"Ây da."
Tiếng kêu của An Di trong nháy mắt khiến bầu không khí yên tĩnh ngượng ngùng bị phá vỡ. Thấy cô suýt ngã Dương Minh rất nhanh vội đỡ lấy cánh tay cô.
"Sao thế?" Giọng nói của anh mang theo vài tia lo lắng khó che giấu.
"Hình như.. hình như chân tôi đạp phải cái gì rồi." An Di ấp úng trả lời.
"Để tôi xem thử."
Dứt lời, cũng không đợi cô gái đồng ý, Dương Minh liền ngồi xuống. Anh để cô tựa vào vai anh, bàn tay to lớn nhấc một chân của cô lên nhìn thử, anh xuýt xoa:
"Cô đạp phải vỏ ốc rồi. Xem ra vết thương cũng hơi sâu, chảy cả máu đây này."
"Chắc không sao đâu."
"Đừng xem thường. Không khéo sẽ rất dễ bị nhiễm trùng. Cô có đi được không?" Dương Minh lạnh lùng hỏi.
"Tôi đi được."
Để cô đứng vững, Dương Minh buông tay cô ra. Nhưng vừa đi được hai bước, đụng vào vết thương An Di gần như muốn ngã khuỵu thêm lần nữa.
Dương Minh thở hắt ra một hơi, anh vội vàng bắt lấy cổ tay cô, rất nhanh và dứt khoát nhấc bổng cả người cô trên đôi tay lực lưỡng của mình.
"Tôi biết có chút thất lễ nhưng.. tôi nghĩ như thế này sẽ tốt hơn."
Anh chàng lãnh đạm vứt lại một câu sau đó mắt nhìn thẳng đôi chân thon dài hướng một đường phía trước đi tới.
* * *
Trong một căn phòng nào đó của khách sạn.
An Di thong thả ngồi trên giường ngủ, chân phải gác lên một chiếc ghế sofa nhỏ, chiếc váy dài cũng được kéo lên cao một chút để lộ ra vết thương nơi mép bàn chân vô cùng cay mắt.
Nhớ lại khoảnh khắc lúc được Dương Minh bế trên tay, khuôn mặt cô lại bất giác nóng bừng lên.
Tuy biết rõ hành động của Dương Minh chỉ đơn giản là giúp cô tiết kiệm thời gian cùng công sức đi lại nhưng trái tim thiếu nữ của cô vẫn không ngừng rung động.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô được người ta bế trên tay theo kiểu công chúa à nha!
Thật là phấn khích.
A lúc đó cô còn không biết phải đặt tay của mình ở đâu cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng choàng qua cổ anh để giữ thăng bằng.
Xấu hổ quá đi mất!
Đoạn, Dương Minh từ bên ngoài đẩy cửa bước vào, anh tiến tới trước mặt An Di vừa đi vừa nói: "Cũng may trong khách sạn có đủ các dụng cụ cần thiết. Để tôi xử lý vết thương giúp cô."
An Di rất nhanh liền thu lại hết tất cả biểu tình trên mặt mình lúc nãy, cô ngại ngùng nói:
"Tôi có thể tự làm được mà. Anh về phòng của mình đi."
"Không được." Dương Minh nghiêm mặt không cho thỏa thuận: "Cô ngoan ngoãn ngồi yên ở đó, phần còn lại cứ để tôi lo."
Nhìn thấy thái độ cương quyết của Dương Minh, An Di cũng không đành lòng từ chối.
Hây.. anh ta đã có lòng tốt như vậy, nếu mình còn từ chối.. hình như có chút bất lịch sự thì phải.
Nghĩ bụng, An Di nghe lời ngoan ngoãn ngồi yên, im lặng nhìn người đàn ông nào đó đang lúi húi xử lý vết thương cho mình.
Người này.. cũng quá kĩ lưỡng rồi đi. Ngay cả xử lý vết thương cũng khá thuần thục à nha.
Dương Minh xử lý từng bước đâu ra đấy. Tuy khuôn mặt của anh lãnh đạm lạnh lùng nhưng hành động lại vô cùng dịu dàng dễ chịu cứ như thể sợ mạnh tay một chút sẽ khiến cô đau đớn thêm vài phần.
Sau khi rửa sạch vết thương bằng cồn sát khuẩn, Dương Minh dùng kẹp gắp những mảnh vỡ của vỏ ốc còn ghim lại trên chân cô ra. Đến bước kế tiếp anh tốt bụng nhắc nhở cô một câu như để cô chuẩn bị trước tâm lý: "Bây giờ, tôi sẽ sát trùng bằng dung dịch povidine, sẽ hơi đau một chút, cô ráng chịu nha."
"Ừm." An Di dứt khoát gật đầu.
Cùng với cái gật đầu của An Di, Dương Minh bên kia đã nhanh tay bôi dung dịch sát trùng lên vết thương của cô. Cơn đau rát từ từ lan ra, cô gái khẽ xuýt xoa vài tiếng. Nhìn cô gái gồng mình cố gắng chịu đựng cơn đau, Dương Minh cảm thấy trong lòng như dâng lên một cỗ chua xót. Anh hơi cúi đầu khuôn mặt hiện rõ vẻ bất đắc dĩ như có như không thổi nhẹ vào vết thương trên chân cô. Hành động của anh hoàn toàn khiến An Di chết trân tại chỗ.
