Editor: Puck - Diễn đàn
Thở phào nhẹ nhõm, xem ra cầm thú thật sự đổi sang ăn chay rồi! Nhưng mà đây chỉ là do anh tạm thời ngụy trang hay hoàn toàn thay hình đổi dạng, phải quan sát lâu dài đi.
Khi Đỗ Hâm Lôi nghĩ tới chuyện này, khóe miệng không tự chủ nâng lên vết cười nhàn nhạt, cô giữ nụ cười dần dần tiến vào mộng đẹp ngọt ngào.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Ngày hôm sau, gõ cửa đánh thức cô không phải là Lưu Nga, lại là Hoắc Vân Phi.
“Mèo lười, rời giường!” Người đàn ông phía ngoài gõ nhẹ cánh cửa, trong giọng nói tràn đầy cưng chiều nồng đậm và vui vẻ, cũng không bởi vì cô có “Lòng tiểu nhân” đóng khóa ngầm mà không vui.
Tỉnh mở đôi mắt ngủ nhập nhèm ra, Đỗ Hâm Lôi dụi dụi mắt, ngồi dậy, nhìn hoàn cảnh xa lạ chung quanh, thật lâu sau mới tỉnh ngộ ra, tối ngày hôm qua cô đã dọn nhà.
Dưới sự giúp đỡ của Hoắc Vân Phi, cô và Lưu Nga tiến vào căn phòng lớn một trăm năm mươi mét vuông ở lầu chín.
Xuống giường mang dép mới, cô đi tới mở khóa ngầm cửa phòng, thấy Hoắc Vân Phi mặc quần áo ở nhà kiểu nam, tóc đen như mực hơi có vẻ xốc xếch, chính là dáng vẻ lười biếng tùy ý như vậy thoạt nhìn là vẻ anh tuấn trí mạng. Giữa ánh nắng sáng sớm, quả thật bức mắt người.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu ngây ngô của cô gái há to mồm ngây ngốc nhìn anh, anh đưa bàn tay đẹp mắt ra sờ sờ cằm mượt mà của cô, chế giễu nói: “Sắc nữ, nước miếng chảy ra!”
Cô theo bản năng vội vàng sờ khóe miệng mình, không sờ thấy nước miếng lại rước lấy nụ cười nhẹ của anh. Biết mình bị chơi xỏ, Đỗ Hâm Lôi cong khóe miệng lên, túm lấy anh muốn nhéo thịt nhột phía dưới cánh tay anh.
Quanh thân người này gân thép xương sắt, bắp thịt cứng rắn cấn tya, cô muốn nhéo anh đó là tự mình chuốc lấy cực khổ, chỉ có điều Đỗ Hâm Lôi biết phía dưới cánh tay anh có một miếng thịt nhột yếu ớt, nhéo đến sẽ cười không ngừng, đây là bùa gia truyền để cô đối phó với Hoắc cầm thú. die~nd a4nle^q u21ydo^n
Quả nhiên, Hoắc Vân Phi không đợi cô nhéo đến, đã cười khẽ không thôi, “Tiểu quai, đừng làm rộn, đồ ăn nguội rồi!”
(*) Quai: Ngoan ngoãn, lém lỉnh, thông minh, tinh ranh, khôn ngoan.
Trải qua một phen cò kè mặc cả, Hoắc Vân Phi để cho cô bấm một cái lên trên thịt nhột, cô mới bằng lòng bỏ qua.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua trong cãi lộn, hai người đều cảm thấy rất tự nhiên, cũng không có vẻ quẫn bách hay lúng túng khi cô nam quả nữ đi chung với nhau.
Thật ra thì khoảng thời gian bọn họ chung sống khi rời khỏi tam giác vàng đó đã rất hòa hợp, nếu như không phải sự xuất hiện của Lâm Tuyết kích thích đến Hoắc Vân Phi, bình thường bọn họ thân mật giống như cặp vợ chồng chân chính nên có.
Tính tình Đỗ Hâm Lôi tùy tiện cũng không phải cô gái thích xuân buồn thu đau, Hoắc Vân Phi tà mị hài hước, khi hai người đi chung với nhau, thường khiến cho cô buồn cười.
Cũng bởi vì không khó qua khi ở bên cạnh Hoắc Vân Phi, Đỗ Hâm Lôi thậm chí có một dạo giống như đà điểu giấu đầu vào trong cánh, không thèm nghĩ tới tất cả bên ngoài nữa, được chăng hay chớ.
