Những năm sau đó, bất cứ khi nào Lâm Vãn nhớ lại ngày cô đối mặt tử thần, từ đáy lòng cô biết, ngay sáng hôm đó, những dấu hiệu cảnh báo đã xuất hiện.
Đầu tiên khi vừa mở cửa, cô thấy một con rắn đang cố thủ ở ngay ngoài cửa. Cô đồng nghiệp ở cùng sợ hãi nhảy phắt lên giường hét ầm lên, mặc dù Lâm Vãn cũng rất sợ nhưng cô vẫn lấy hết can đảm dùng cái giá ba chân trong phòng hất con rắn đi, sau đó đóng cửa lại, gọi điện thoại cho người nhân viên nhà khách lên xử lý.
Huyện Lâm Tân là một huyện nghèo nổi tiếng ở đây, nhà khách họ ở nằm trong ngôi làng trong thị trấn. Thị trấn gần khu bảo tồn, nói dễ nghe thì là có môi trường tốt, phong cảnh đẹp, còn nói trắng ra thì là lạc hậu và nghèo nàn.
Tuy nhiên người nhân viên phục vụ rất nhiệt tình, sau khi bắt con rắn đi, anh ấy còn giúp họ gọi xe ba bánh, cẩn thận dặn dò tài xế là đưa bốn người an toàn tới khu bảo hộ.
Người lái xe nghe nói họ tới kiểm tra khu bảo tồn, dọc đường đi anh ta coi luật giao thông như không, thỉnh thoảng quay đầu qua giới thiệu với nhóm người Chim hót khe rằng khu bảo tồn ở Lâm Tân đang hoạt động tốt thế nào.
“Nếu là tôi ấy hả, có tiền tôi sẽ tổ chức làm du lịch xung quanh đây, thu hút khách du lịch từ các nơi đổ về, vậy là sẽ chấm dứt những ngày cực khổ!”
Đường núi gập ghềnh xóc nảy, Lâm Vãn thấy đầu mình bị xóc tới sắp điên. Cố bám vào khung xe ba gác, cô và đồng nghiệp nhìn nhau, ai cũng ngại nói ra sự thật.
Các chuyến khảo sát thực tế chỉ là một bước trong quá trình xem xét của Quỹ. Khi họ tới không có nghĩa là Chim hót khe sẽ đưa khu bảo tồn vào danh sách được tài trợ. Cả nước có gần 3.000 khu bảo tồn thiên nhiên với nhiều loại hình, Chim hót khe không đủ khả năng để cung cấp cho toàn bộ. Trong điều kiện kinh phí hạn hẹp, vẫn cần phải xem xét tính đa dạng, quý hiếm của các loài, liệu có giá trị nghiên cứu khoa học hay giá trị tuyên truyền hay không, hệ thống quản lý của khu bảo tồn có hợp lý hay không.
Hơn một tháng qua, Lâm Vãn đã rèn luyện được cảm xúc, ý chí sắt đá.
Hầu hết nhân viên cơ sở trong các khu bảo tồn đều có thái độ rất chân thành, khi họ nhìn mình với ánh mắt đầy mong đợi thì thật khó khăn để nói lời từ chối.
Lúc đầu, cô ám chỉ một cách uyển chuyển đại loại như “Loài này tương đối đơn lẻ”, “hiện tại có khá nhiều loài chim”, muốn họ ngừng lãng phí thời gian ở Chim hót khe để tìm kiếm sự hỗ trợ từ các đơn vị khác càng sớm càng tốt.
Không ngờ một lần về Nam Giang, cô bị Thư Phỉ gọi vào văn phòng mắng cho máu chó đầy đầu.
Thư Phỉ coi trọng cô là một chuyện, nhưng khi cần thì cũng mắng chẳng nể nang: “Cô nghĩ cô là ai! Cô dám nói bóng gió về kết quả mà không làm báo cáo chính thức sao? Cô có biết là có người gọi điện tới nói với tôi là Chim hót khe chúng ta đi khảo sát thực tế chỉ là giả, chỉ nhìn sơ qua rồi kết luận là được cấp kinh phí hay không, sự chuyên nghiệp của người nghiên cứu của cô để cho chó ăn rồi hả?!”
