Editor: Puck - Diễn đàn
Hoắc Vân Phi làm như không nghe thấy cảnh cáo của Đỗ Hâm Lôi, từng bước một tới gần.
“Anh khốn kiếp!” Rất nhiều khi, Đỗ Hâm Lôi thật hận không thể bóp chết anh! Người đàn ông đáng chết này, chỉ cần muốn động dục liền không thể tùy theo cô cự tuyệt, “Tôi không muốn! Không muốn!”
“Lúc nào em nói muốn?” Hoắc Vân Phi ôm lấy cô, hôn một cái lên mặt cô, lại còn chịu trưng cầu ý kiến của cô, “Hiện giờ làm hay buổi tối làm?”
“Đều không làm!” Cô đáp lại không chút do dự.
“Hừ.” Cũng biết người phụ nữ này không nuông chiều thành quen được, anh đẩy cô dựa lên vách tường, lặp đi lặp lại hôn vuốt ve, lại không vội vã công thành hãm trì.
Bị anh hôn biến thành suy nghĩ nhảy lung tung, bị anh vuốt ve đến thở hổn hển, cô căm hận mình không có tiền đồ, một lần nữa đạp anh ra: “Buông ra!”
Anh nhận thấy được biến hóa thân thể của cô, lần này hoàn toàn khác kháng cự cứng ngắc trước kia, cô cuối cùng bắt đầu có phản ứng với gần gũi của anh.
“Nói dối!” Anh sắc bén vạch trần cô, tròng mắt đen nóng bỏng nhìn cô chằm chằm, ở bên tai cô quyến rũ như ma quỷ đọc nhấn rõ từng chữ, “Em muốn, có đúng không?”
“Nói bậy!” Cô mắc cỡ đỏ bừng mặt, cố tình thân thể không chịu khống chế theo ý thức của cô, hơn nữa kỹ thuật kích tình của người này như vậy… Cô cắn răng nghiêm giọng trách mắng, “Đừng đụng vào tôi, anh đồ cường bạo!” die~nd a4nle^q u21ydo^n
“A.” Anh đã sớm có sức miễn dịch với mắng chửi phản kháng của cô, giống như cô cũng đã sớm quen với việc anh cường thế bá đạo. Cười nhẹ một tiếng anh xé quần áo của cô ra, bàn tay thăm dò vào, dùng răng cắn xương quai xanh xinh đẹp của cô.
“Ưm!” Một tiếng khẽ rên, cô bị bản thân làm nhảy dựng lên. Làm sao có thể… Sao cô có thể có khát vọng như tội ác vậy!
“Muốn tôi đi?” Anh chậm rãi cọ xát lấy cô, không chịu lập tức chiếm đoạt, giống như đang khảo nghiệm nhẫn nại cuối cùng của cô. Vuốt ve dần nhẹ, thở dốc tăng thêm, anh mút lấy cổ cô, giọng nói quyến rũ đầu độc: “Thầm nói cho tôi biết, có muốn hay không?”
Đỗ Hâm Lôi miệng sắt răng thép, nào dễ dàng chịu thua, cô một lần nữa trả lời không chút do dự: “Không muốn!”
Mới vừa nói xong, thân thể của cô chợt nhẹ, thân thể to lớn của anh rời khỏi cô. Ngây ngốc, cô không nghĩ tới anh thế mà lại buông tha cô.
Hoắc Vân Phi như không có việc gì chỉnh quần áo ngay ngắn, nhàn nhạt nhếch môi, nói: “Không muốn thì thôi!”
Anh thật sự buông tha cho cô rồi! Đỗ Hâm Lôi hơi kinh ngạc, mới vừa rồi thân thể bị anh dùng lực mạnh đè lên tường, cấn đến hơi đau, lúc này mơ hồ có một chút như có như không.
“Đi thôi!” Hoắc Vân Phi kéo tay thon của cô, nắm tay nhau cùng đi ra ngoài.
Đỗ Hâm Lôi định vùng thoát khỏi bàn tay to của anh, dò xét mấy lần đều thất bại, đành phải thôi, “Đi đâu?”
“Đi nơi nên đến!” Anh thân mật nắm tay cô, giống như một đôi tình nhân chuẩn bị kết bạn ra cửa.
