Không khí sau đó liền nồng nặc mùi thuốc súng!
Tiểu Như cảm nhận được nguy hiểm, cô có ý định chuồn, nhưng vừa mới quay đầu đã bị Phong Dật Trình tóm được, anh bá đạo đem cô ôm vào lòng 一 biến cô trở thành trò hề trước mặt Phong Hoàng Thần!
Dĩ nhiên, hắn là người khó coi nhất lúc này, mặc dù trên mặt không chút một chút biểu cảm.
Hắn lãnh đạm, nói:
- Không làm phiền hai người nữa, tôi ra ngoài trước đây!
Dứt lời, hắn đứng dậy bỏ đi.
Phong Hoàng Thần rời khỏi không lâu thì Dật Trình cũng chịu chủ động buông cô ra, nam nhân đưa tay xoa đầu cô.
- Sao lại đến đây tìm tôi? Có phải Giang Tiểu Khê nói với em chuyện gì không?
Tiểu Như tròn xoe mắt:
- Sao anh lại biết?
Mèo nhỏ ngoài bướng bỉnh còn được tính ngốc nghếch, xem ra anh cần bỏ thời gian để đào tạo cô rồi!
Phong Dật Trình mỉm cười, anh cao ngạo bước đi về phía trước, hai tay đút vào trong túi quần, dứt khoát nói:
- Bởi vì tôi không ngốc như em, không bị Giang Tiểu Khê xoay vòng vòng, đó là điểm khác biệt giữa chúng ta!
- Anh...
Cô cứng họng, bởi vì những lời của Phong Dật Trình hoàn toàn không sai một tẹo nào, cô quên lúc trước cô bị Giang Tiểu Khê lừa gạt thế nào sao? Ngay cả tờ khế ước có giá trị liên thành đó cũng là cô ngốc nghếch tự ký vào, giờ muốn bỏ đi cũng không được, thật đáng chết mà!
Tiểu Như giận dữ xiết chặt hai nắm tay.
- Giang Tiểu Khê là em gái tôi, tôi biết con bé đang nghĩ gì, có phải con bé nói với em tôi ức hiếp nó phải không?
Người nào đó ậm ừ:
- Không sai!
Lập tức, Phong Dật Trình quay đầu.
- Tôi làm vậy vì lý do gì?
- Tôi không biết!
Mạch Tiểu Như cúi đầu, lúc này, Phong Dật Trình cũng đã đến gần cô, anh quả nhiên thừa lúc Tiểu Như còn chưa ý thức được, mang cô áp sát vào vách tường 一 khiến mèo nhỏ bị hoảng sợ!
Cô rụt rè nhìn anh, đường nét khuôn mặt đẹp như tranh vẽ không tì vết!
Phong đại thúc hơi cúi đầu, mặt mũi nhăn nhúm lại.
- Em như vậy mà còn bảo không ngốc, Giang Tiểu Khê rõ ràng chỉ muốn mượn tay em trả thù tôi phạt con bé lén lút nghe chuyện không nên nghe, em cũng đi tin lời Giang Tiểu Khê, đến đây trở mặt với tôi sao? Cái đó không ngốc gọi là gì?
Nhưng cho dù anh khó chịu với cô như thế nào, hiển nhiên, cô vẫn là người rất quan trọng trong lòng anh. Chỉ là, khuôn mặt khó ở này của anh, vô tình làm người nào đó thấy hoảng sợ.
Mạch Tiểu Như sụt sùi, mắt đỏ hoe.
- Khóc cái gì chứ? Tôi ăn thịt em sao? Những lời tôi nói không phải sao mà em khóc? Hả?
Mèo nhỏ bị hù dọa, cô cúi đầu.
Phong Dật Trình nhíu mày:
- Ngẩng mặt lên!
Mạch Tiểu Như: “...” cô không muốn nhìn thấy một tên hung dữ, tiếp tục cúi đầu không nói gì.
- Bảo bối, ngẩng mặt lên!
Mạch Tiểu Như: “...” lại còn dụ dỗ cô, cô không thèm.
- Bạn nhỏ Mạch Tiểu Như, ngẩng mặt lên nhìn tôi, tôi hứa tôi sẽ không mắng em!
Phong lão đại hạ thấp giọng, nét mặt lần này hoàn toàn rất dịu dàng, Phong Hoàng Thần cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Phong Dật Trình như vậy, bất đắc dĩ nhếch môi lên:
- Trẻ con!
Tiểu Như vừa nghe thấy giọng hắn, theo phản xạ liền đẩy Dật Trình ra 一 khiến nam nhân bị đẩy ra một khoảng.
Người nào đó bối rối:
- Tôi... Tôi ra ngoài!
Nói xong liền chạy một mạch đi, Phong Hoàng Thần ung dung bước đến trước mặt Phong Dật Trình, hai tay đút vào trong túi quần.
Lập tức, anh lườm hắn.
- Em chán sống rồi sao?
Cơ mặt Phong Hoàng Thần lạnh tanh.
- Chuyện lúc nãy sao? Thật xin lỗi, em chỉ quay lại nhắc anh chiều nay có cuộc họp cổ đông quan trọng thôi, không ngờ bạn nhỏ đó của anh lại phản ứng quá thái quá, làm anh khó xử rồi!