Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào

Chương 97: Không có người sinh sống



“Thật trùng hợp.” Ân Dĩ Mặc nhíu mày, ngước mắt lên nhìn hắn: “Lục thiếu vừa đến, Trọng Thành đã đổ mưa rồi.”

Dưới mưa phùn, hai người đàn ông, mỗi người cầm một chiếc ô to màu đen kịt.

Cách một lớp mưa phùn, hai người nhìn nhau, ánh mắt tóe lửa, sát khí đùng đùng.

Lục Cảnh Thâm nhìn thấy anh xuất hiện ở đây, có chút bất ngờ, khóe môi giật giật: “Vợ chồng nhà họ Tống không có ở đây, tổng giám đốc Ân đây là đến thăm bố mẹ vợ sao?”

Nói được một nửa, Lục Cảnh Thâm lại lắc đầu, trong mắt hiện lên sự đùa giỡn: “Xin lỗi, tôi nói sai rồi, bây giờ tổng giám đốc Ân là người đã kết hôn, không có cơ hội cưới Thanh Thanh.”

“Không liên quan đến anh.” Ân Dĩ Mặc nhíu mày, giọng nói trầm thấp lạnh lùng.

Lục Cảnh Thâm không để ý đến sự cảnh giác của anh, nhún nhún vai, không định tiếp tục trò chuyện với anh, đi đến bên cạnh anh, xem ra hắn cũng muốn đi đến nhà họ Tống.

Ân Dĩ Mặc nghiến răng, vừa rồi anh không vào được, anh cũng không tin Lục Cảnh Thâm có đãi ngộ gì đặc biệt, lặng lẽ đi theo hắn.

Quả nhiên, Lục Cảnh Thâm vẫn cùng chung kết quả với Ân Dĩ Mặc, đều đụng phải người làm lớn tuổi ấy, không được vào nhà.

Nhìn thấy gia thế và thân phận của Lục Cảnh Thâm như vậy mà vẫn không thể vào được nhà cũ của nhà họ Tống, Ân Dĩ Mặc càng cảm thấy có hứng thú với ngôi nhà này.

Người của nhà họ Tống đều không ở trong nước, nhưng vẫn cho người ở lại quét dọn, trông coi ngôi nhà này. Nhưng đề phòng nghiêm ngặt như vậy càng làm cho người ta cảm thấy trong nhà có điều bí ẩn.

Hơn nữa, tại sao Lục Cảnh Thâm lại đột nhiên đến đây?

Ân Dĩ Mặc cũng không rõ lắm, nhưng mà anh cũng không có ý định suy đoán mục đích của hắn.

Nếu không quang minh chính đại vào trong được, vậy thì nghĩ biện pháp khác.



Đêm khuya.

Ân Dĩ Mặc vòng qua cửa lớn của nhà họ Tống, trèo lên bức tường thấp bên cạnh.

Những người canh gác ở đây quả nhiên không có tính cảnh giác cao, có lẽ họ cũng không nghĩ sẽ có người dùng cách thức vụng về này để lẻn vào nhà họ Tống.

Toàn bộ dinh thự đều yên tĩnh, không hề có chút động tĩnh nào.

Mặc dù vẫn chưa kinh động đến ai, nhưng để đảm bảo an toàn, anh vẫn lựa chọn trèo qua cửa sổ.

Nhà họ Tống bên ngoài thoạt nhìn rất lớn, bên trong lại càng giống như mê cung, căn bản không tìm được đường đi, cũng không xác định được vị trí các phòng ở.

Ân Dĩ Mặc không dám bật đèn lên, đành phải mò mẫm trong bóng tối, dò tìm một chút manh mối.

Trong bóng tối, Ân Dĩ Mặc sờ lên vách tường, bỗng nhiên đụng phải mu bàn tay của một người, nhất thời khiến anh kinh ngạc, đôi mắt sắc bén, ra tay rất nhanh, muốn đánh ngất đối phương.

Tuy nhiên động tác của đối phương cũng cực kỳ nhanh, hai người suýt nữa đánh nhau trong bóng tối.

“Ân Dĩ Mặc?”

“Lục Cảnh Thâm?”

Tầm mắt của hai người chạm nhau trong bóng đêm, dường như không thể tin được.



Lúc này, Ân Dĩ Mặc cảm thấy không nói nên lời.

Gương mặt nho nhã của Lục Cảnh Thâm cũng hiện lên nét không vui, hạ thấp giọng nói:

“Ân tổng cao cao trên vạn người còn có thể dùng thủ đoạn trèo vào nhà người lành lúc nửa đêm như vậy, thật khiến tôi bất ngờ.”

Ân Dĩ Mặc không hề yếu thế, giọng nói lạnh lùng châm chọc: “Bác sĩ Lục hiểu rõ như vậy, có lẽ cách thức đi vào bên trong này cũng không có gì khác biệt so với tôi.”

Lục Cảnh Thâm bình tĩnh nhìn anh vài giây, quay đầu rời đi: “Anh đến đây cũng vô dụng, anh căn bản cũng không biết phòng của Thanh Thanh ở chỗ nào.”

Nhìn thấy hắn đoán ra được mục đích khi anh lẻn vào nhà họ Tống, Ân Dĩ Mặc không khỏi nhíu mày, cảm giác có gì đó không đúng lắm.

Sắc mặt anh âm trầm, đi theo phía sau Lục Cảnh Thâm.

Anh chắc chắn, Lục Cảnh Thâm cũng muốn đến phòng của Tống Thanh Thanh.

Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, khóe môi Lục Cảnh Thâm cong lên, đẩy cửa đi vào một căn phòng.