“Lại định quay về tam giác vàng?” Đỗ Hâm Lôi khóc không ra nước mắt, vốn còn định thừa dịp cơ hội đi ra ngoài lần này nghĩ cách chạy trốn, xem ra kế hoạch hoàn toàn thất bại rồi. Ngoài ý muốn ở khách sạn hôm nay khiến Hoắc Vân Phi đề cao cảnh giác, cho nên anh lại định chạy trốn.
“Thật thông minh!” Anh hôn lên má cô một cái, tán dương, “Thông minh cộng thêm xinh đẹp, em định không khiến cho tôi thích cũng khó khăn!”
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
“Đã mấy ngày rồi, không phát hiện tung tích của Hoắc Vân Phi, có lẽ anh ta đã rời đi!”
Trải qua mấy ngày thăm dò, cũng không phát hiện ra tung tích của Hoắc Vân Phi nữa, Vân Phàm không thể làm gì khác hơn là đưa ra kết luận này.
Triệu Bắc Thành trầm mặc không nói, buồn bực nghĩ đến tâm sự của mình.
Những ngày này, anh một mực nghiên cứu tấm hình kia.
Nụ cười của Đỗ Hâm Lôi rất tự nhiên trong sáng, nếu cô căm hận Hoắc Vân Phi tận xương tuyệt đối không có khả năng lộ ra nụ cười như vậy với anh ta. Ít nhất, tấm hình này chứng minh một chuyện, cô cũng không ghét Hoắc Vân Phi! die nda nle equ ydo nn
Hoắc Vân Phi anh tuấn tiêu sái, lại có của cải và thế lực kinh đời, tự nhiên có tư cách khiến người khác phái xem trọng hấp dẫn! Chẳng lẽ, Đỗ Hâm Lôi cũng không thể ngoại lệ sao?
Triệu Bắc Thành vô cùng bi thương, anh như thế nào cũng không thể tiếp nhận sự thật tàn khốc này, Đỗ Hâm Lôi di tình biệt luyến * yêu Hoắc tam thiếu đó!
(*) di tình biệt luyến: lúc trước yêu một người nhưng sau yêu người khác = thay người yêu như thay áo = thay lòng đổi dạ
Không được, anh nhất định phải tìm được Đỗ Hâm Lôi, ngay mặt hỏi cho rõ ràng, chuyện này rốt cuộc là như thế nào!
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Đỗ Hâm Lôi phát hiện, mình nhẹ dạ tin Hoắc Vân Phi đúng là khờ khạo. Người này vốn không có một lời nói thật, anh nào trở về tam giác vàng chứ? Anh mang theo cô rời khỏi Băng Cốc, sau đó lại bay đi Chiang Mai, tiếp tục bàn chuyện làm ăn.
Người này vốn không có chỗ ở cố định, cho dù kẻ nào cũng đoán không ra trạm dừng chân tiếp theo của anh, muốn theo đuổi anh rất khó khăn.
Đồng thời, cô phát hiện mình hoàn toàn trở thành người kề cận bên cạnh trong toàn bộ hành trình của Hoắc Vân Phi.
Cho dù là trường hợp giao dịch quan trọng nhường nào, anh cũng đều không ngoại lệ mà mang cô theo. Cho dù là hội nghị cơ mật cỡ nào, anh cũng sẽ mang theo cô
Theo hiểu biết về cơ mật nội bộ gia tộc Hoắc thị, Đỗ Hâm Lôi càng thêm kinh hãi. Cô cảm giác mình đã tiến vào trong một vũng nước xoáy cường đại, đời này cũng đừng mong rút người ra được.
Ý thức được nguy hiểm, khi Hoắc Vân Phi mang cô đi chỗ giao dịch, cô đều sẽ nghĩ ra lý do phong phú từ chối, nhưng tất cả đều không phải do cô làm chủ.
Hoắc Vân Phi ăn sạch cô, cùng cô như hình với bóng. Cho dù là bàn chuyện làm ăn, hay xử lý sự vụ, hoặc dò xét cứ điểm mới, anh đều mang cô theo.