Lâm Vãn bị mắng tối tăm mặt mũi, muốn sụp đổ luôn.
Nhưng khi bình tĩnh lại, lời mắng của Thư Phỉ thật ra rất hợp lý. Ngay cả khi cô biết những khu bảo tồn đó không đủ tiêu chí để nộp đơn, cô không thể thuyết phục người khác chỉ bằng cách nói miệng.
Cô có ý tốt nhưng người khác sẽ cho là cô chỉ làm việc chiếu lệ.
Sau trận đó, Lâm Vãn không bao giờ nói những điều như thế nữa.
Mỗi lần kiểm tra, ghi lại số liệu, cô cười nói sau khi về họp bàn rồi mới có quyết định.
Vì vậy, khi tới Lâm Tân, Lâm Vãn dự định sẽ giữ nụ cười trên môi trong suốt hành trình.
Kết quả là sau khi xuống khỏi xe ba bánh, cô không thể nặn ra được một nụ cười, đơn giản chỉ vì bị quãng đường xấu xóc nảy tới mức hết cười nổi.
Cán bộ kiểm lâm địa phương dẫn họ đi sâu vào trong núi, mấy người đứng đầu bên kiểm lâm nói rất nhiều, liên tục giới thiệu những loài chim di cư nào có ở Lâm Tân trong mấy năm gần đây, số lượng chim cư trú, số lượng từng loài…
Lâm Vãn đi giữa đoàn người, nhận thấy một người kiểm lâm trẻ đi bên cạnh cô luôn có vẻ căng thẳng, khi ánh mắt anh ta chạm mắt cô thì quay đầu đi một cách mất tự nhiên, nhìn đi chỗ khác tránh ánh mắt cô.
Lúc đầu cô tưởng người này nhút nhát, nhưng sau vài lần cô nhận ra có điều gì đó không ổn.
Cô giả vờ buộc dây giày, tụt lại phía sau, khi người đồng nghiệp nam đi cùng đi tới, cô níu người đó nói: “Chú ý quan sát xung quanh, tôi cảm thấy họ đang che giấu gì đó.”
Anh bạn đồng nghiệp nghe xong gật đầu, đi được một đoạn thì chợt dừng lại: “Nhìn kìa, đằng kia có khoai tây dây leo*.”
Lâm Vãn nhìn theo tay anh, cô nhìn thấy trong rừng cây có một dây leo lớn giống dây nho, những nụ hoa trắng muốt quấn quanh cành lá, thấp thoáng sau những tán cây thấp.
“Anh có chắc không?” cô hỏi nhỏ.
Đồng nghiệp lợi dụng địa hình che chắn, âm thầm tới gần quan sát một lúc, sau đó quay lại: “Chắc chắn.”
Lâm Vãn cau mày, hiểu ra.
Sau khi trở lại khu nhà khách của kiểm lâm dưới chân núi, cô xem qua hồ sơ quan sát các loài chim ở địa phương, nhìn các cán bộ vẫn đang nói chuyện: “Hồ sơ theo dõi những mối nguy hại ở đâu ạ?”
Người đàn ông khựng lại, nói: “Khu vực xung quanh không có ô nhiễm môi trường, công tác tuyên truyền tốt nên không có nạn săn trộm.”
Lâm Vãn kiên nhẫn hỏi tiếp: “Còn sự xâm lấn của các loài thực vật ngoại lai?”
Bầu không khí chợt lạnh đi.
Lâm Vãn hít sâu một hơi, há miệng nhưng không biết phải nói gì.