Đây chính là phòng lúc nhỏ của Tống Thanh Thanh.

Hai người bọn họ chơi với nhau từ lúc nhỏ, Tống Thanh Thanh đã nhiều lần đưa hắn về nhà chơi. Hắn vẫn còn nhớ rất rõ vị trí phòng ngủ của cô ấy.

Vừa vào phòng có thể nhìn thấy chủ nhân của căn phòng này không tầm thường.

Căn phòng này có thể nói là căn phòng tốt nhất trong nhà họ Tống, sáng sủa và mát mẻ, thoáng đãng nhất ngôi nhà này.

Chỉ từ một điểm này, có thể nhìn ra, Tống Thanh Thanh được vợ chồng họ Tống yêu thương đến mức nào. Rõ ràng, cô ấy là một viên ngọc quý trong tay hai vợ chồng bọn họ.

Bây giờ là đêm khuya, ánh trăng bên ngoài chiếu sáng toàn bộ căn phòng, trong phòng giống như một mảng ánh sáng bạc rực rỡ.

Ánh trăng sáng bóng làm cho căn phòng sáng lên không ít, mơ hồ có thể nhìn thấy sắp xếp trong phòng.

Đây là một căn phòng theo kiểu công chúa điển hình, ngay cả trang trí và sắp xếp đều có màu hồng phấn, giống như một cung điện cổ tích nhỏ, lãng mạn mà tinh xảo.

Nhìn tất cả mọi thứ trong phòng, sắc mặt Lục Cảnh Thâm càng lúc càng lạnh thấu xương, trong mắt không thể nhìn thấy rõ cảm xúc gì.

Ân Dĩ Mặc ngược lại không cảm thấy có gì không ổn. Anh đi tới đi lui trong phòng vài lần, quay đầu lại liền thấy Lục Cảnh Thâm nhíu chặt mi tâm.

“Căn phòng này, mười năm trước chính là như vậy.” Lục Cảnh Thâm chủ động mở lời, giọng nói trong vắt mà lạnh lùng:

“Nhiều năm như vậy, thế mà vẫn không có chút thay đổi nào…”

Nghe vậy, Ân Dĩ Mặc đưa tay lên sờ bàn trang điểm một chút, lại sờ được một lớp bụi bặm thật dày.

Đó là dấu vết không được dọn dẹp một thời gian dài.

Vẻ mặt Ân Dĩ Mặc vẫn lạnh lùng nhàn nhạt: “Cũng bình thường thôi, nhà bọn họ đã rất lâu không có…”

Anh nói được một nửa, bỗng nhiên dừng lại.

Không đúng!



Mấy ngày Tống Thanh Thanh vừa về nước, trước đó vẫn hay ở trong nước, mà chỗ ở của cô ấy, chính là nhà cũ của nhà họ Tống!

Lúc này chỉ mới trải qua được nhiều lắm mấy tháng, bụi bặm trong phòng đã dày như thế này, giống như là đã rất lâu không có người sinh sống.

Như vậy, lúc Tống Thanh Thanh về nước, cô ấy ở đâu?

Anh bất ngờ ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt của Lục Cảnh Thâm.

Trong ánh mắt của hai người đều hiện lên sự thâm trầm và phức tạp.

Khi hai người còn muốn ở trong phòng tìm kiếm thêm những manh mối khác, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

“Hình như có người vào phòng của cô chủ!”

“Mau đi qua đó kiểm tra đi!”

Ân Dĩ Mặc lập tức cảnh giác, chuẩn bị nhảy ra ngoài cửa sổ, kết quả còn chưa kịp mở cửa sổ đã nhìn thấy vài người vây quanh dưới lầu, anh lập tức ngẩng đầu nhìn đối phương.

Ý nghĩ đầu tiên chính là không thể trốn thoát.

Lục Cảnh Thâm nhíu mày, môi mỏng mím thành một đường thẳng, không chút do dự, mở một cánh cửa của tủ quần áo, chui vào.

Ân Dĩ Mặc: …

Từ trước đến giờ, anh chưa từng nghĩ đến sẽ gặp phải tình huống khó xử như thế này.

Nếu bây giờ những người làm của nhà họ Tống xông vào đây, anh làm sao giải thích với bọn họ?

Bất kể thân phận của anh là gì, nửa đêm lục lọi nhà của người khác như vậy, chung quy vẫn là không nên.

Huống chi, ban ngày, anh còn bị người ta từ chối cho vào nhà.

Gương mặt của anh lúc này vô cùng căng thẳng, sắc mặt cực kỳ khó coi, hối hận vừa rồi không nhanh chóng trốn vào tủ quần áo.

Nghe bước chân càng lúc càng gần, Ân Dĩ Mặc quyết định dứt khoát ngồi trên giường, chờ người làm đẩy cửa đi vào.

Binh đến tướng chặn, nước dâng xây bờ!

Tiếng bước chân vốn dĩ đã đến gần cửa phòng, nhưng đột ngột dừng lại.

“Thật sự… Muốn vào sao?” Là giọng nói của một người giúp việc, nghe được một chút do dự và thăm dò.

Ân Dĩ Mặc ngẩn người ra, đồng tử co rụt lại vài phần.

Họ… Họ không thể vào được sao?

“Rõ ràng là phu nhân đã cấm không cho phép ai vào phòng của cô chủ, không thể vào được.”

“Nhưng vừa rồi tôi nghe được có tiếng người nói chuyện trong phòng của cô chủ, hay là chúng ta vào trong kiểm tra một chút?”

“Đừng nói bậy, người bên ngoài sao có thể vào trong đây chứ? Bỏ đi, mau trở về nghỉ ngơi, đừng gây chuyện nữa.”

 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv