19. Kỳ ngữ
Cố Vân Cảnh cầm quân đen, Tiêu Trạm cầm quân đỏ. Xuất phát từ lễ nhượng, Cố Vân Cảnh để đối phương đi trước. Tiêu Trạm hơi châm chước rồi hạ cờ.
Kỳ tùy tâm hạ, lời ấy quả là thật. Nhìn hướng đối phương hạ cờ đại khái đoán ra nội tâm của hắn. Tiêu Trạm kỳ thuật cùng tính cách giống nhau, quá mức thể hiện. Cố Vân Cảnh nhìn cờ đỏ thế tới rào rạt, lắc đầu cười khẽ.
Song phương đi được mười bước, Tiêu Trạm đã hiện hoàn cảnh xấu. Hắn chỉ lo theo tấn công, nghĩ muốn tận khả năng biểu hiện năng lực của mình, lại sơ sẩy phòng thủ, nhất thời hao binh tổn tướng. Hai quân ngựa của Cố Vân Cảnh xâm nhập vào trận doanh phe đỏ, dễ dàng diệt tướng. Tiêu Trạm mới vừa kịp phản ứng đã thua. Hắn nhìn hai quân ngựa vừa tức vừa giận. Hắn đã không để ý đến hai quân này trốn trong góc, không ngờ cuối cùng lại thua trước hai quân đó.
"Điện hạ thua." Cố Vân Cảnh nói.
Tiêu Trạm dù sao cũng là Hoàng tử, vẫn có ngạo khí, thấy mình thua khó coi như vậy rất không cam lòng. Hắn cau mày nói:
"Lại một ván, bổn vương vừa rồi sơ sót! Lần này tất giết ngươi không còn manh giáp!"
"Kỳ thua, có thể chơi lại. Giang sơn thua, có thể chơi lại sao?" Cố Vân Cảnh cầm quân cờ nhẹ nhàng vuốt ve, cúi mắt nói, "Đế vương gia bởi vì đoạt ngôi, tranh đấu gay gắt, sát phạt không ngừng, nhầm một nước cờ sẽ lâm vào thảm cảnh vạn kiếp bất phục. Cái gọi là một con cờ sai, cả bàn tan tác."
Nàng ngưng mắt nhìn Tiêu Trạm, nghiêm nghị nói:
"Điện hạ nếu không muốn thân ở thảm cảnh, trước khi hạ cờ cần phải suy nghĩ cho kỹ. Ngài đang chơi không phải là cờ, mà là giang sơn xã tắc!"
Thiếu niên ôn nhuận thanh âm êm đềm giống như tiếng chuông rung động nội tâm Tiêu Trạm. Hắn cảm thấy xấu hổ vì lời mình vừa nói.
"Phò mã nói đúng, là bổn vương suy xét không chu toàn."
"Điện hạ có biết ngài thua ở đâu?" Cố Vân Cảnh vừa thu dọn quân cờ, vừa nghiêm trang hỏi.
"Ta đánh giá thấp hai quân ngựa của ngươi, nghĩ nó bị cản ở trong góc, không có sức chiến đấu. Không ngờ cuối cùng bị chúng nó chiếu tướng."
"Không sai. Hai quân ngựa tuy bị nhốt trong góc nhưng chúng nó luôn tìm kiếm và chờ cơ hội. Bị cản chỉ là nhất thời; khi quân của ngài vừa đi, chúng không bị cản nữa." Cố Vân Cảnh cười nói.
"Hiện tại, điện hạ cũng như hai quân ngựa này. Việc bệ hạ bãi vị Thái Tử của ngài giống như quân ngựa bị cản đây." Thiếu niên trầm ngâm một lát, chậm rãi nói, "Nhưng điều này vẫn không có vấn đề gì. Quân ngựa cuối cùng không phải ăn tướng sao?"
Tiêu Trạm nghe ra ý ngôn tại ngoại, hai mắt ảm đạm có ánh sáng:
"Phò mã bảo ta noi theo chúng? Giấu tài, chờ đợi thời cơ?"
"Đúng vậy." Cố Vân Cảnh đưa tay thi lễ nói, "Thế cục trước mắt ác liệt, trong chư hoàng tử luận thế lực, Chiêu Vương là lớn nhất, luận trí tuệ là Đoan Vương. Nay điện hạ đã bị phế, nhân tuyển Thái Tử có khả năng nhất là hai người bọn họ. Thái Tử vị chỉ có một, nhân tranh lại có hai, điện hạ sao không bàng quan đấu?"
