Vân Thanh Việt hai ngày nay có chút lo lắng, bởi vì nàng phát hiện Tiểu Bạch Hổ nàng nhặt về cái gì cũng không ăn, chỉ thích ăn Dưỡng Nguyên Đan tiểu đường hoàn. Hàng tồn kho của nàng bị quét sạch không tính, đệ tử trở về hai ngày qua, Dưỡng Nguyên Đan trên người mấy đệ tử Luyện Khí kỳ cũng đều bị nàng đổi lấy, sau đó Tiểu Bạch Hổ ôm bình dược, miệng gần như chưa từng ngừng.
Thần thú rốt cuộc phải nuôi như thế nào đây? Còn tiếp tục ăn như vậy có không đủ dinh dưỡng hay không? Tiểu Bạch Hổ này vốn là rất yếu.
Đừng nói Vân Thanh Việt nhìn lo lắng, ngay cả bản thân Giang Mạch hai ngày qua cắn dược cũng sắp nôn ra —— Dưỡng Nguyên Đan không ngọt, nhưng tự có một cổ thanh hương, hơn nữa vào miệng là tan. Nhưng đồ vật ăn ngon đến mấy thì ăn nhiều cũng sẽ ngán, đặc biệt cắn dược này còn lấy ngàn là đơn vị đo.
Rốt cuộc, Giang Mạch nuốt liên tục mấy bình tiểu đường hoàn chịu không nổi, héo úa nhấn bình dược rỗng hỏi hệ thống: "Hệ thống, Dưỡng Nguyên Đan này quá ít kinh nghiệm, ta đều sắp ăn đến nôn rồi. Hơn nữa hiện tại một ngày đều không thăng được một cấp, tới thời gian còn sẽ đói bụng, ngươi có biết Tu Chân giới còn có đan dược gì tăng nhiều kinh nghiệm không?"
Hệ thống trả lời thật làm người thất vọng: "Xin lỗi ký chủ, hệ thống không ở network của thế giới này, không biết đâu."
Giang Mạch nghe được đáp án này, mắt trắng [1] gần như muốn trợn lên trên trời —— network network, mạng của Tu Chân giới từ đâu kết nối với nó? Cho nên hệ thống phế vật này hiện tại chỉ là máy tính không kết nối mạng thôi sao?
[1] Mắt trắng hay bạch nhãn này chỉ ý khinh thường ấy.
Không khéo, động tác trợn trắng mắt này của Tiểu Phế Hổ vừa vặn bị Vân Thanh Việt thấy được, bước chân nàng đến gần dừng lại, luôn cảm thấy Tiểu Bạch Hổ này quái quái chỗ nào. Nhưng mà bản thân nàng đối với thần thú cũng không tính là hiểu biết, cho nên cũng chỉ là ngừng một chút, rồi sau đó bước đến liền nhìn thấy Tiểu Bạch Hổ đang nhấn một bình dược rỗng dưới móng vuốt, mày tức khắc nhíu lại: "Ngươi lại ăn xong một lọ rồi?"
Móng vuốt của Giang Mạch giật giật, gần như theo bản năng muốn giấu bình rỗng đi, không hiểu sao có chút chột dạ.
Tính tình Vân Thanh Việt tuy lạnh, nhưng cũng là người cẩn thận, bởi vậy cũng không bỏ sót động tác nhỏ của Giang Mạch. Dáng vẻ ấu tể chột dạ có chút đáng yêu, Vân sư tỷ rốt cuộc không đành lòng trách cứ, cuối cùng lấy ra một hồ lô ngọc đặt ở trước mặt Tiểu Bạch Hổ: "Nếm thử cái này xem?"
Trước đó, Vân Thanh Việt đã thử cho ăn rất nhiều lần. Từ linh thảo linh quả, đến đan dược ăn thịt, nàng có thể nghĩ đến đều tìm tới. Tiểu Bạch Hổ cũng rất nể tình nếm thử, đáng tiếc linh đan linh dược có thể để một kiếm tu mang theo bên người, tám phần đều là dùng để chữa thương giải độc, Giang Mạch ăn cũng vô ích, hiệu quả cực kỳ bé nhỏ.