Anh không có ý tứ định giấu giếm cô bất cứ chuyện gì, cũng không muốn đề phòng cô điều gì, có lẽ cả đời này cô khẳng định đều không thoát khỏi nắm giữ của anh.
Đỗ Hâm Lôi biết, mình càng hiểu biết sâu sắc thấu đáo tình hình nội bộ của Hoắc thị, khả năng để cô thoát đi càng ít. Hoắc thị không thể nào để cho cô người quen thuộc tình hình bên trong về đến Trung Quốc, tuyệt đối không có khả năng!
Cô và Hoắc Vân Phi đều luôn ở cùng nhau, muốn từ chối cũng không từ chối được, giốn như vừa mới bắt đầu, cô không cách nào từ chối anh yêu cầu quan hệ.
Thời gian càng lâu, hy vọng chạy trốn đi của cô liền biến mất một phần, cuối cùng gần như hoàn toàn không ôm bất cứ hy vọng gì.
Tiểu Vĩ vẫn làm bạn với bọn họ, Hoắc Vân Phi tự mình dạy thằng bé cách bắn súng, đồng thời mời giáo viên dạy kèm phụ đạo bài tập ở nhà cho thằng bé, cho dù không đến trường đi học, vẫn được nhận giáo dục cao cấp. d1en d4nl 3q21y d0n
Tiểu Vĩ tham gia, khiến cho giữa cô và Hoắc Vân Phi giống như nhiều thêm một ràng buộc vô hình, liên hệ với nhau, ba người bọn họ như hình với bóng ở chung một chỗ, giống như một nhà ba người bình thường.
Theo thời gian trôi qua, quan hệ giữa Hoắc Vân Phi và Đỗ Hâm Lôi dần dần phát triển theo hướng tình nhân bình thường. Trừ tự do, những phương diện khác Đỗ Hâm Lôi không hề thiếu thứ gì, ngay cả làm tình, Hoắc Vân Phi cũng sẽ không ép buộc cô.
Mỗi đêm, trước lúc yêu cầu quan hệ anh đều làm chuẩn bị đầy đủ, cho đến khi cô yêu kiều hổn hển, động tình ngâm nga, mới động tác dịu dàng đoạt lấy cô.
Kỹ xảo của anh cao siêu, mỗi lần cũng làm đủ chuẩn bị. Yêu đối với cô mà nói không còn là một kiểu hành hạ, mà khiến cho cô hưởng thụ đầy đủ vui vẻ được làm phụ nữ.
Bóng ma trước kia dần dần biến mất, cô ở bên cạnh anh thật sự không tìm được bất cứ chưa đủ nào
Bình thường phụ nữ đều sẽ oán trách đàn ông bận việc, vì công việc lạnh nhạt mình, hoặc lo lắng đàn ông lấy cớ ở bên ngoài bàn chuyện làm ăn hoặc bận rộn công việc mà trêu hoa ghẹo bướm, chuyện như vậy hoàn toàn không tồn tại giữa cô và Hoắc Vân Phi.
Bởi vì cho dù Hoắc Vân Phi đi ra ngoài làm bất cứ chuyện gì đều muốn mang theo cô, bọn họ như hình với bóng, cho nên cô cũng không hoài nghi sự tình ở phương diện này.
Trừ lần ở Myanmar đó, anh và một người đẹp mập mờ cố ý chọc giận cô, sau lần đó cô không còn phát hiện anh có mập mờ với bất cứ người phụ nữ nào.
Vậy cũng là người đàn ông giữ mình trong sạch, dù sao dựa vào thân phận địa vị và điều kiện ngoại hình của anh, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, người đẹp đếm không hết chạy theo như vịt.
Đỗ Hâm Lôi cũng không biết trước kia Hoắc Vân Phi là tuýp người đàn ông như thế nào, nhưng Hoắc Vân Phi bây giờ thật sự làm cho người ta tìm không ra cái gì không đủ.
Mỗi khi Đỗ Hâm Lôi cố gắng đến lúc chạy trốn, Hoắc Vân Phi luôn có thể phát hiện ra trước, hơn nữa cho cô cảnh cáo, vì vậy kế hoạch chạy trốn của cô một lần cũng chưa từng được thực hiện, hai người cũng tránh khỏi vì vấn đề như vậy lại bắt đầu tranh chấp và mâu thuẫn.