Lộ trình đi khảo sát là do họ dẫn mà còn có thể thấy được khoai tây dây leo, có thể những nơi họ không nhìn thấy còn có những thực vật ngoại lai xâm lấn phát triển mạnh, sự sinh trưởng này có thể phá hủy môi trường sinh thái tự nhiên ban đầu của khu bảo tồn thiên nhiên huyện Lâm Tân.
Có thể họ đã nghĩ cách nhưng chưa làm được gì. Thấy đội khảo sát Chim hót khe đến thì muốn giấu diếm.
Trước khi rời đi, Lâm Vãn nhìn lại, thấy anh chàng kiểm lâm trẻ có vẻ hối hận, chắc anh ta tự trách mình che giấu không kỹ nên để họ phát hiện ra manh mối.
Đường về vẫn xóc nảy, đồng nghiệp cô ngập ngừng: “Thực ra thì những phương diện khác khu bảo tồn Lâm Tân này không tệ, nếu diệt sạch khoai tây leo thì có thể có hy vọng. Tôi có trò chuyện với họ, hoàn cảnh ở đây rất khó khăn, mấy năm nay mọi người kiên trì làm việc cũng chẳng dễ dàng gì.”
“Chậc, nhưng hệ thống quản lý cũng là một trong những tiêu chuẩn kiểm tra.”
Lâm Vãn thở dài, đưa ra quyết định, “Chuyện này tôi sẽ ghi vào biên bản kiểm tra, kết quả cụ thể thì tính sau vậy.”
Bị sự cố đó ảnh hưởng, lúc về mọi người có vẻ uể oải chán nản.
Làm bảo hộ động vật là vậy, thiên về giao tiếp, đối nhân xử thế, bản tính con người vốn dĩ phức tạp, liên quan tới nhau là điều khó tránh khỏi.
Lâm Vãn về làm báo cáo, khi cô viết gần xong thì nghe đồng nghiệp nam ở bên cạnh gõ cửa, nói người phục vụ giới thiệu món ăn khuya đặc biệt ở trong thị trấn, lái xe tầm nửa tiếng là tới nên rủ cô đi ăn cùng.
“Anh đi đi, tôi muốn viết cho xong báo cáo đã.” Lâm Vãn nói.
Cô đồng nghiệp ở cùng cô khó hiểu: “Đại ma vương đâu có bắt gửi ngay trong ngày phải không? Chờ lúc về Nam Giang rồi viết tiếp không được sao?”
Giọng Lâm Vãn nghiêm túc: “Đương nhiên là không, tôi về Nam Giang còn bận hẹn hò nữa.”
“Xí….” Ba người đồng nghiệp đồng thanh khinh bỉ cô.
Lâm Vãn cười với đồng nghiệp, ở lại một mình để hoàn thành báo cáo.
Mọi việc xong xuôi thì trời đã vừa rạng sáng, cô dụi mắt, định đi tới giường lấy điện thoại đang sạc gọi điện hỏi đồng nghiệp xem khi nào về.
Nào ngờ vừa cầm máy lên thì cơn choáng váng bất ngờ ập tới.
Lúc đầu cô tưởng mình ngồi lâu nên bị hạ đường huyết, nhưng sàn nhà tiếp tục chao đảo một cách kỳ lạ.
Không biết trong hành lang có ai đó hét lên: “Động đất!”
Trong khoảnh khắc, ý nghĩ lóe lên trong đầu Lâm Vãn là: “Chết tiệt, báo cáo chưa kịp lưu”, nhưng mặt đất không để cho cô kịp chộp lấy laptop đi xuống lầu, thậm chí cô không thể đi lại như thường. Cô chao đảo đâm sầm vào bàn trong cơn rung chuyển dữ dội.
Khoảnh khắc cuối cùng, Lâm Vãn ngã xuống đất. Một tiếng nổ lớn như trời sụp đất nứt, thế giới rơi vào sự im lặng chết chóc.
*
Bóng đêm bên ngoài cửa sổ xe dầy đặc như một lọ mực đánh đổ nghiêng về một phương, bao trùm lên bóng núi phía xa xa.