Nhưng thật ra linh quả nàng gặm hai quả, xem như thay đổi khẩu vị, nhưng cũng không rất thích ăn. Đến nỗi những cái đó ăn thịt... Xin lỗi, mặc dù nàng biến thành lão hổ, nhưng cũng không muốn ăn thịt sống đâu!
Đáng tiếc cấp bậc của Giang Mạch quá thấp, hai bên giao tiếp không tiện, bởi vậy Vân Thanh Việt cũng không biết Tiểu Bạch Hổ là không ăn đồ sống, chỉ coi nàng thật sự ăn chay.
Lúc này không biết Vân sư tỷ lại tìm cái gì tới? Giang Mạch có chút tò mò, nhưng cũng không bài xích nếm thử đồ ăn mới, vì thế nâng vuốt hổ lên ấn trên hồ lô ngọc, mắt hổ tròn xoe nhìn Vân Thanh Việt.
Vân Thanh Việt hiểu ý, giúp nàng mở nắp ra, một mùi hương sữa hơi tanh tức khắc phân tán.
Đây là... cuối cùng cũng nhớ ra ấu tể nên uống sữa?
Không chỉ Vân Thanh Việt, ngay cả Giang Mạch và hệ thống đều đã quên mất vụ này —— Tiểu Bạch Hổ sinh ra đến nay mới nửa tháng, vẫn là bảo bảo thật hàng giá thật, sao có thể mỗi ngày lấy đan dược ăn như cơm?!
Giang Mạch liếm liếm môi, thò lại gần uống một ngụm, sau đó là một phát không thể quay đầu.
...
Ấu tể rốt cuộc cũng tìm được thực đơn chính xác, tuy rằng tốc độ cắn dược không hề chậm lại, nhưng Vân Thanh Việt cũng yên tâm không ít. Mấy ngày sau nàng thường để Tiểu Bạch Hổ ở lại trong phòng, một mình ra ngoài, có khi ở trên linh thuyền, có khi không có.
Như thế bảy tám ngày trôi qua, rốt cuộc xa xa nhìn thấy sơn môn của Huyền Thanh Tông.
Ngày này, thời gian tính toán không sai biệt lắm, những đệ tử Huyền Thanh Tông ở trong phòng bế quan tu luyện lần lượt bước ra cửa phòng. Bọn họ tốp năm tốp ba tụ tập ở trên sàn tàu, hoặc là nói chuyện phiếm với người quen, giao lưu tâm đắc chuyến này, cũng hoặc là thừa dịp chưa trở về tông môn, trao đổi với nhau chút tài nguyên thu hoạch từ chuyến này.
Trong số đó hai người Vân Thanh Việt cứu về là sinh động nhất. Có linh dược trợ giúp, mấy ngày qua vết thương của hai người đã gần như sắp lành, giờ phút này bọn họ du tẩu trong đám người, biểu tình lúc thì thất vọng, lúc thì nôn nóng.
Nói chuyện bị cắt ngang vài lần, liền có người nhịn không được mở miệng nói: "Triệu sư đệ, Chu sư đệ, các đệ làm gì vậy?"
Triệu sư đệ nghe vậy quay đầu, nhìn thấy người hỏi chuyện ánh mắt sáng lên, không đáp lời hỏi ngược lại: "Thạch sư huynh, chỗ huynh có dư Điểm Tinh Thảo không?" Hắn vừa mới nói xong, Chu sư đệ bên cạnh vội tiếp một câu: "Vân Lăng Thảo chỗ huynh có không?"
Điểm Tinh Thảo và Vân Lăng Thảo cũng không phải đồ vật hiếm lạ gì, linh thảo nhị giai mà thôi, chính là một trong những nhiệm vụ mà tông môn phân công cho cấp đệ tử Luyện Khí kỳ vào bí cảnh rèn luyện. Nhưng mà cũng đúng là bởi vì không hiếm lạ, người bình thường sau khi hái đủ linh thảo nhiệm vụ cần, hơn phân nửa sẽ không thu thập thêm. Cho nên hai người hỏi những sư huynh đệ quen biết, cũng không ai có dư để có thể cho bọn hắn.