Lưu Nga mở cửa ra một khe nhỏ liếc nhìn, thấy vợ chồng son đã náo loạn đến ngã trên ghế sa lon hai người trong phòng ngủ, bà cười cười, không biến sắc đóng cửa phòng ngủ lại. Mặc kệ cho vợ chồng son này chơi đùa đủ rồi đi ăn cơ.
Đỗ Hâm Lôi đổ thừa không chịu ra ngoài, Hoắc Vân Phi ôm cô lên.
Khi đi tới cửa, Đỗ Hâm Lôi chuyện bé xé ra to kêu lên: “Cửa phòng đã đóng lại?”
Cô nhớ khi Hoắc Vân Phi mở cửa phòng ra đã không đóng lại, hiện giờ đóng lại, chẳng phải chứng minh… Lưu Nga sang đây nhìn thấy dáng vẻ không nghiêm chỉnh khi ở cùng nhau của bọn họ.
“Ừ, dì Lưu tới đây một chuyến, nhìn thấy em hết sức ‘tập trung’ nhéo eo tôi, bà ấy ngượng ngùng, đóng cửa lại đi ra ngoài rồi!” Những chuyện này tránh không được tai mắt của Hoắc Vân Phi, người kiếm cơm dưới tay anh biết khi nào không nên quấy rầy anh, Lưu Nga không ngu ngốc, đương nhiên sẽ không làm cho người ta ghét.
“A!” Vừa nghe Lưu Nga sang đây nhìn thấy rồi, Đỗ Hâm Lôi lập tức quẫn đến không xong, “Anh đồ đần độn này, sao không nói sớm chứ!” die nda nle equ ydo nn
Đùa giỡn thân mật như vậy quả thật không khác đôi tình nhân, bị Lưu Nga nhìn toàn bộ vào trong mắt, về sau ở trước mặt Lưu Nga cô còn cố ý làm bộ không quen Hoắc Vân Phi như thế nào!
“Ôi! Ôi! Dì Lưu sẽ cười tôi đấy, phải làm gì đây?” Đỗ Hâm Lôi khổ não nhíu mày, thuận tiện trợn mắt nhìn Hoắc Vân Phi, oán giận nói, “Đều do anh! Chỉ gây phiền toái cho tôi, hạn cho anh hôm nay ăn xong bữa sáng dọn ra đi!”
Hoắc Vân Phi thân mật nhéo mặt cô, an ủi: “Dì Lưu không cười em! Em là mẹ của con tôi, dì ấy cười cái gì?”
Ngụ ý, chuyện thân mật hơn cũng là làm rồi, những thứ này không đáng nhắc đến.
Đỗ Hâm Lôi không nghi ngờ, lại càng ngượng ngùng.
Đi theo Hoắc Vân Phi ra khỏi phòng ngủ vào phòng ăn cơm, cô vẫn cúi đầu, mặt đỏ tới mang tai, dáng vẻ xấu hổ xem ra vô cùng khó chịu.
Hoắc Vân Phi giống như người không có việc gì, càng không ngừng gắp món ăn cô thích ăn cho cô, còn đột nhiên dùng khăn ăn lau nước canh bên khóe miệng cho cô.
Lưu Nga nhanh chóng ăn xong, đứng dậy nói: “Chủ quán hải sâm kêu tôi tới mua sâm sớm, tôi đi trước. Đợi cơm nước xong xuôi, ai có thời gian, làm phiền rưa chén giúp tôi!”
Chờ Lưu Nga rời đi, không khí thoải mái hơn.
Đỗ Hâm Lôi không cần làm bộ dè dặt nữa, trực tiếp kêu đến hét đi Hoắc Vân Phi, muốn ăn cái gì, không muốn ăn cái gì, cầm khăn, giấy, uống nước trái cây… Sai anh xoay quanh.
Hoắc Vân Phi làm không biết mệt, ai bảo cô là mẹ đứa bé! Cưng chiều chút thì cưng chiều chút đi!
Ăn cơm xong, Hoắc Vân Phi thu dọn chén đũa bàn ghế, Đỗ Hâm Lôi ra ban công tập thể dục của phụ nữ có thai.
Đợi cô tập xong đi ra, Hoắc Vân Phi ở trong phòng khách ngoắc cô lại, nói: “Tới xem một chút quà tặng tôi chuẩn bị cho bảo bối lớn và bảo bối nhỏ!”
Bảo bối lớn? Bảo bối nhỏ?
Nhìn dáng vẻ nghi ngờ của cô, anh thân mật cười nói: “Em là bảo bối lớn, trong bụng em chính là bảo bối nhỏ của chúng ta!”