Trên đường cao tốc, mấy chiếc xe địa hình lao như bay.
Phía sau xe là Nam Giang, nơi cơn bão sắp đổ bộ tới, những người ngồi trên xe đều có vẻ mặt nghiêm trọng.
Di động Chu Diễn Xuyên không ngừng đổ chuông.
Ngay sau trận động đất, chính quyền huyện Lâm Tân đã liên lạc với Tinh Sang, hy vọng họ có thể hỗ trợ máy bay không người lái. Không có gì ngạc nhiên khi họ tìm tới Tinh Sang, dù sao thì trước đó Tinh Sang đã tham gia hạng mục tuần tra đường điện, huyện Lâm Tân là một trong những địa phương có sử dụng máy bay không người lái.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Chu Diễn Xuyên ấn huyệt thái dương, quay lại hỏi: “Bản đồ khảo sát địa hình miền núi của Lâm Tân gửi tới chưa?”
“Gửi rồi. Một đội cứu hộ đã sử dụng máy bay không người lái của Tinh Sang. Họ đang thu thập những hình ảnh mới để so sánh và đưa ra phương án giải quyết.”
“Đơn vị cung cấp pin gần Lâm Tân nhất đã liên hệ được chưa?”
“Cũng đã liên lạc xong. Họ sẽ gửi pin tới ngay hôm nay, chắc chắn có thể đảm bảo yêu cầu sử dụng trong mấy ngày tới.”
Chu Diễn Xuyên “Ừ”, sau khi kết nối sạc di động, anh bấm wechat nhìn qua.
Lâm Vãn không trả lời tin nhắn.
Tim anh như bị ai đó nắm chặt, lại tựa như bị dao cùn cứa qua cứa lại. Những cơn đau âm ỉ cứ ập tới khiến anh sợ hãi, khó thở.
“Lão đại, anh có muốn nghỉ ngơi một lát không?” giọng Hách Soái run run phát ra từ hàng ghế sau, sợ nói gì không hợp thì làm anh ấy suy sụp mất.
Chu Diễn Xuyên đờ đẫn trả lời: “Không cần.”
Hách Soái im lặng, quay đầu nhìn ra cửa sổ, chớp chớp mắt.
Anh được gọi dậy từ sáng sớm để tham gia cứu nạn, đó đúng là kinh nghiệm làm phi công mà anh không ngờ tới. Tuy anh thường ngày cà lơ phất phơ nhưng chỉ cần việc quan trọng thì anh chưa từng sợ điều gì.
Vì vậy, ngay khi biết có dư chấn, mưa lớn, lở núi, đất trôi, anh vẫn đến. Trên đường tới đây, anh tiếp tục tự xây dựng tâm lý cho bản thân, anh nghĩ mình là phi công, không cần tiến vào những nơi nguy hiểm nơi tiền tuyến, OK, không có vấn đề gì lớn.
Không ngờ trước khi tới điểm tập kết, anh nhận được tin nhắn của Từ Khang nói Lâm Vãn và mấy đồng nghiệp nữa đang ở Lâm Tân, 3 người kia không bị thương vì tình cờ ra ngoài khi động đất, nhưng Lâm Vãn thì không liên lạc được.
Hách Soái choáng váng.
Anh không dám nghĩ tới cảnh nếu Lâm Vãn có gì bất trắc, khi Chu Diễn Xuyên đến Lâm Tân sẽ như thế nào.
*
Lâm Vãn mơ mơ màng màng mở mắt, trước tiên xác nhận mình vẫn còn sống.
Chuyện này đúng là buồn cười, có một ngày cô lại tự hỏi “Mình chết hay chưa.” Nhưng mà chắc chắn là chưa chết vì toàn thân cô đau dữ dội, cô cũng không biết đau nhất là ở đâu, đầu cô như nhét đầy bông, lấp hết mọi suy nghĩ.
Trần nhà trên đầu cô đã nứt thành vô số mảnh, chèn ép tứ tung.
