Editor: Puck - Diễn đàn
Về đến nhà, đương nhiên hoàn toàn vui mừng náo nhiệt. Vì nghênh đón Lương Tuấn Đào khải hoàn trở về, trong nhà chuẩn bị tiệc rượu buổi trưa long trọng, rất nhiều lão lãnh đạo quân đội cũng tới đây ăn mừng.
Lương Tuấn Đào ở dưới lầu đoàn tụ với bậc cha chú và các lão lãnh đạo, cùng nhau ôn chuyện, tình hình rất ấm áp náo nhiệt.
Lầu dưới hoàn toàn là cảnh tượng yến tiệc gia đình náo nhiệt, Lâm Tuyết lại bận rộn ở trong phòng trẻ trên lầu ôm Mặc Mặc hôn không đủ.
Lúc đi, đứa bé lớn nửa tháng, bây giờ đã bốn tháng rồi!
Lúc đi, chính là tiết đầu xuân rét căm căm, bây giờ đã là xuân về hoa nở!
Thời gian, trôi qua nhanh như vậy. Một cái búng tay, liền xảy ra nhiều chuyện như vậy!
Mặc kệ như thế nào, Lâm Tuyết quyết ý quên hết những ký ức không vui kia, từ nay cùng các thành viên trong nhà đứa bé sống cuộc sống thật đơn giản vui vẻ.
Tiểu Mặc Mặc ở trong ngực mẹ ê ê a a nói lời ai cũng nghe không hiểu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu tràn đầy vẻ kích động, có lẽ biết người phụ nữ đang ôm bé luôn hôn không đủ chính là mẹ xa cách bé đã lâu.
"Mặc Mặc, cục cưng ngoan ngoãn của mẹ, về sau mẹ sẽ không sẽ rời khỏi con!" Lâm Tuyết thề son sắt bảo đảm với con trai, "Không bao giờ rời đi nữa!"
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Buổi trưa, Mộng Mộng vẫn ở trong nhà trẻ ăn cơm trưa, bởi vì Thạch Vũ tới, Lâm Tuyết để cho lính cần vụ đi nhà trẻ đón Mộng Mộng trở lại.
"Không cần, tôi tự mình đi đón con bé về!" Tuy là nói như vậy, nhưng ánh mắt Thạch Vũ lại không tự chủ được mà nhìn về phía Lâm Tuyết, hiển nhiên anh hi vọng Lâm Tuyết có thể đi cùng anh.
Lâm Tuyết do dự một chút, nói: "Vậy tôi cùng đi với anh!"
Thạch Vũ chờ chính là những lời này của cô, lập tức khẽ cười mỉm, nói: "Cám ơn."
"Giữa chúng ta còn nói cám ơn cái gì!" Lâm Tuyết nhàn nhạt cười nói: "Đừng lạnh nhạt như vậy với tôi!"
Lương Tuấn Đào lên lầu, thấy Lâm Tuyết đang ôm Mặc Mặc nói chuyện phiếm với Thạch Vũ, không khỏi âm trầm sa sầm mặt, nhàn nhạt nhắc nhở: "Ăn cơm!"
"Em đi đón Mộng Mộng về, anh ăn trước đi!" Lâm Tuyết cầm chìa khóa xe, chuẩn bị cùng Thạch Vũ xuống lầu.
"Đợi đã!" Vừa nhìn thấy cảnh tượng này, là anh biết xảy ra chuyện gì. Vội vàng ngăn cản nói, "Anh và Thạch Vũ đi đón Mộng Mộng, em ở nhà với Mặc Mặc nhiều một chút!" [email protected]
Xa cách con trai nhiều ngày, dĩ nhiên nên ở cùng với thằng bé nhiều chút, lý do này nói cũng qua được.
Cứ như vậy, do thủ trưởng Lương tự ra tay, chạy xe riêng của anh cùng Thạch Vũ đi nhà trẻ đón đứa bé về.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Hai cha con gặp mặt dĩ nhiên không thiếu được một phen lệ nóng và ôm ấp, rất lâu khó tách ra.
Mộng Mộng rốt cuộc gặp được cha tồn tại chân thật, bé có thể ôm có thể hôn có thể ngửi được hơi thở quen thuộc trên người cha đã lâu.
Cô bé thật là vui, trong đôi mắt to hàm chứa giọt nước mắt trong suốt, ôm Thạch Vũ càng không ngừng hôn, "Cha, cha thật sự trở lại! Không phải Mộng Mộng đang nằm mơ chứ!"
"Bé ngốc!" Thạch Vũ ôm con gái, cảm thấy tất cả hành động lúc trước đều đáng giá! Anh rốt cuộc vẫn thực hiện được lý tưởng, có thể cho con gái một hoàn cảnh sống ổn định yên ổn, "Đây không phải đang nằm mơ! Không phải tối ngày hôm qua ở trong máy tính cha đã nói với con sao? Cho tới bây giờ cha đều nói lời giữ lời, không lừa gạt Mộng Mộng!"
Bây giờ anh có năng lực cho Mộng Mộng hoàn cảnh sống sung túc, cho dù để cho con bé tiếp tục sống với Lâm Tuyết hay đổi lại để cho anh nuôi dưỡng con bé, hai cha con bọn họ cũng có thể hoàn toàn từ biệt cuộc sống đầu đường xó chợ ăn bữa hôm lo bữa mai trước kia.
"Ừm! Cha thật tốt! Không lừa gạt Mộng Mộng!" Mộng Mộng vui vẻ ôm cổ cha, rốt cuộc luyến tiếc buông ra.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Bởi vì có rất nhiều lão lãnh đạo tới nhà ăn cơm, trong bữa tiệc, Lương Tuấn Đào cần xã giao, mà Thạch Vũ cũng chẳng thân quen với những người này, sau khi anh và con gái ăn no bụng liền rời khỏi bàn ăn.
Người tới là khách, huống chi là cha của Mộng Mộng, Lâm Tuyết dĩ nhiên sẽ không lạnh nhạt bọn họ.
Ăn cơm xong, cô cùng với hai cha con bọn họ vào trong viện tản bộ, lúc nói chuyện nhắc tới tứ hợp viện này, nhất thời vui mừng, đã nói muốn dẫn bọn họ tới đó thử xem!
Hai cha con họ ở chỗ này không người thân không bạn bè, cô coi như là người thân duy nhất của bọn họ, đương nhiên muốn dùng hết khả năng để trợ giúp bọn họ.
Khi quyết định đi tứ hợp viện không báo cho Lương Tuấn Đào, bởi vì biết báo cho anh, anh lại sinh ra rất nhiều lý do ngăn cản cô.
Cô chỉ mang Thạch Vũ và Mộng Mộng đi xem căn nhà này một chút mà thôi, rất nhanh sẽ trở lại. Lại nói, cô cho rằng bình thường cho dù Lương Tuấn Đào làm việc hay gặp ai, cũng không báo cáo rõ chi tiết với cô, giống vậy, cô có tư cách lựa chọn đi chơi với bạn bè, không cần bất cứ lúc nào cũng báo lại cho anh. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn)
Cứ như vậy, Lâm Tuyết lái ô tô chở hai cha con Thạch Vũ và Mộng Mộng cùng đi tứ hợp viện.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Rất lâu không tới nơi này, tất cả vẫn như cũ, chỉ có hoa cỏ trong vườn trở nên xanh tươi nõn nà, tươi tốt vui lòng người, các loại hoa cỏ đua tranh nở rộ, thịnh vượng đẹp đẽ hơn thời tiết đầu xuân chỉ có hoa mai rất nhiều.
Mộng Mộng hiển nhiên rất thích sân vườn này, bóng dáng nhẹ nhàng giống như con bướm bay tới bay lui trong vườn hoa. Lúc hái hoa tươi, lúc lại bắt bướm, vô cùng vui vẻ.
Nhìn con gái khỏe mạnh hoạt bát, trên gương mặt tuấn tú của Thạch Vũ một lần nữa lộ ra nụ cười thỏa mãn.
"May nhờ em chăm sóc tốt, Mộng Mộng mới hạnh phúc vui vẻ như vậy..." Anh nghiêng mắt, trong giọng nói hàm chứa tình cảm vô hạn, "Đại ân không lời nào cám ơn hết được, Thạch tôi còn sống một ngày, Lâm Tuyết em chính là ân nhân của tôi, cho dù để cho tôi làm việc gì, chỉ cần một câu nói của em, xông vào nơi nước sôi lửa bỏng, không chối từ!"
