Nghe nói lần này luật sư Trương Thành Kinh tới diễn thuyết, sau khi tọa đàm kết thúc sẽ chọn ra vài sinh viên ưu tú đến thực tập.
Mục tiêu của Tô Nguyệt Kỳ chính là Viễn Bang.
Bạch Tưởng bĩu môi, cúi đầu, buổi tọa đàm của luật sư Trương Thành Kinh cứ như vậy bắt đầu.
Cách nói của ông ta khá hài hước, giảng bài, kể chuyện, hấp dẫn êm rai, bất tri bất giác Bạch Tưởng nghe đến say mê.
Lúc này, luật sư Trương Thành Kinh đang nhắc tới một trường hợp án kiện.
“…… Tất cả mọi người đều biết, luật sư Ngô Tú Mỹ xinh đẹp của Viễn Bang, bởi vì cái miệng xảo quyệt, am hiểu công kích nên được người trong giới gọi là Ngô Thiết Chủy. Bốn năm trước Ngô Thiết Chủy tiếp nhận một vụ án kiện giết người, nguyên do sự việc cụ thể tôi không nói tỉ mỉ, đây là video luật sư Ngô Thiết Chủy phản biện lời nói của nhân chứng bị cáo trước tòa.”
Trên màn hình lớn, luật sư Ngô Thiết Chủy mạnh mẽ táo bạo đối mặt với nhân chứng.
Vụ án rất đơn giản, nhân chứng bị người dụ dỗ tiến vào giới giải trí, thiếu chút nữa bị người **** chết, bị cáo vọt vào cứu người, nhưng vì bị người ta bóp cổ mà lỡ tay đánh chết người.
Nhân chứng làm chứng bị cáo không giết người.
Luật sư Ngô Thiết Chủy lại dùng lời nói sắc bén công kích tinh thần nhân chứng, khiến người nọ không thể làm chứng được nữa.
Gương mặt nhân vật trên video đều được mosaic [1], video đã chiếu xong.
[1] Mosaic: nghệ thuật ghép mảnh, trong trường hợp này có nghĩa là che mặt những người trong video lại.
Luật sư Trương Thành Kinh bưng ly nước uống một hớp, cười vô cùng hiền lành: “Có người bảo lời nói của Ngô Thiết Chủy quá độc, không màng tình người, hơn nữa cô ta làm thế sẽ tạo thành thương tổn rất lớn với nhân chứng, không biết mọi người có ý kiến gì không?”
Ông ta vừa nói xong, mọi người đều nhìn về phía Tô Nguyệt Kỳ.
Là người xuất sắc nhất trong khoa, mỗi lần cô ta đều là người đầu tiên lên tiếng.
Bạch Tưởng quan sát cô ta.
Ánh mắt kia rõ ràng lộ ra vẻ nóng lòng muốn thử, nhưng động tác lại không chút hoang mang, chỉ bằng sự trầm ổn này, không phải người bình thường có thể làm được.
Cô ta đứng lên, trên mặt thể hiện sự kính trọng Trương Thành Kinh, nhiều thêm một phần thì có vẻ nịnh nọt, thiếu đi một chút lại có vẻ không thành tâm: “Luật sư Trương, tuy em cũng rất đồng tình với những gì nhân chứng gặp phải, nhưng em cảm thấy cách làm của luật sư Ngô rất chính xác. Thân là nhân chứng, thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần bị hỏi, hơn nữa luật sư Ngô làm vậy không phải sẽ hỏi ra được sự thật? Bản thân nhân chứng và bị cáo là bạn tốt, có hiềm nghi làm giả chứng cứ, hành vi của luật sư Ngô không đáng khiển trách.”
Lời Tô Nguyệt Kỳ nói đã nêu lên suy nghĩ của rất nhiều người ở đây.
Mọi người nhất trí gật đầu, trong phòng học lặng ngắt như tờ.
Cho nên một giọng nói nhỏ thì thầm truyền vào trong tai đám người Tô Nguyệt Kỳ: “Bản thân nhân chứng đã đủ đáng thương, thế nhưng còn lôi khuyết điểm của người ta ra, có phải quá tàn nhẫn không?”
Một câu vô ý, lại ám chỉ Tô Nguyệt Kỳ “thiện lương” lại tàn nhẫn như thế nào.
Sắc mặt Tô Nguyệt Kỳ cứng đờ, cô ta không vui quay đầu nhìn người khởi xướng đang dựa vào trên bàn mông lung mở mắt.
Bỗng nhiên trong phòng học an tĩnh lại, tất cả mọi người nhìn Tô Nguyệt Kỳ đều mang theo chút đăm chiêu.
Các bạn học nhịn không được phỏng đoán trong lòng, cô ta có thật sự thiện lương như vẻ bề ngoài?
Thật ra Kiều Mộc chỉ giận dỗi Bạch Tưởng một chút, nên giờ phút này cô ấy mờ mịt nhìn bốn phía, còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tô Nguyệt Kỳ xấu hổ nhưng không thể mở miệng, vì vậy người ủng hộ cô ta - Lục Na nhịn không được nhảy ra.
“Này, có biết nói chuyện không thế? Không đả kích tâm lý nhân chứng thì sao hỏi ra được sự thật? Rốt cuộc thì cô học hành thế nào? Không hiểu hay giả vờ không hiểu, học chuyên khoa còn dám ở chỗ này khoe khoang?”
Kiều Mộc bị công kích vô lý, tính tình đại tiểu thư lập tức phát tác, bùng nổ trong nháy mắt.
……………