Lâm Vãn ngoảnh cổ nhìn xung quanh, mơ hồ nhận ra bên trái vật che chắn giúp cô là tủ quần áo lớn trong phòng, bên phải cô là cái bàn mà cô mới vừa sử dụng đã gãy làm đôi.
Cách đây không bao lâu đúng không?
Cũng không rõ, cô không biết thời gian đã qua bao lâu, nhưng cô nhớ giây phút cuối cùng, cô đã chật vật tìm được vùng tam giác an toàn bò vào đó.
Tiếng la hét, khóc lóc xung quanh dần yếu đi, cô không biết họ tiết kiệm sức lực để chờ cứu hộ tới hay là đã…
Lâm Vãn cố gắng cử động cơ thể, may mắn là không có vật gì nặng đè lên. Thậm chí tủ quần áo còn cho cô chút không gian có thể xoay trở một chút.
Có vẻ nó an toàn trong thời điểm hiện tại.
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu thì cảm giác rung chuyển lại lan tràn khắp đống đổ nát.
Lâm Vãn bảo vệ đầu mình theo bản năng, đồng thời cuộn tròn người lại, nhưng mặt cô vẫn bị mảnh vỡ và bụi bặm phủ lên. Cô khó chịu ho khan, khi dư chấn qua đi, cô cảm giác chất lỏng ẩm ướt từ từ trượt xuống mặt.
Chắc là máu, cô nghĩ.
Suy nghĩ hỗn loạn, không hiểu sao cô lại nhớ cách đây khá lâu, có một buổi trưa nắng nóng, cô tới quán café trên tầng thượng một tòa nhà xem mắt.
Cô quên tên người đó, nhưng cô nhớ người đó từng nói với giọng coi thường: “Đôi khi tôi ghen tị với phụ nữ. Học đại học xong thì tìm công việc ổn định rồi chờ kết hôn.”
Lâm Vãn cũng nhớ câu trả lời của mình, cô nói: “Công việc của chúng tôi thật sự nguy hiểm. Năm ngoái tôi và thầy mình đến khu bảo tồn sếu, suýt mắc kẹt trong đầm lầy không thể thoát được.”
Lúc nhớ lại đoạn đối thoại đó, ý nghĩ “có thể lần này sẽ chết” cuối cùng trở lại.
Mũi Lâm Vãn cay sè, cô nuốt sự nghẹn ngào xuống.
Khóc là một hành động rất phí sức, cô không thể phung phí sức lực mình cho việc đó.
Cô lau mặt, nhìn thấy một cuốn sách mỏng gần khuỷu tay, là sổ ghi chú được để trong phòng của nhà khách.
Ánh sáng lờ mờ chiếu vào qua khe hở, Lâm Vãn nhìn chằm chằm cuốn sổ trong mấy giây. Vừa đánh giá để biết bây giờ là ban ngày vừa khổ sở nghĩ mình có thể phải viết di thư.
Sau khi vất vả lấy được giấy bút, rất nhiều người hiện lên trong đầu Lâm Vãn. Cô quen nhiều người, quá nhiều người cô muốn nói lời chia tay, nhưng cuối cùng những hình bóng đó tan biến dần, chỉ còn lại hai người.
Triệu Lị và Chu Diễn Xuyên.
Xung quanh là đống đổ nát đáng sợ, cơ thể bị chèn ép trong một tư thế kỳ lạ, có thể viết thành chữ là một việc rất đau đớn. Nhưng Lâm Vãn vẫn nương theo ánh sáng mờ mờ đó mà lần lượt nhắn lại cho hai người quan trọng nhất trong đời cô.
Nếu không phải gặp động đất thế này, có lẽ cô không nghĩ rằng mình lại có nhiều điều muốn nói với Triệu Lị đến vậy.
Những lời cảm ơn và xin lỗi tràn ngập cả tờ giấy, nhưng câu cuối cùng lại dùng giọng điệu có vẻ vui đùa: [May mà mẹ với thầy Trịnh đã kết hôn. Chúc mẹ trăm năm hạnh phúc.]
