Động tác xúc cơm của Tô Thời Sơ ngưng lại một chút, chậm rãi ngẩng đầu, trong đáy mắt dâng lên chút xấu hổ.
Có một câu như thế này: “Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay”.
Nếu không ăn bữa cơm này, nói không chừng Tô Thời Sơ còn có thể quang minh chính đại ầm ĩ vài câu với Ân Dĩ Mặc, nhưng cơm đều đã nuốt xuống bụng, làm sao còn có thể phun ra nữa?
Tô Thời Sơ mỉm cười: “Lúc trước đã vô ý mạo phạm Ân tổng, cảm ơn anh đã bỏ qua hiềm khích trước kia, là tôi vô liêm sỉ.”
Tô Thời Sơ lặng lẽ cúi đầu, trong lòng không ngừng tự thôi miên bản thân “Ăn cơm quan trọng, ăn cơm quan trọng hơn”.
Cô kìm nén tức giận, ăn bữa này trước rồi tính sau.
Ân Dĩ Mặc gật đầu, cực kỳ hài lòng.
Anh hiện tại đã hiểu được tâm tư nhỏ bé của người phụ nữ này, thực sự rất dễ dỗ dành, chỉ một chút ngọt ngào đã có thể khiến cô vui vẻ không ngừng.
Cho đến bây giờ, Ân Dĩ Mặc mới ý thức được, chỉ khi ở chung với Tô Thời Sơ, anh mới cảm nhận được bầu không khí vui vẻ, thoải mái.
Tô Thời Sơ giống như một hộp quà được gói trong nhiều lớp, mỗi lần bóc ra lại là một sắc thái không giống nhau.
Không giống với Tống Thanh Thanh, mỗi một lần đối mặt, anh chỉ cảm thấy nặng nề cùng bất lực, mơ hồ có cảm giác ngột ngạt.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Ân Dĩ Mặc tối lại vài phần.
…
Sau khi ăn cơm xong, Tô Thời Sơ dùng khăn trên bàn lau khóe miệng rồi đứng dậy, cung kính mà cúi đầu với Ân Dĩ Mặc:
“Cảm ơn Ân tổng đã tiếp đãi.”
Ân Dĩ Mặc khẽ mím môi mỏng, giọng nói trầm thấp: “Dẻo miệng.”
Rút ra bài học từ việc lần trước bị Ân Dĩ Mặc chiếm phòng ngủ, Tô Thời Sơ lén lút rời đi, thừa dịp anh ta không chú ý liền nhảy vọt vào phòng ngủ chính.
“Ân tổng, ăn no rồi thì nghỉ ngơi sớm một chút, tôi đã dọn dẹp phòng khách thật sạch sẽ cho anh rồi. Chúc ngủ ngon!”
Ân Dĩ Mặc: “???”
Tô Thời Sơ cũng xem như đã thỏa hiệp, đêm nay có lẽ sẽ không đuổi được Ân Dĩ Mặc. Vậy thì để anh ta ngủ trong phòng khách, dù sao cô cũng không phải Bồ tát, không có khả năng nhường phòng ngủ của mình cho anh.
Hoàn toàn không thể!
Nhìn người phụ nữ nhanh như chớp chui vào trong phòng, thậm chí còn khóa cửa lại, chân mày của Ân Dĩ Mặc nhíu chặt, có chút không thể tin được.
Bản thân anh hao tốn sức lực lớn như vậy, chuẩn bị cho cô cả một bàn đầy đồ ăn, lại bất kể hiềm khích trước kia mà tha thứ cho cô, cô còn dám để cho anh ngủ trong phòng khách?
Ân Dĩ Mặc đứng dậy, đôi chân hướng thẳng tới cửa phòng của Tô Thời Sơ.
“Mở cửa!”
Quả thực chưa từng thấy kẻ nào lật mặt nhanh giống như Tô Thời Sơ.
“Ân tổng, tôi ngủ rồi.”
“Còn có thể mở miệng nói chuyện thì nhanh chóng mở cửa ra!”
Ân Dĩ Mặc nhẫn nại, thái dương đã nổi gân xanh.
“Mở cửa ra!” Thanh âm của anh lạnh đi vài phần, lộ ra sự không kiên nhẫn cùng một chút tức giận.
Quả nhiên, người phụ nữ này thật không biết tốt xấu, cho cô chút ngọt ngào, cô liền không biết thế nào là trời cao đất dày!
“Không được, tôi đã ngủ rồi, bây giờ đang ở trong mộng đẹp rồi!” Trong phòng, giọng Tô Thời Sơ còn mang theo vài phần sung sướng hả hê.
Muốn vào à? Nằm mơ đi!
“Ân tổng, tôi có thể để anh ngủ qua đêm ở nhà tôi. Nhưng chiếm phòng của tôi, LÀ KHÔNG THỂ!”
Ân Dĩ Mặc đứng ở ngoài cửa, trong lòng phát hỏa, cứ nghĩ đến bộ dáng ngốc nghếch vui sướng của người phụ nữ trong phòng, anh chỉ hận không thể một cước đá văng cửa, sau đó lôi Tô Thời Sơ ném ra ngoài.
Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ xấu xa, Ân Dĩ Mặc cười lạnh một tiếng rồi dời đi.