Anh ta.. anh ta là đang thổi cho mình bớt đau sao?
Biểu cảm trên mặt anh là như thế nào? Đây là lo lắng cho mình sao?
Tại sao chứ?
Vì mình là hướng dẫn viên của anh?
Không đúng. Cũng không cần thiết phải lo lắng cho mình như vậy.
Cơ mà, hình ảnh này.. hình ảnh này sao lại cảm thấy thân quen đến thế. Nó khiến tim mình không khống chế được mà đập lên điên cuồng. Có khi nào..
"Dương Minh." An Di bất giác gọi tên anh.
"Hửm?" Nghe tiếng gọi của cô gái, Dương Minh ngẩn ra một lúc, sau đó anh máy móc ngước lên đối diện với ánh mắt của cô, im lặng chờ đợi.
Mặc dù biết là không đúng lúc nhưng An Di vẫn muốn một lần xác nhận lại, cô nói:
"Anh.. anh năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Hả?" Dương Minh nhíu mày nhìn cô.
"À.. tôi.. tôi.." An Di không biết nên giải thích như thế nào cho anh hiểu.
"Hai mươi bảy." Dương Minh dứt khoát trả lời.
Hai mươi bảy?
Không ngờ lại là hai mươi bảy.
Khuôn mặt xinh đẹp của An Di bỗng nhiên có chút khẩn trương cùng hồi hộp, cô cân nhắc chọn từ sau đó mở miệng hỏi thêm:
"Không biết.. không biết rất lâu trước đây chúng ta đã từng gặp nhau chưa?"
"Rất lâu trước đây?" Dương Minh như có điều suy nghĩ: "Chắc chắn là chưa. Vì không lý nào đã từng gặp một người như cô tôi lại quên được. Lần chúng ta đụng nhau ở cổng trường đó là lần đầu tiên tôi gặp cô." Cũng là lần đầu tiên tôi rung động vì một người con gái.
"Ồ." An Di cúi đầu mỉm cười, câu trả lời chắc chắn của anh khiến hy vọng vừa mới được nhóm lên trong cô lập tức tắt lịm.
Cuối cùng cũng không phải.
An Di à An Di! Mày đang mong đợi điều gì chứ?
"Tại sao lại hỏi như vậy?" Dương Minh tò mò nghiêng đầu nhìn cô.
"À không có gì. Tại nhìn anh khiến tôi nhớ đến một người quen đã lâu chưa gặp mặt."
Lâu đến mức tôi còn không nhớ được khuôn mặt anh ấy trông ra sao, không biết cả tên của anh ấy.
Hai người lại rơi vào im lặng.
"Giờ tôi bôi thuốc mỡ nữa là xong, cái này sẽ không đau đâu, cô ráng một tí nữa nhé." Dương Minh cố tình cứu vãn tình thế ngượng ngùng.
"Ừm." An Di khẽ gật đầu.
"Tối rồi nên tôi sẽ không băng vết thương lại, để tự nhiên như thế này sẽ mau lành hơn." Dương Minh vừa bôi thuốc vừa nói: "Sáng mai cô nhớ băng lại rồi hãy ra ngoài. Còn nữa tuyệt đối không được để dính nước."
"Tôi biết rồi."
Xử lý xong vết thương cùng dặn dò những điều cần dặn, Dương Minh hài lòng đứng thẳng người lên: "Xong rồi. Giờ thì ngủ một giấc thật ngon, sáng mai cô sẽ thấy dễ chịu hơn."
"Cảm ơn anh!" An Di không giấu nổi vẻ cảm kích trên gương mặt mình, cô mỉm cười nói cảm ơn anh.
"Đừng nói cảm ơn nữa, thay vào đó tôi muốn cô hứa với tôi một chuyện."
"Chuyện gì anh cứ nói."
Tuy không biết là chuyện gì nhưng An Di thầm nghĩ người này chắc không đến nỗi đào hố cho cô nhảy xuống đâu nhỉ?
"Tôi muốn.." Dương Minh chậm rãi nói ra từng chữ một: "Cô trở thành bạn đồng hành của tôi trong suốt chuyến du lịch này. Được không?"
"A.." An Di có chút mê man.
Tuy cô không ngờ tới Dương Minh sẽ chính miệng nói ra yêu cầu này nhưng nghĩ kĩ lại điều anh nói cũng không có gì bất hợp lý. Cho dù anh không nói ra, dựa theo sự căn dặn của trưởng phòng, An Di cô đây cũng phải theo sát anh ta còn gì.
"Được. Tôi đồng ý." An Di dứt khoát trả lời.
"Tốt. Vậy bây giờ đi ngủ nào." Dương Minh hài lòng dìu cô nằm xuống giường: "Tôi sẽ khóa cửa giúp cô nên cô không cần phải ngồi dậy đâu. Ngủ ngon nha! Tôi về phòng đây."
"Anh cũng ngủ ngon nha!"
Dương Minh mỉm cười gật đầu.
Chắc chắn anh sẽ ngủ ngon rồi. Đây là đêm đầu tiên hai người ở gần nhau đến thế.