Khi lật sang trang tiếp theo, Lâm Vãn khổ sở hít một hơi dài.
Cô nhìn tờ giấy đầy bụi, nghĩ tới ba chữ “Chu Diễn Xuyên”, lòng lại dâng lên sự đau thương mãnh liệt. Cô có thể tưởng tượng khi Chu Diễn Xuyên biết cô gặp tai nạn, nhất định anh sẽ lại nghĩ đến những chuyện sinh ly tử biệt mà mình đã trải qua
Đây là cảnh gặp lại mà cô không mong muốn nhất.
Thời gian từng phút trôi qua nhưng Lâm Vãn không dám đặt bút.
*
Đoàn người của Tinh Sang tới khu vực thiên tai đã là ba giờ chiều.
Mười mấy giờ tàu xe mệt mỏi nhưng không ai than thở một tiếng. Khắp nơi đều có người, ngoại trừ những cuộc trao đổi cần thiết thì mọi người đều im lặng.
Thị trấn, làng mạc trước đây không còn hình dạng ban đầu, chỉ cần nhìn từ xa đã thấy sự hoang tàn.
Chu Diễn Xuyên lạnh lùng tới đáng sợ, mặt anh không có biểu cảm gì, sau khi gặp người chỉ huy tại khu vực, anh vẫn có thể bình tĩnh hỏi bọn anh có thể giúp đỡ những gì.
“Người của anh có thể chia thành hai nhóm được không?”
Giọng người kia khàn khàn tựa như bị chà bằng giấy nhám, hỏi: “Vận chuyển vật tư và khảo sát địa hình.”
“Được.”
“Nhóm vận chuyển vật tư đi theo tôi,” người đó giơ tay chỉ cách đó không xa, “Nhóm khảo sát địa hình theo người đó.”
Chu Diễn Xuyên quay đầu nhìn thấy một thanh niên mặc áo khoác đỏ sậm, nước da ngăm đen, dáng người dong dỏng cao, trông như thành viên của đội cứu hộ tại chỗ.
Người thanh niên thấy bên này trò chuyện, bước đến hỏi: “Anh tới từ Tinh Sang?”
“Anh ấy họ Chu, phụ trách kỹ thuật của Tinh Sang. Đây là đội trưởng đội cứu hộ Noãn Phong, họ Trì. Anh có thể gọi anh ấy là đội trưởng Trì.”
Chu Diễn Xuyên thấy người này hơi quen nhưng nhất thời không nhớ ra: “Xin chào.”
“Xin chào.” Đội trưởng Trì gật đầu với anh, nhanh chóng vào thẳng vấn đề, “Tôi mới nghỉ ngơi xong, bây giờ chuẩn bị qua đó. Anh dẫn người và trang bị, cùng đi, vừa đi vừa nói.”
Chu Diễn Xuyên chia người của Tinh Sang thành hai đội, anh dẫn theo vài người, trong đó có Hách Soái, đi theo đội cứu hộ đến khu vực trung tâm địa chấn.
Sau khi đến một khu vực mà không thể nhìn ra hình dạng ban đầu, Chu Diễn Xuyên xắn tay áo, tháo máy bay không người lái và các thiết bị khác khỏi xe, tìm một nơi tương đối bằng phẳng, bắt đầu hợp tác khảo sát địa hình, giúp họ lập lộ trình cứu hộ.
“Có khả năng xảy ra núi lở ở điểm C4.” Chu Diễn Xuyên chỉ vào mô hình vừa dựng trong ghi chú, “Tôi đề nghị anh đi đường vòng từ A6.”
Đội trưởng Trì nhìn màn hình: “Được.” Anh ta dừng một chút, đột nhiên hỏi: “Có người quen ở Lâm Tân?”
Chu Diễn Xuyên liếc nhìn anh ta một cái, không nói tiếng nào, cũng không hỏi tại sao anh ta biết.
