Editor: Puck - Diễn đàn
Cứ sống tiếp như vậy chẳng phải rất tốt sao? Nhất định tìm tòi nghiên cứu vấn đề tình cảm?
Nghĩ đến người đàn ông khó dây dưa đó lại so đo vấn đề tình cảm, đầu cô liền đau không dứt.
Haizzz, đều nói phụ nữ thích quấn lấy đàn ông không ngừng hỏi đối phương có yêu mình hay không, đến chỗ cô và Lương Tuấn Đào sao lại thay đổi vị trí rồi!
Vuốt ve giữa hai chân mày, cô một lần nữa liếc nhìn giường lớn trống trải, khẽ thở dài một tiếng, quyết định lần này tự mình tìm anh trở lại.
Nếu không cho anh được tình cảm anh muốn, vẫn bồi thường một chút trong thực tế cho anh đi!
Đàn ông rất sĩ diện, cô nể mặt của anh!
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Rón ra rón rén đi tới trước cửa thư phòng của Lương Tuấn Đào, giống như làm trộm sợ bị người nhìn thấy. Tới tìm chồng mình cũng làm cho giống như vụng trộm tâm thần thấp thỏm? Ngẫm lại thật buồn cười.
Lâm Tuyết hít sâu một hơi, đưa tay đang định gõ cửa, cửa phòng lại đột nhiên mở ra, cô thiếu chút nữa đụng ngay mặt người đàn ông từ bên trong đi ra.
Lương Tuấn Đào cầm gối đầu của mình, cúi gằm đầu, dáng vẻ phờ phạc rũ rượi. Mở cửa anh liền đi ra ngoài, thình lình thấy Lâm Tuyết đứng ở cửa, bốn mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời hai người đều ngây ngốc.
Liếc nhìn mặt nhau, mới biết lần này hai người bọn họ thế mà lại tâm hữu linh tê khác thường – anh ôm gối đầu chuẩn bị trở về phòng ngủ, cô tự mình đến thư phòng tìm anh!
“Khụ!” Lương Tuấn Đào hối hận đến chết được, tại sao… Anh luôn không có tiền đồ như vậy! Ra cửa trễ một bước, để cho cô chủ động ôm ấp yêu thương… Mẹ nó, anh lại nhanh một bước!
“Khanh khách.” Lâm Tuyết che miệng bật cười, đầu tiên nhỏ giọng cười, sau đó liền không nhịn được cười ha ha. Người đàn ông này… Thật hài hước! Nhìn dáng vẻ anh quắc mắt trừng mi giống như rất hung dữ, nhưng sao lại đáng yêu như vậy! Dụ cho cô muốn ngã nhào vào trong ngực anh hôn anh. dieendaanleequuydonn
Dĩ nhiên đây chỉ là ý tưởng mà thôi, cũng không thay đổi được hành động thực tế, bởi vì –
“Em vào đi!” Thủ trưởng Lương luôn hành động trước cô một bước, lần này cũng không ngoại lệ. Khi Lâm Tuyết đang định hôn anh, anh đưa tay kéo cô vào thư phòng, đóng cửa phòng lần nữa, một tay kéo cô vào trong ngực, hung hăng cắn cánh môi cô, lại gặm lại liếm.
Con quỷ nhỏ mặc áo ngủ khêu gợi đứng ngoài cửa, sẽ không sợ bị người khác thấy mở rộng tầm mắt? Anh đẩy cô dựa lên ván cửa, bàn tay không kịp chờ đợi gạt dây áo ngủ của cô xuống, từ vai mê người, vuốt ve thăm dò xuống.
Lần này cô không bị động mặc anh xâm lược, mà tích cực đáp lại. Mặc dù đàn ông động tình giống như thú hoang, không trêu chọc cũng khiến cho cô không chịu nổi, cô chủ động như vậy có thể bị anh nuốt đến cặn bã không còn không?
Mặc kệ, tối ngày hôm qua anh đã cực kỳ khó chịu, cô phải bồi thường trên chuyện này cho anh một chút. Đàn ông giống như đứa bé thích đồ ngọt, thỉnh thoảng cho anh ăn một viên kẹo, cho anh biết ngọt ngào của cô, để cho anh lưu luyến mùi của cô.
Không lưu loát vuốt ve lồng ngực bền chắc của anh, cô vụng về thè đầu lưỡi ra liếm láp anh, chủ động kéo bàn tay to của anh phủ lên cô.
