của Thôn Tân Thủ đối đầu với đại lão full cấp là tâm tình gì? Đặc biệt tiểu hào này vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ dỗi đại lão... Tiểu Nãi Hổ đột nhiên liền kinh hoàng chỉ muốn hỏi hệ thống, hệ thống trò chơi của nó có thời hạn bảo vệ tân thủ hay không?
Đáp án đương nhiên là không có, rốt cuộc hệ thống trò chơi thăng cấp lại thần kỳ như thế nào, hiện thực cũng vẫn là hiện thực.
Chấp Minh thấy Tiểu Nãi Hổ bỗng nhiên liền nhát gan, trong lòng cũng có chút kỳ quái, chỉ là hắn rốt cuộc không phải loài thú so đo với ẩu tể. Lập tức thu hồi ánh mắt rơi vào trên người Tiểu Nãi Hổ, lại hỏi Vân Thanh Việt: "Ngoại trừ sữa, ngươi còn cho nàng ăn cái gì?"
Vân Thanh Việt cũng là xuất thân tiên môn chính tông, hơn nữa Huyền Thanh Tông có thần thú Huyền Vũ bảo hộ, đệ tử trong môn đối với thần thú tứ tượng ít nhiều gì cũng có chút hiểu biết. Nàng đương nhiên biết thần thú phải dùng thiên tài địa bảo đến nuôi, đáng tiếc con trong lòng ngực nàng lớn lên sai lệch rồi, nàng không phải không lấy thứ tốt đút cho, nhưng tiểu gia hỏa này ngoại trừ sữa ra, duy nhất tiếp thu và trầm mê cũng chỉ có cắn dược.
Trước mặt có thần thú chân chính hỏi đến, Vân Thanh Việt đương nhiên cũng là không hề giấu giếm, liền nói ra hết tình trạng bất thường của Tiểu Nãi Hổ. Chấp Minh sau khi nghe xong cũng cảm thấy kinh ngạc, còn đặc biệt đòi một viên Dưỡng Nguyên Đan của nàng để kiểm tra.
Vân Thanh Việt lấy ra Dưỡng Nguyên Đan, cũng giải thích với Chấp Minh: "Thần Quân không biết, Dưỡng Nguyên Đan này vốn là được đệ tử Luyện Khí kỳ dùng để củng cổ căn nguyên và bồi dưỡng thân thể, hiệu quả tuy là bình thường, nhưng được ở dược lực ôn hòa. Hơn nữa đệ tử phát hiện, từ khi Tiểu Bạch Hổ ăn dược này, thể chất kỳ thật vẫn luôn đang cải thiện. Cũng là bởi vì điều này, nàng thích ăn Dưỡng Nguyên Đan này, đệ tử mới có thể tìm tới rất nhiều thứ này để nàng coi như ăn vặt."
Giang Mạch nghe vậy lỗ tai run lên, lúc này mới rõ ràng tại sao Vân Thanh Việt dễ nói chuyện như vậy, một đường cho nàng ăn Dưỡng Nguyên Đan không có một ngàn cũng có mấy trăm —— Bình thường mà nói, gặp được ấu tể kén ăn, không có ai sẽ dung túng như vậy.
Tiểu Nãi Hổ cảm động Vân sư tỷ cẩn thận săn sóc, cái đuôi nhúc nhích, lại lần nữa không chút biến sắc quấn lấy cổ tay Vân Thanh Việt.
Chấp Minh đương nhiên không để ý đến chút động tác nhỏ này của nàng, sau khi đích thân kiểm tra Dưỡng Nguyên Đan, đan dược Luyện Khí kỳ này trong mắt hắn đương nhiên vô cùng gần với chất thải công nghiệp. Vì thế Chấp Minh trầm ngâm một lúc, nhìn Tiểu Bạch Hổ nói: "Xem ra ngươi sinh ra vốn đã yếu ớt, là cần ngày sau bù đắp. Nhưng ngươi ăn Dưỡng Nguyên Đan này không có tác dụng gì, dược hiệu thật sự quá kém."
Tiểu Bạch Hổ nghe vậy không tự chủ gật gật đầu, "Ngao ô" một tiếng, tràn đầy chua xót phụ họa nói: "Vừa mới bắt đầu còn tốt, sau đó liền không có tác dụng, ta cắn dược đều sắp ói ra." Vẫn là sữa dễ uống.
Chấp Minh nghe thấy buồn cười, đưa tay vào trong tay áo lấy ra một bình ngọc, đưa tới trước mắt Tiểu Bạch Hổ: "Đây là Thanh Nguyên Linh Tủy."
Nghe tên đã biết rất cao thượng rồi, ánh mắt Tiểu Bạch Hổ lập tức bị hấp dẫn, sau đó đôi mắt hổ tròn xoe dần dần sáng lên —— Ngay vừa rồi, hệ thống chợt lóe lên một lời nhắc nhở trước mặt nàng: "Ký chủ, thứ tốt đó! Năng lượng trong cái bình này cao hơn Dưỡng Nguyên Đan gấp vạn lần, uống một giọt hiệu quả hơn so với một vạn viên Dưỡng Nguyên Đan nhiều!"