Từ khi tới Lâm Tân, anh đã buộc bản thân không được nghĩ tới Lâm Vãn, mà phải tập trung vào việc mình phải làm. Miễn là có thể cứu hộ nhanh hơn, cơ hội sống sót của cô ấy sẽ cao hơn.
Cơn đau nhói cứ hiện hữu trong lồng ngực, như thể trái tim mỗi nhịp đập đều nhắc nhở anh thời gian lại trôi qua thêm một giây.
“Người đó là gì của anh?” đội trưởng Trì hỏi.
Quai hàm Chu Diễn Xuyên căng cứng, một lát sau mới nói nhỏ: “Bạn gái, một người rất quan trọng.”
“Tên cô ấy là gì?”
“Lâm Vãn.”
“Ừm, tôi sẽ cố gắng giúp anh tìm cô ấy.”
Anh đứng lên vỗ vỗ vết bẩn trên quần. “Đầu năm đội cứu hộ muốn tìm công ty tặng vài chiếc máy bay không người lái. Xin xỏ hết ông này tới bà nọ chẳng ai thèm để tâm. Cuối cùng Tinh Sang nghe tin thì gửi thẳng tới 10 chiếc. Bất kể thế nào thì anh cũng đã giúp chúng tôi, lần này coi như chúng tôi đền đáp lại.”
Chu Diễn Xuyên giật mình, nhớ tới đúng là có chuyện đó. Nhưng anh không ngờ một ngày nào đó, máy bay không người lái lại được dùng để tìm dấu vết Lâm Vãn.
Cơn gió mạnh thổi qua, mùi máu hòa với mùi hôi thối lẫn trong gió.
Những hạt mưa rơi dày đặc, ngay lập tức làm mặt đất ướt sũng, sau động đất thường có mưa lớn, việc cứu hộ lại càng khó khăn hơn.
Chu Diễn Xuyên chuyển thiết bị trở lại trong xe, ánh mắt nặng nề nhìn màn hình, răng nghiến chặt vào môi nghe cả vị máu.
*
Lâm Vãn nghe trời mưa.
Tiếng mưa rơi vang vào tai như gần mà lại như rất xa.
Ý thức như con thuyền nhỏ lênh đênh giữa sóng gió, trồi lên hụp xuống, có thể bị biển cả nuốt chửng bất kỳ lúc nào.
Cô nhắm mắt, siết chặt tay.
Vào lúc sự sụp đổ đang tới gần, một âm thanh rất lớn vang lên.
Tiếng người, tiếng chó sủa, tiếng máy cắt ồn ào.
Có phải ảo giác không, cô bàng hoàng nghĩ, nếu không sao cô có thể nghe tiếng máy bay không người lái bay ngang qua?
Không biết đã qua bao lâu, bây giờ là ngày hay đêm.
Không gian chật hẹp tăm tối không chút ánh sáng, xung quanh tối mịt, ẩm ướt, giống như khoảnh khắc đen tối nhất trước lúc bình minh.
Cuối cùng ánh sáng tràn qua một khe hở rọi vào.
Cô nghe thấy ai đó hỏi cô: “Cô à, cô tên gì?”
“Lâm Vãn.”
“Cố lên, bạn trai cô đến rồi.”
Nước mắt cô ứa ra, hòa cùng cơn mưa tầm tã, từng chút chảy tràn vào tim cô.
Bên trong đống đổ nát vang lên những tiếng kêu cứu nghẹn ngào.
Khi được khiêng lên cáng, Lâm Vãn cảm giác được mắt mình bị một chiếc khăn che. Cô nắm lấy tay người đàn ông, yếu ớt: “Trong tay tôi có tờ giấy.”
“Gửi cho ai?”
“Bên trái cho Triệu Lị,” giọng Lâm Vãn càng ngày càng yếu, “Bên phải là của Chu Diễn Xuyên.”