Lương Tuấn Đào cảm giác thân thể giống như nổi lên một ngọn lửa lớn hừng hực, thiếu chút nữa thiêu đốt anh đến không còn. Không được, anh không lập tức dùng cô để giải khát, anh sẽ bị lửa dục đốt người mà chết!
Tiếng thở dốc nặng nề của đàn ông, tiếng rên rỉ dịu dàng đáng yêu của phụ nữ, tiếng vang mập mờ, hoan ái kịch liệt..
Từ cửa thư phòng đến ghế sa lon mềm mại, thậm chí đến bàn đọc sách, cuối cùng đến giường đơn của Lương Tuấn Đào, bọn họ hết sức triền miên.
“Em không được!” Lâm Tuyết thở hồng hộc xin tha thứ, đã giằng co gần một giờ, cô thật sự không chịu nổi. die~nd a4nle^q u21ydo^n
“Em làm được, kiên trì một lúc nữa!” Hứng thú của anh đang nồng, nào chịu bỏ qua cho cô! Khó có được cô chủ động một lần, nếu không ra sức hưởng thụ, anh chính xác sẽ hối hận chết mất.
Lâm Tuyết càng lúc càng không chịu phối hợp lẩm bẩm: “Thật sự không được rồi… Anh có phải người không!”
Anh thấy cô thật sự không chịu nổi, liền nhân cơ hội dụ dỗ: “Nói yêu anh! Nói mau, nói xong bỏ qua cho em..”
“…” Chẳng lẽ ba chữ em yêu anh lại bị ép nói ra dưới tình huống này sao? Lâm Tuyết bị anh đụng chạm đến xương cốt cả người gần như tan ra, tiếp tục như vậy nữa, cô hoài nghi có phải mình là người phụ nữ đầu tiên bị yêu đến chết không.
“Nói đi, nói yêu anh, vĩnh viễn sẽ không rời anh đi!” Đây là vấn đề Lương Tuấn Đào quan tâm nhất cũng lo lắng nhất, anh chỉ sợ một ngày kia cô sẽ bởi vì tìm được người đàn ông thật lòng thích mà rời khỏi anh.
Anh kiên quyết không cho phép chuyện như vậy xảy ra, cho dù cô không yêu anh, anh cũng muốn cô cả đời ở bên cạnh anh, sinh con cho anh, mỗi đêm chịu đựng anh yêu thương kịch liệt.
Thật sự không đỡ nổi, Lâm Tuyết thỏa hiệp, “Em yêu anh, vĩnh viễn sẽ không rời đi… Van cầu anh tha cho em đi… Buông em một lát đi!”
Khi thả ra, anh hơi cảm thấy trống không, thì ra chỉ khi bị buộc bất đắc dĩ cô mới có thể nói ra chữ yêu với anh.
Đêm nay, bọn họ không về phòng ngủ, mà ở trên giường đơn đó, hai người ôm nhau thật chặt, ôm nhau ngủ.
Lâm Tuyết cực kỳ mệt mỏi, gần như dính gối đầu đã nằm ngủ luôn rồi.
Lương Tuấn Đào đốt một điếu thuốc, từ từ hút, chậm rãi phun ra vòng khói. Đếm từng vòng khói, tịch mịch và trống không nhàn nhạt lần nữa trào lên trong đầu.
Cô đang ở trong ngực anh, da thịt hai người đang kề cận chặt chẽ bên nhau, cho dù một chút khe hở cũng không có. Mới vừa rồi anh hung hăng yêu cô.
Còn có gì chưa đủ đây? Tại sao phải kiểu cách để cho cô nói yêu anh? Anh sắp bị chính mình ghê tởm!
Không thương sẽ không yêu! Dù sao người của cô triệt triệt để để đều là của anh! Anh muốn lên trên cô lúc nào thì lên lúc đó, cô rất dịu dàng thuận theo, gần như chưa từng chống lại.
Cô đã sinh Mặc Mặc đáng yêu cho anh, chỉ cần anh bằng lòng, sinh thêm nhiều mấy đứa cũng không phải chuyện khó khăn gì! Có đứa bé, giữa cô và anh chặt chẽ không thể tách rời, anh biết cô là một cô gái có lòng trách nhiệm gia đình rất mạnh, cũng sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà vứt bỏ anh và Mặc Mặc. die nda nle equ ydo nn
Vậy là đủ rồi!
Lương Tuấn Đào anh lấy dòng họ vinh quang của mình ra thề, từ nay nếu còn so đo vấn đề yêu hay không yêu, tìm khó chịu cho cô và mình, thì không còn là đàn ông!