Tô Thời Sơ nằm trong chăn, dựng lỗ tai lên nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Người đàn ông bên ngoài hình như dừng lại một chút rồi xoay người rời đi, nghe tiếng bước chân xa dần, hình như anh ta đã buông tha cho cô rồi.
Xác định được Ân Dĩ Mặc thực sự không còn ở bên ngoài, Tô Thời Sơ mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô trở mình, cuộn mình trong chăn, chuẩn bị cho một giấc mộng đẹp.
Mơ mơ màng màng, lúc cô sắp ngủ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động nhỏ ở cửa phòng.
Giật mình một cái, Tô Thời Sơ đột ngột thức giấc.
Cửa phòng đồng thời cũng được mở ra.
“Lưu manh!” Tô Thời Sơ thét một tiếng chói tai, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía cửa.
Đứng ở cửa là chuyên gia mở khóa được Lâm Hoài mời tới, cùng với Ân Dĩ Mặc tựa vào vách tường, hai tay đút túi, vẻ mặt lãnh đạm.
“Ô, tỉnh rồi à?”
Thanh âm không đậm không nhạt, vẫn là giọng điệu tản mạn như trước, âm cuối vang lên, mang theo vài phần thờ ơ.
“Anh...” Tô Thời Sơ nghẹn một tiếng, cô không dám lớn tiếng với Ân Dĩ Mặc, ánh mắt hung tợn chuyển đến Lâm Hoài: “Trợ lý Lâm, tại sao anh lại tiếp tay cho kẻ bất lương đột nhập vào phòng tôi!”
Lâm Hoài sờ sờ mũi, xấu hổ không dám lên tiếng.
Cửa phòng đã mở thành công, Lâm Hoài cùng nhân viên mở khóa cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ, không lưu lại thêm một phút nào mà lập tức rời đi.
Ở cửa, thân hình Ân Dĩ Mặc cao lớn, lại đứng ngược với chiều ánh sáng, dung nhan tuấn mỹ của hắn thoắt ẩn thoắt hiện trong ánh sáng lờ mờ, căn bản nhìn không rõ.
Thật lâu sau, từ phía cửa truyền đến một giọng nói lạnh thấu xương: “Sau này còn dám khóa cửa nữa không?”
Tô Thời Sơ đành cam chịu số phận, lòng dạ của người đàn ông này thực sự khó đoán.
Cô cảm thấy cho dù lần sau cửa phòng cô đổi thành khóa két sắt chắc chắn thì anh ta cũng có thể mở ra.
…
Trong phòng, cả hai người bọn họ đều nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã bị mở.
Tô Thời Sơ vừa mới tỉnh ngủ, trong đôi mắt vẫn còn hơi ngấn nước. Khuôn mặt thanh nhã trắng nõn ngây ngốc nhìn Ân Dĩ Mặc, phía dưới là đôi môi anh đào mềm mại đầy sức quyến rũ, đối với đàn ông mà nói thì chính là một đao tấn công chí mạng.
Cổ họng An Dĩ Mặc giật giật, anh đang cố gắng kìm hãm tâm trạng của mình.
Tô Thời Sơ cắn răng, hạ quyết tâm: “Ân tổng, tôi đã nói rồi, đây là phòng của tôi, tôi sẽ không đi đâu hết.”
“Ai cho cô đi!” Ân Dĩ Mặc nhếch đôi môi mỏng, không coi ai ra gì mà xốc chăn chui tọt vào bên trong.
Tô Thời Sơ: ...
Ân cẩu này không những bá đạo, không có nhân tính, lòng dạ cũng xấu xa!
Hai người cứ như vậy nằm trên cùng một giường, đắp cùng một cái chăn, đèn cũng không tắt.
Nghe tiếng hít thở trầm thấp đồng đều của người đàn ông bên cạnh, cơn buồn ngủ của Tô Thời Sơ tan sạch, hoàn toàn tỉnh táo trở lại.
Tim cô đập nhanh hơn, mặt cũng hơi nóng lên, hai tay sờ gò má nóng bỏng, không tự chủ được nắm chặt chăn, trong lòng có chút hối hận.
Không bằng lui một bước, ngủ ở phòng khách còn tốt hơn so với việc ở cạnh Ân Dĩ Mặc.
“Ân tổng, tôi thấy, hay là tôi ngủ ở phòng khách...” Cô lấy hết dũng khí, xoay người chuẩn bị thỏa hiệp, ai ngờ một giây sau, Ân Dĩ Mặc lật người nhấc chăn lên, đem cô đè dưới thân, dùng chăn che kín thân thể hai người.
Trong nháy mắt, xung quanh liền tối đen.
Hơi thở quen thuộc mà lạnh lùng của người đàn ông nhất thời tản ra trong khoang mũi, Tô Thời Sơ hô hấp căng thẳng, cô mở to mắt muốn thấy rõ mặt anh trong bóng đêm, nhưng hơi thở của anh lại làm cho mặt cô ngứa ngáy.
“Cho cô xem một thứ.” Thanh âm Ân Dĩ Mặc khàn khàn, giống như là đè nén cái gì đó.
Tô Thời Sơ chớp chớp mắt, dựa theo khe sáng nhỏ từ bên ngoài lọt vào, mơ hồ có thể nhìn thấy đường cằm hoàn mỹ tinh xảo của anh, nhịn không được mà nuốt nước miếng.
Người đàn ông này, bất cứ lúc nào cũng tỏa ra hormone hấp dẫn c.h.ế.t người.