Giang Mạch gần nhất cắn dược đều sắp nôn ra lập tức vui mừng khôn xiết, ánh mắt nhìn bình ngọc trong tay Chấp Minh đâu chỉ khát khao, quả thật liền sắp chảy cả nước miếng. Mà sau khi biết thân phận của đối phương, Giang Mạch cảm thấy khả năng mình có được bình linh tủy này không nhỏ.
Rốt cuộc yêu quý ấu tể là thiên tính của mọi chủng tộc không phải sao?
Tiểu Nãi Hổ vươn một móng vuốt ra, nóng lòng muốn với tới bình ngọc trước mắt.
Nhưng Chấp Minh Thần Quân dù đã lớn tuổi nhưng lại thích chọc nàng, đầu ngón tay vừa chuyển lại nắm bình ngọc vào trong lòng bàn tay, làm cho Giang Mạch bắt hụt. Tiểu Bạch Hổ tính khí nóng nảy vừa định thẹn quá thành giận, liền nghe thấy giọng nói mang theo hài hước của hắn vang lên: "Đi theo ta, ta liền cho ngươi." Nói xong liền lắc lư bình ngọc ở trước mắt nàng, lại nói: "Không chỉ cho ngươi Thanh Nguyên Linh Tủy, còn có nhiều thứ tốt hơn."
Ánh mắt Giang Mạch không tự chủ được lắc lư theo, tựa như một con mèo bị trêu chọc. Nhưng sau khi nghe Chấp Minh Thần Quân nói, nàng vẫn là rời mắt khỏi bình ngọc, ngược lại hồ nghi nhìn về phía Chấp Minh.
Chấp Minh lúc này cũng thu lại hài hước lúc trước, cam đoan nói: "Thật sự, không lừa ngươi."
Giang Mạch nhìn đôi mắt hắn, ánh mắt đặc biệt dừng trên Thanh Nguyên Linh Tủy trong tay Chấp Minh một lúc, cuối cùng vẫn là vừa xoay người liền trực tiếp nhào vào trong lòng ngực Vân Thanh Việt —— Nàng vùi đầu vào đầu vai sư tỷ, ngay cả đôi mắt cũng chưa lộ ra ngoài, rõ ràng là mắt không thấy tâm không phiền.
Chấp Minh Thần Quân dụ dỗ thất bại, thở dài, trái lại cũng không có cưỡng cầu cái gì, qua tay liền giao Thanh Nguyên Linh Tủy cho Vân Thanh Việt. Đồng thời còn giao cho Vân Thanh Việt một tấm ngọc giản, bên trong là《 Sổ tay chăn nuôi thần thú 》hắn vừa mới khắc. Cho hai thứ này, hắn lại dặn dò Vân Thanh Việt: "Tiểu gia hỏa này sinh ra không dễ, sau này có vấn đề gì liền tới tìm ta."
Nói xong lời này, hắn cũng không đợi Giang Mạch quay đầu lại, vung tay áo một cái xoay người liền biến mất không thấy dấu vết. Đừng nói Tiểu Nãi Hổ quay đầu muộn một bước, ngay cả Vân Thanh Việt tu vi Kim Đan đỉnh phong này cũng không nhìn tìm thấy một chút tung tích của hắn.
Tuy là như thế, Vân Thanh Việt vẫn là hành lễ về phía hư không: "Đa tạ Thần Quân."
Tiểu Nãi Hổ liền trực tiếp nhiều hơn, thấy Chấp Minh Thần Quân vừa đi, ánh mắt liền nhìn thẳng vào Thanh Nguyên Linh Tủy trong tay Vân Thanh Việt. Mà Vân Thanh Việt cũng không có ý tưởng cất giấu bảo vật này, thấy Tiểu Bạch Hổ nhìn chằm chằm, liền trực tiếp cho nàng.
Giang Mạch lập tức kích động không thôi, mở ra bình ngọc ngay tại chỗ liền muốn uống, từ nay về sau không bao giờ chạm vào tiểu đường hoàn nữa.
Nào biết bình ngọc mở ra còn chưa lên đến miệng, thanh âm nhắc nhở của hệ thống lại đột nhiên vang lên: "Đinh, hệ thống kiểm tra đo lường đến linh vật cấp cao, không phù hợp với cấp bậc của ký chủ sử dụng, còn mong ký chủ thận trọng đối đãi."
Động tác của Giang Mạch ngừng lại, vừa vặn hiện tại Chấp Minh Thần Quân cũng đi rồi, vì thế trực tiếp mở miệng hỏi: "Hệ thống ngươi có ý gì?"
Hệ thống quang đoàn rơi xuống trên miệng bình ngọc, ánh sáng màu vàng ấm lóe sáng lên, giải thích: "Ý chính là cấp bậc của ký chủ quá thấp, hệ thống không khuyến khích người sử dụng vật phẩm vượt cấp." Nói xong không đợi Giang Mạch nghi ngờ, liền tiếp tục nói: "Hiện thực không phải trò chơi, hệ thống không thể cấm dùng vật phẩm, nhưng Thanh Nguyên Linh Tủy này ẩn chứa quá nhiều năng lượng, ký chủ tùy tiện sử dụng, có nguy cơ nổ banh xác."
Giang Mạch nghe được câu trước còn muốn phản bác lại, nghe xong móng vuốt ôm bình ngọc đều cứng lại. Tiếp đó nàng liền cảm thấy ngứa móng vuốt, muốn đánh hệ thống, đồng thời trong miệng còn có câu chửi rủa khó có thể phun ra.