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
“… Đầu tiên là Mạc Sở Hàn, sau đó là Thạch Vũ, còn bắt chước giọng nói của tôi lừa gạt Thạch Vũ, gần như không chê vào đâu được! Có thể luyện nói bằng bụng đến trình độ lô hỏa thuần thanh như vậy cũng không có nhiều người, tôi cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên nghĩ tới một người!”
Ở trong phòng làm việc của cục cảnh sát, Lâm Tuyết phối hợp với cảnh sát lấy khẩu cung, bên cạnh có người ghi biên bản.
Lương Tuấn Đào cũng ở đây, chỉ có điều lấy thân phận của lãnh đạo, giám sát công việc của cán bộ cấp cục.
Phó cục trưởng Phương tự mình trấn giữ, đương nhiên dốc sức làm vụ án này, không dám khinh thường qua loa chút nào.
“Người Lương phu nhân nghĩ tới là ai?” Một nhân viên cảnh sát hỏi.
“Cô ta tên là Đằng Nguyên Thiên Diệp, là một người Nhật Bản. Có nhẫn thuật, lên trời chui xuống đất, xuất thần nhập hóa. Khiến cho người ta kinh hãi chính là khả năng nói bằng bụng của cô ta, học người nào giống người đó, gần như giống như đúc!” Khi Lâm Tuyết nói ra cái tên Đằng Nguyên Thiên Diệp, không khỏi đồng thời nhớ lại Vân Thư Hoa.
Quan hệ giữa Đằng Nguyên Thiên Diệp và Vân Thư Hoa rất không bình thường, đều là phụ nữ, cô có thể cảm thấy tình cảm đặc biệt của Đằng Nguyên Thiên Diệp với Vân Thư Hoa. Chẳng lẽ nói, lần này Vân Thư Hoa cũng tới sao?
“Tốt, cám ơn sự phối hợp của Lương phu nhân, chúng tôi nhất định sẽ mau chóng điều tra và phá vụ án này!” Mấy nhân viên cảnh sát phụ trách chia ra bắt tay Lâm Tuyết.
Lâm Tuyết không nhịn được hỏi nói: “Sĩ quan Hạ đâu? Sao tới đồn cảnh sát mấy lần cũng không thấy anh ta?”
Nói xong lại hối hận, cần gì chứ! Dù sao người không liên quan chọc cho chồng cô không thoải mái.
Quả nhiên, nghe được Lâm Tuyết nhắc tới Hạ Giang Nam, khuôn mặt tuấn tú của Lương Tuấn Đào lại âm trầm, rõ ràng mất hứng.
“Sĩ quan Hạ điều đến thành phố A rồi!” Phó cục trưởng Phương cũng không biết vi diệu giữa hai vợ chồng này, vì biểu hiện tốt nhiệt tình của mình một chút, vội vàng lấy lòng bổ sung, “Tôi có thể điều tra phương thức liên lạc của cậu ấy giúp cô!”
“Không cần làm phiền!” Lương Tuấn Đào đứng lên, lạnh lùng nói với phó cục trưởng Phương, “Mau chóng phá vụ án này, những chuyện không liên quan tới công việc, ông có thể bớt bận tâm!”
Nghe được lời Lương Tuấn Đào nói có mùi thuốc súng rõ ràng, phó cục trưởng Phương lão cáo già đương nhiên phát hiện ra được, liền cười ha ha hai tiếng, lại không dám nhiều lời.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Hoài nghi Đằng Nguyên Thiên Diệp cũng chỉ là hoài nghi mà thôi, không tìm được bất kỳ chứng cứ nào. Cục cảnh sát lập án điều tra, phải cần một khoảng thời gian mới có thể có kết quả.
Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào thương lượng chuyện đi cục cảnh sát, “Sĩ quan Hạ đồng ý sẽ để cha anh ấy giúp một tay điều em đi cục cảnh sát, bây giờ anh ấy đã điều đi thành phố A, chuyện điều động của em làm phiền anh ấy dường như không tiện lắm rồi…”
Lương Tuấn Đào tức giận tới mắt trợn trắng, mặc dù liên tục nhắc nhở mình đừng ăn giấm loạn, nhưng anh chính là rất không vui mừng với việc vợ cứ trêu loạn hoa đào, “Hạ Giang Nam có một đôi mắt hoa đào, vừa nhìn thấy không phải là thứ tốt gì, em tốt nhất cách xa anh ta một chút!”