"Nếu điện hạ đã là An Vương, nên y theo phong hào làm việc - không hỏi triều sự, yên tĩnh làm nhàn tản Vương gia có gì không tốt?"
Cố Vân Cảnh mỉm cười:
"Điện hạ làm Thái Tử mấy năm nay, không ít bị bệ hạ nghi kỵ đi. Cơ hội này có thể thanh thản xả giận rồi."
Giờ khắc này, Tiêu Trạm đột nhiên ý thức được hành vi từ trước của mình có bao nhiêu hồ đồ. Vì làm phụ hoàng càng thêm thưởng thức mình, hắn luôn tận lực chứng minh, biểu hiện mình, tuy tích lũy được thanh danh nhưng đổi lấy là không phải hoàn toàn thưởng thức – sau lưng thưởng thức là nghi kỵ! Máu huyết sôi lên, Tiêu Trạm vỗ đầu kích động nói:
"Không hỏi thế sự, càng thêm giấu tài, né tránh tranh đấu, lại tránh cho phụ hoàng nghi kỵ. Diệu!"
Thiếu niên gầy yếu trước mắt vô luận là cử chỉ hay trí óc luôn làm cho người ta cảm giác nhìn rõ thế sự. Tiêu Trạm mặc dù đọc nhiều sách thánh hiền nhưng về phần suy nghĩ tường tận hắn trăm triệu không bằng Cố Vân Cảnh. Thế nhân nói Trấn Viễn Hầu thế tử bệnh thể quấn thân, yếu đuối, ai biết này thiếu niên gầy yếu tài năng như vậy? Ánh mắt Tiêu Trạm chân thành, nghiêm nghị khởi kính nói:
"Nghe Phò mã một lời, lợi hơn mười năm đọc sách, Tiêu Trạm thụ giáo."
Cố Vân Cảnh tài hoa làm hắn bội phục không thôi, bất tri bất giác Tiêu Trạm sửa lại xưng hô từ bổn vương thành tục danh.
"Điện hạ quá khen."
Cố Vân Cảnh phi thường thưởng thức Tiêu Trạm - một người làm Thái Tử mấy chục năm có thể khiêm tốn thụ giáo như thế là đáng quý.
Tiêu Trạm mắt đầy cảm kích, hắn hướng Cố Vân Cảnh vái chào thật sâu, "Lần này, ta hãm sâu ngục tù, nói vậy là Phò mã ra tay cứu giúp. Tiêu Trạm xin tạ ơn."
Cố Vân Cảnh chỉ chỉ Tiêu Mộ Tuyết:
"Điện hạ nếu thật muốn tạ ơn, hãy tạ Công chúa đi. Công chúa vì điện hạ mà vẫn luôn bôn ba."
"Tuyết Nhi, hoàng huynh cho muội phiền toái." Tiêu Trạm ôn thanh nói.
Khi còn nhỏ, Tiêu Trạm nơi chốn luôn giữ gìn Tiêu Mộ Tuyết; ở trong lòng hắn, cô muội muội này là bảo vật, ngậm sợ tan, cầm sợ rã. Tiêu Mộ Tuyết từ nhỏ tang mẫu, bề ngoài lạnh lùng nhưng thực ra nội tâm yếu ớt. Tiêu Trạm biết muội muội cần nhất là yêu thương cùng bảo hộ - bởi vậy làm một huynh trưởng, nghĩa vụ lớn nhất của hắn là quan tâm và yêu thương nàng.
Nhìn thanh niên trường thân lập ngọc, trong đầu Tiêu Mộ Tuyết lại hiện ra hình ảnh ấm áp khi còn nhỏ. Mặt mày nàng lúc này là nhu tình. Nàng nhẹ giọng nói:
"Tuyết Nhi thuở nhỏ tang mẫu, được hoàng huynh cùng mẫu hậu yêu thương mới có thời ấu thơ hạnh phúc ấm áp. Hiện giờ hoàng huynh bị hãm hại, Tuyết Nhi há có thể ngồi xem mặc kệ? Hoàng huynh không cần khách khí như thế."
Nói tới bị hãm hại, Tiêu Trạm trầm xuống, căm giận nói:
"Lần này chắc chắn là Tiêu Tông vu hãm ta! Không báo thù này, uổng là nam nhi đại trượng phu!"
Tiêu Mộ Tuyết lắc đầu nói:
"Hoàng huynh, hung thủ không phải Tiêu Tông."
Tiêu Trạm: "..."