“…” Người này chỉ khua môi múa mép! Dù sao trong lúc rảnh rỗi, cô liền nhìn một chút quà tặng của anh, chỉ cần đừng mang tới một thùng đá quý nữa là được!
Hoắc Vân Phi nắm tay cô, dẫn cô đến trong thư phòng, đi thẳng tới trước máy vi tính đã sớm mở, ấn cô ngồi vào trong ghế đệm, vừa mở websites vừa nói với cô: “Khi tôi đi châu Âu bàn chuyện làm ăn, thuận tiện lựa ra một nhóm hàng cực phẩm để lại cho bảo bối lớn và bảo bối nhỏ!” d1en d4nl 3q21y d0n
Cái gì? Đỗ Hâm Lôi hoảng hốt, giữ lại một nhóm hàng cho cô và đứa bé? Nghe nói còn là cực phẩm! “Anh tự giữ lại cho mình đi! Tôi và đứa bé sao có thể dính tới những thứ này?”
Hoắc Vân Phi điên rồi! Anh giữ ma túy lại cho cô và đứa bé làm cái gì? Chẳng lẽ muốn độc hại đứa bé? Quả thật là bệnh thần kinh kiêm biến thái!
“Ha ha.” Hoắc Vân Phi cười khẽ một tiếng, biết cô hiểu lầm ý tứ của anh. Không giải thích gì thêm, anh lướt websites, chỉ vào những hình ảnh kia để cho cô nhìn, “Em xem những thứ này, đẹp không?”
Đỗ Hâm Lôi chăm chú nhìn lên, phát hiện trên trang web đều là châu báu đồ ngọc tinh xảo tuyệt đẹp, ngọc ngà trước mắt, quá đẹp! “Đây chính là hàng anh chừa lại?”
Thì ra không phải là ma túy! Lần này anh đi châu Âu lại thảo luận là chuyện buôn bán châu báu, thật sự khiến cho cô ngoài ý muốn.
“Nếu không em cho rằng là thứ gì?” Hoắc Vân Phi buồn cười nhìn cô, chế nhạo nói, “Bồi dưỡng con trai hít thuốc phiện, hiện giờ hơi sớm chút!”
Lời này chọc cho Đỗ Hâm Lôi dùng sức nhéo anh, hai người cười đùa, anh ôm cô vào trong lòng, hai người ngồi chung một cái ghế, thưởng thức những món đồ đẹp đẽ kia.
“Dây chuyền này dùng kim cương màu hồng khảm thành, giá trị liên thành, toàn cầu không sản xuất nữa, nguyên bộ cùng với nó là bông tai kim cương với kim cương màu hồng nhạt lớn bằng trứng chim bồ câu. Nó có tên rất dễ nghe, gọi là ‘Phấn hồng giai nhân’!” Hoắc Vân Phi vô cùng thân mật hôn lên tóc mai tinh tế của cô gái, cảm thấy cô đeo bộ trang sức này lên nhất định sẽ rất đẹp. Khóe miệng tràn đầy ý cười, cưng chiều nói, “Tôi đặc biệt chừa lại bộ phấn sắc giai nhân này cho em, chờ khi cầu hôn sẽ đưa cho em! Nhớ, vì bộ trang sức giá trị hai tỷ này phải đồng ý lời cầu hôn của tôi!”
“Anh nghĩ đẹp ghê! Mười tỷ cũng không gả cho anh!” Đỗ Hâm Lôi cố ý sẵng giọng, nhưng trong đôi mắt to đen nhánh lại có ý cười.
Không thành thạo châu báu, nhưng bản tính trời sinh của phái nữ luôn có cuồng nhiệt kỳ quái với những món đồ phát ra ánh sáng này, cô cũng không ngoại lệ.
Hoắc Vân Phi cũng không phiền não khi cô từ chối, dù sao bị cô từ chối đã thành thói quen! Hôn lên trán cô, anh kéo trang web xuống dưới, tìm một bức hình khác.
“Đây là lắc chân sáng tác đắc ý của đại sư châu báu nước Pháp làm, cũng không sản xuất nữa. Nghe nói sau khi mang lên không chê vào đâu được, bất cứ kẻ nào cũng không có cách nào lấy xuống! Trừ phi cứng rắn kéo đứt, nếu không cả đời đều bị nó bọc lấy! Vì lý do như vậy, nó có một cái tên rất đẹp gọi là –– Tình yêu vĩnh hằng!” Tròng mắt Hoắc Vân Phi sâu như bầu trời sao nhìn lên mắt cá chân mảnh khảnh của cô, dịu dàng hỏi, “Tôi muốn tự tay đeo nó lên cho em, có được không?”