"Nói trịnh trọng như vậy làm gì!" Lâm Tuyết sóng vai cùng anh tản bộ trong vườn hoa, nhìn Mộng Mộng hái những nụ hoa mới vừa nở kia, thở dài nói, "Tôi và Mộng Mộng chính là có duyên phận! Nếu tôi nói tình cảm với con bé không thua kém Mặc Mặc một chút nào, anh có cho rằng tôi kiểu cách không?"
Thạch Vũ tin tưởng cô, bắt đầu từ thời khắc lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô tốt đẹp thuần túy như vậy, làm anh kìm lòng không được muốn tới gần cô, "Em là cô gái chân thật nhất, cho dù hơi kiêu ngạo, chẳng qua tôi cũng không cho rằng em kiểu cách!"
Bạn bè của Lâm Tuyết không nhiều lắm, tiếng nói có thể có trọng lượng càng không nhiều, cho nên cô cũng có một phần tình cảm đặc biệt với Thạch Vũ. Dĩ nhiên, phần cảm tình này không liên quan tới tình yêu nam nữ, anh coi như là lam nhan tri kỷ của cô đi!
(*) lam nhan: sinh ra từ hồng nhan. Trước mắt sử dụng rộng rãi trên mạng, bình thường chỉ cách xưng hô tri kỷ giữa phụ nữ với đàn ông tri kỷ, cũng có thể xưng hô tri kỷ giữa đàn ông với đàn ông. Bởi vì đặc thù nam nữ, từ này được vinh dự là một từ tình cảm tự do ngoài tình thân, tình yêu, tình bạn.
Đột nhiên, Thạch Vũ tỏ vẻ cảnh giác, anh trầm ngâm lắng nghe một lát, hỏi Lâm Tuyết: "Trong căn nhà này còn có ai ở sao?"
"Không có!" Lâm Tuyết lắc đầu, cô nghi ngờ quan sát bốn phía, trừ tiếng gió thổi qua, còn có một chút tiếng vang huyên náo rất nhỏ (dù sao ở phố xá sầm uất, không thể nào yên tĩnh giống như vùng ngoại ô), cũng không nghe thấy tiếng động khác thường nào.
Gương mặt cương nghị của Thạch Vũ trở nên nghiêm túc, tròng mắt sắc bén liếc về phía cửa sổ dãy nhà, nhỏ giọng nói: "Trong căn nhà này có người!" die ennd kdan/le eequhyd onnn
Lâm Tuyết cả kinh trong lòng, nhìn nét mặt Thạch Vũ không giống như đang nói giỡn, huống chi bản thân anh trước giờ cũng không nói đùa, liền cảnh giác lên, cũng đè thấp giọng nói, hỏi, "Chúng ta làm thế nào?"
Chẳng lẽ này căn nhà có trộm đến rồi hả? Dù sao trong nhà có không ít đồ trang trí quý giá, trong sân các loại hoa cỏ danh quý, biết hàng đưa mắt nhìn lên cũng biết giá trị mấy triệu.
"Em và Mộng Mộng ở chỗ này đừng động, tôi đi nhìn một chút!" Thạch Vũ cảm giác động tĩnh là từ bên trong phòng phát ra.
Anh thật nhanh đến gần phòng, từ ngoài cửa sổ nhìn vào bên trong, khi đang trầm ngâm xem xét, đột nhiên nghe được Mộng Mộng phát ra một tiếng kêu the thé sợ hãi.
Vội vàng quay người lại, thấy Lâm Tuyết đang cầm một con rắn xanh nhỏ lên hung hăng đập xuống mặt đất.
"Mộng Mộng đừng sợ, rắn bị mẹ đập chết!" Lâm Tuyết kéo Mộng Mộng đang khóc la vào trong ngực, an ủi hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé.
Thạch Vũ chạy về đến bên cạnh hai người, thấy một con rắn xanh nhỏ bị Lâm Tuyết đập chết, không ngờ lá gan của cô lớn như vậy.