Sống chung với tiểu Vĩ, lâu ngày rồi, giữa bọn họ có thân tình lệ thuộc vào.
Tiểu Vĩ thân mật gọi cô là thím, lúc không có chuyện gì làm chỉ thích lại gần cô, cô cũng thích tiểu Vĩ, giúp thằng bé học tập bổ túc. Đồng thời, được tiểu Vĩ gọi là thím thành quen, cũng chấp nhận thân phận này.
Rời khỏi tam giác vàng lâu như vậy, bọn họ vẫn chưa trở về! Hoắc Vân Phi phụ trách phát triển thị trường Vương quốc ma túy, thời gian hơn mấy tháng này một mực bàn chuyện làm ăn ở các vùng Đông Nam Á, mang theo cô bay tới bay lui.
Khi phát hiện mình mang thai, đã đến mùa thu. Cô nôn ọe rất nghiêm trọng, cả ngày mệt mỏi đến cả người không có chút sức sống. dinendian.lơqid]on
Điều kiện thân thể như vậy tự nhiên không thể làm bạn với Hoắc Vân Phi chạy ngược chạy xuôi, cô yêu cầu hoặc là phá thai, hoặc cho cô một nơi yên tĩnh nghỉ ngơi.
Biết được cô mang thai, trên mặt Hoắc Vân Phi cũng không có vẻ mặt bất ngờ, dáng vẻ rất bình tĩnh, “Bàn chuyện kinh doanh không sai biệt lắm, chúng ta trở về tam giác vàng!”
Ra ngoài hơn mấy tháng, đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc nói tới chuyện quay về, có thể thấy được là bởi vì do Đỗ Hâm Lôi mang thai.
Đỗ Hâm Lôi ói đến cả người không còn hơi sức, không thể làm gì khác hơn là mặc cho anh sắp xếp.
Rất nhanh, bọn họ ngồi lên máy bay riêng, bay trở lại tam giác vàng.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Đầu thu, tam giác vàng vẫn ánh mặt trời như lửa.
Đỗ Hâm Lôi và Hoắc Gia Tường ở cùng một chỗ, phong cảnh nơi này xinh đẹp, kế núi gần sông, biệt thự ba tầng phong cách kiểu châu Âu, diện tích ước chừng mấy hécta.
Cách xa đô thị huyên náo và ô nhiễm, nơi này giống như thế ngoại đào nguyên trong truyền thuyết, Hoắc Gia Tường đối xử với Đỗ Hâm Lôi rất hiền từ, giống như đối xử với con gái mình.
Tiêu Vĩ trở thành một thành viên trong nhà họ Hoắc, sau khi Hoắc Vân Phi nhận được đồng ý của Hoắc Gia Tường, nhận tiểu Vĩ làm con nuôi, để cho thằng bé đổi tên thành Hoắc Vĩ.
Đồng thời, tiểu Vĩ đổi giọng gọi Hoắc Vân Phi và Đỗ Hâm Lôi là cha mẹ, gọi Hoắc Gia Tường là ông nội, gọi Hoắc Vân Sơn và vợ của Hoắc Vân Sơn là bác trai và bác gái.
Phần đối xử này tuyệt đối có liên quan tới Đỗ Hâm Lôi, nếu không nhà họ Hoắc sao có thể nâng đỡ một đứa bé mồ côi như thế?
Thời gian lâu dài, Đỗ Hâm Lôi cũng liền chấp nhận. Thân con gái của cô cho Hoắc Vân Phi, trốn như thế nào cũng trốn không thoát, cô còn mang thai đứa bé của anh. Hơn nữa tiểu Vĩ đáng yêu còn có Hoắc Gia Tường hiền lành… Cô như đà điểu lui vào trong vỏ ốc, được chăng hay chớ.
Cô bị ép buộc không tình nguyện, quốc gia và quân đội cũng không lựa chọn các biện pháp có tác dụng cứu cô, cô không có cách nào.
Cứ lặp đi lặp lại an ủi mình như vậy, cô dần dần bỏ qua ý niệm chạy trốn, cho đến khi Lâm Tuyết xuất hiện.