“Được rồi, tôi sẽ gửi cho cô. Cô cố gắng giữ sức đi, được chứ?”
Khi Chu Diễn Xuyên vội vã lao tới điểm cấp cứu. Lâm Vãn đã được đưa vào phòng cấp cứu dã chiến.
Anh nhìn thấy đội trưởng Trì ngồi nghỉ trên mảnh sân lầy lội, anh ta ra hiệu anh đi qua rồi nói: “Chắc không có gì nghiêm trọng đâu, nhưng cô ấy có để lại lời nhắn cho anh.”
Chu Diễn Xuyên cầm tờ giấy đã bị vò thành cục, nước mưa thấm đẫm từng nét chữ cô.
Nhưng anh vẫn nhận ra nó trong nháy mắt.
Chỉ một dòng chữ ngắn ngủi.
[Chu Diễn Xuyên, nguyện cho đời này của anh luôn tự do tự tại, nguyện cho trái tim anh vẫn mãi giữ sự trong trẻo, quang minh chính đại.]
Một tia chớp từ xa đột ngột cắt ngang bầu trời đen kịt.
Mưa rít gió gào, mặt đất đầy rẫy vết thương.
Trong đêm tối mịt mùng, Chu Diễn Xuyên trầm lặng nhìn một lúc lâu, rồi chậm rãi đưa tay lên che mắt.
*****
Ghi chú:
Thông tin tổng hợp từ kienthuckhoahoc, baidu…+ đoán mò vì vậy có thể không chính xác, nếu là chuyên môn của bạn nào thì có thể đính chính giúp Mỏng nhé.
Cây khoai tây dây leo: Khoai tây dây leo là một thành viên của gia đình khoai mỡ, củ dại này là loài thực vật thuộc chi củ nâu có nguồn gốc ở Châu Á và Châu Phi cận sa mạc Sahara. Theo nghiên cứu gần đây nhất của các nhà khoa học, giống khoai tây không khí này có nguồn gốc từ Trung Quốc. Những năm 1905, giống khoai này được gửi đến Florida (Mỹ) để nghiên cứu như là một cây thuốc và bây giờ nó có thể được tìm thấy ở nhiều nơi trên khắp Florida, Louisiana, Mississippi, Texas, Hawaii, Puerto Rico và ngay cả ở Việt Nam.
Vào năm 1999, chính vì tốc độ sinh trưởng mạnh mẽ mà giống khoai dây leo này bị Cục Nông nghiệp và Dịch vụ Tiêu dùng Florida (Mỹ) cho vào danh sách các giống cây dại có hại, tức là chúng không được phép trồng, sử dụng hay di chuyển đến nơi khác mà không được phép.
Khoai tây dây leo có năng suất cao nhưng ở một số nơi chúng được xem như là loại cây gây hại cho môi trường. Các giống cây dại ngoài tự nhiên là loại cây có thể phát triển mạnh và thay thế các cây trồng có ích trong vùng, làm thay đổi sự cân bằng của hệ sinh thái. Mặc dù không phải lúc nào các loài cây dại đều có độc, nhưng người ta vẫn loại bỏ chúng để ngăn sự ảnh hưởng của chúng lên môi trường bản địa. Cây “khoai tây trời” cũng là một giống cây phát triển rất nhanh và xâm lấn môi trường sống của các loài cây khác.
Giống khoai dây leo mọc nhiều ở bìa rừng các vùng đất bazan của nước ta. Các lá mọc xen kẽ dọc theo thân cây, kích cỡ chiều dài và chiều rộng ít nhất là 20cm, có hình trái tim, phình to ở đầu lá và nhọn dần ở cuối. Củ của nó có thể đạt tới trọng lượng từ 2kg - 4kg. Giống khoai dây leo sinh trưởng rất nhanh, khoảng trên 20cm mỗi ngày. Mỗi cây có thể leo chiều dài tối đa tới 30 mét. Cây thường ra quả vào mùa thu và mùa đông.