Thạch sư huynh trước đó không lâu đã Trúc Cơ, nhiệm vụ lần này không có hai vật này, hai người dò hỏi cũng chỉ là thử vận may mà thôi. Nhưng vận khí lúc này của bọn hắn xem như không tồi, Thạch sư huynh nơi đó vừa vặn thật là có.
Chỉ thấy hắn một mặt lấy Điểm Tinh Thảo và Vân Lăng Thảo trong túi trữ vật ra, một mặt mở miệng hỏi: "Các đệ sao lại thế này, hai loại linh thảo này liền ở phía Tây Bắc của bí cảnh, không thể dễ tìm hơn, thời gian nửa tháng các đệ tại sao chưa hái được?"
Hai người vui mừng nhận lấy, nói tạ với hắn, tiếp theo đó là một lời khó nói hết: "Sư huynh huynh không biết..."
Lời nói vừa bắt đầu đã dừng lại, bởi vì hai người khóe mắt dư quang thoáng nhìn thấy một mảnh góc áo màu xanh. Mà ở trên con linh thuyền này, người mặc bạch y có rất nhiều, người mặc áo lam cũng có rất nhiều, nhưng mặc thanh y cũng chỉ có một mình đại sư tỷ... Trong tay bọn họ còn cầm linh thảo mới vừa xin được, giờ phút này cảm giác giống như là bị bắt gian tại trận, cả người đều cứng đờ.
May mắn đại sư tỷ cũng không có để ý tới bọn họ, mảnh góc áo màu xanh lướt qua bọn họ, đi thẳng về hướng khoang thuyền. Không ít ánh mắt dõi theo, lại nghe thấy có người đột nhiên "Ồ" một tiếng.
Việc Vân Thanh Việt nuôi một con Tiểu Bạch Hổ trên linh thuyền, ngoại trừ bản thân nàng ra không có người thứ hai biết. Dù sao bí cảnh rèn luyện tuy cách tông môn không quá xa, nhưng cũng không quá gần, mà loại thần thú Bạch Hổ này lại quá nổi bật. Nàng sợ sau khi các đệ tử biết, mấy ngày qua sẽ truyền tin tức ra ngoài rước lấy tai họa, cho nên dứt khoát nhốt Tiểu Bạch Hổ ở trong phòng mình.
Cho đến hôm nay tông môn trong tầm mắt, không chỉ có những tiểu đệ tử xuất quan, Tiểu Bạch Hổ cũng rốt cuộc có thể ra ngoài hít thở không khí.
Quả nhiên, rất nhanh liền có người nhận ra Bạch Hổ, từng cặp mắt tò mò nóng rực dồn dập chú ý đến đây. Mà Vân Thanh Việt không dao động, hơi cúi người, liền treo một hồ lô ngọc lên cổ Tiểu Bạch Hổ.
Hồ lô ngọc chỉ bự bằng lòng bàn tay của người trưởng thành, tu sĩ cầm trong tay có vẻ mấy phần tinh xảo đáng yêu, nhưng treo trên cổ Tiểu Bạch Hổ liền có vẻ có hơi lớn. Mà Tiểu Nãi Hổ vốn cũng không để ý, trái lại còn vô cùng vui mừng dùng móng vuốt ôm lấy hồ lô ngọc, nhân tiện dụi dụi cái đầu nhỏ lên tay Vân Thanh Việt, tỏ ra vô cùng thân mật.
Nhìn thấy một màn này, rốt cuộc có người lẩm bẩm nói nhỏ: "Đó là Bạch Hổ sao? Thần thú Bạch Hổ trong truyền thuyết?"
Sư huynh bên cạnh khẳng định nhãn lực của hắn: "Là Bạch Hổ không sai. Thần thú trong truyền thuyết, nhìn thật nhỏ bé thân nhân, cũng không biết trong hồ lô ngọc của đại sư tỷ giấu cái gì?"
Lập tức liền có người đoán: "Là linh dịch đi."
Lại có người đoán: "Là linh tủy đi."
Cuối cùng còn có người tổng kết: "Có thể làm cho thần thú quý như vậy, khẳng định là thiên tài địa bảo gì đó!"
...
Lời của Editor:
Hẳn là thiên tài địa bảo:))) Ngồi Edit đọc cười xỉu