Thật ra thì Lâm Tuyết sợ rắn nhất, con rắn độc trong trí nhớ kia qua thời gian rất lâu vẫn tồn tại trong đầu của cô xua đi không được. Nhưng lúc Mộng Mộng bị rắn xanh tấn công, có lẽ sức mạnh tình thương của mẹ phát huy tác dụng, cô đột nhiên liền khắc phục sợ hãi đối với rắn, anh dũng không sợ cầm con rắn kia lên hung hăng đập xuống mặt đất.
Mộng Mộng khóc hai tiếng, liền dũng cảm lau sạch nước mắt trên mặt. Dưới yêu cầu của cha, bé ngồi vào trong ngực cha, nâng bắp chân lên.
Thạch Vũ kiểm tra vết thương cho con gái, dùng sức bóp, sau đó ôm bé đến bên cạnh vòi nước, mở vòi nước, dùng nước sạch rửa sạch cho cô bé.
"Không biết rắn có độc không, chúng ta mau đưa con bé đi bệnh viện đi!" Lâm Tuyết nhắc nhở.
"Không cần!" Sau khi Thạch Vũ rửa sạch chỗ bị rắn cắn cho Mộng Mộng, để cho khô tự nhiên, "Rắn không có độc!"
"Vậy cũng không được, vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra một chút tương đối yên tâm!"
"Mẹ, con không sao! Khi còn bé con cũng từng bị rắn cắn, cha bóp cho con một chút liền hết chuyện!" Mộng Mộng ngược lại an ủi Lâm Tuyết, lo lắng trong đôi mắt to biến mất, đã khôi phục lại đáng yêu tinh khiết.
Bé nói không sai, trước kia ở trong mỏ vàng, bé chạy vào trong đồng ruộng chơi, không cẩn thận bị một con rắn cắn bị thương, con rắn kia cũng không có độc. Lúc ấy Thạch Vũ bóp miệng vết thương cho bé, lại rửa sạch đơn giản trong dòng suối, rất nhanh đã không sao!
"Không được!" Thái độ và giọng nói của Lâm Tuyết đều rất kiên quyết, "Phải đi bệnh viện, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ!"
Bởi vì Mộng Mộng bị rắn cắn bị thương, bọn họ cũng không có lòng truy cứu trong căn nhà này rốt cuộc có khách không mời mà đến hay không! Thạch Vũ ôm lấy Mộng Mộng, dưới kiên trì lần nữa của Lâm Tuyết, rốt cuộc vẫn phải tuân theo ý kiến của cô, bế con đi bệnh viện kiểm tra.
Ba người rất nhanh biến mất ở ngoài cửa, trong sân đã khôi phục lại yên tĩnh thường ngày.
Dưới ánh mặt trời, cả vườn hoa cỏ cùng thực vật xanh theo gió khẽ dao động, côn trùng không biết tên kêu to ở chỗ sâu trong bụi cỏ, suối phun nước chảy ào ào, trụ nước trong suốt như hoa ngọc bể nát, cá trong trong ao thản nhiên bơi qua bơi lại...
Không biết qua bao lâu, một người đàn ông anh tuấn dáng vẻ thon gầy dọc đi theo đường đá vụn từ từ đi tới, chân mang giày đế cao su thường, đi bộ nhẹ như tiếng thở. Hai chân thon dài đủ để sánh ngang người mẫu nam tiêu chuẩn, đôi tay tự nhiên buông xuống, ngón tay thon dài trơn bóng.
Nắm trong tay súng lục vô thanh bỏ túi, mới vừa rồi anh không nổ súng, lúc này họng súng lại chậm rãi nâng lên, chĩa về suối phun nước bắn, "Bụp" một tiếng nhỏ, bọt nước văng khắp nơi, một con cá chép đỏ đầy đặn nổi lên, bụng cá lật ngửa.
Anh cúi thân thể cao lớn xuống, nhặt con rắn xanh bị Lâm Tuyết đập chết lên, ném xác rắn vào trong suối phun nước.
"Tuyết, không ngờ em có thể thân cận với người đàn ông khác như vậy! Tại sao... Người ở bên cạnh em không phải là anh?" Anh lầm bầm tự nói, trong giọng nói trng trẻo tràn đầy oán niệm với Lâm Tuyết, "... Anh trở lại chính là muốn mang em đi, cho dù em có yêu anh hay không, anh cũng phải dẫn em đi! Lần này, anh không cần tình yêu của em nữa, chỉ cần thân thể của em!"