Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào

Chương 25: Tại sao lại là cô



Lâm Hoài vừa lái xe, trên trán vừa đổ mồ hôi lạnh, không dám phát ra tiếng nào.

Không hổ là Tô Thời Sơ, có lẽ là người duy nhất dám ở trước mặt Ân tổng nguyền rủa anh ấy chết.

Bởi vì tiếng rống của Ân Dĩ Mặc, Tô Thời Sơ im lặng suốt quãng đường, đôi mắt to lấp lánh, thỉnh thoảng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trông giống như một người tỉnh táo.

Đương nhiên, nếu như cô không cố chấp liều mạng viết dòng chữ [Mộ của Ân Dĩ Mặc], hơn nữa còn không ngừng âm thầm rơi nước mắt, thì trông cô vẫn giống như một người bình thường.

Ân Dĩ Mặc chú ý tới hành vi của cô, thái dương của anh nổi gân xanh, thực sự muốn đánh người phụ nữ này một trận.

Lúc nãy thấy còn có chút đáng yêu, hiện tại chỉ cảm thấy cô rất thiếu đánh.



Sau khi xuống xe, Tô Thời Sơ cầm túi xách đứng trước cổng, hít vài hơi không khí trong lành, miễn cưỡng tỉnh táo một chút.

Nhìn thấy Lâm Hoài từ trên xe đi xuống, Tô Thời Sơ nhếch miệng cười hắc hắc hai tiếng.

“Trợ lý Lâm, chào buổi tối.”

“... Xin chào.”

Lâm Hoài phản ứng nhanh chóng, sau đó lùi về phía sau vài bước, không nói chuyện với cô nữa, đứng ở một bên, chờ Ân Dĩ Mặc phân phó.

“Đi vào.”

Ân Dĩ Mặc đút hai tay vào túi, ánh mắt nhìn Tô Thời Sơ tràn ngập ghét bỏ, mùi rượu xộc vào mũi khiến anh không kiềm chế được mà cáu kỉnh.

Tô Thời Sơ hiển nhiên đã quên những chuyện xảy ra lú cở trên xe, sải bước đi vào.

Mười phút sau.

Tô Thời Sơ ngồi xụi lơ trên ghế sô pha trong phòng khách, hai mắt mê ly nhìn người đàn ông đứng cách đó không xa, miệng khẽ nhếch, khóe miệng thỉnh thoảng cười hai tiếng, cả người tràn đầy vẻ ngốc nghếch.

Ân Dĩ Mặc nhíu mày, không nhìn người phụ nữ kia nữa, anh định để cô ở phòng khách, trở về phòng nghỉ ngơi, chờ ngày mai sẽ tính sổ với cô.

Đúng lúc này, Tô Thời đưa tay ra, túm lấy tay áo vest của anh.

“Đừng nổi điên.” Âm thanh của Ân Dĩ Mặc trở nên lạnh lẽo, vừa định hất tay người phụ nữ ra.

Ngay trong lúc đó, Tô Thời Sơ đột nhiên dùng hết sức lực toàn thân, kéo người đàn ông xuống ghế sô pha.

Ân Dĩ Mặc không có phòng bị, cả người anh cũng ngã xuống trên ghế sô pha.

Hai người nhất thời bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt chạm nhau.

Khoảng cách giữa hai người bọn họ quá gần, Ân Dĩ Mặc có thể ngửi được mùi rượu ở trong hơi thở của đối phương, còn có mùi thơm đặc trưng ở trên người Tô Thời Sơ.

Hương thơm này rất quen thuộc.



Tầm mắt Ân Dĩ Mặc nhàn nhạt dừng lại trên cánh môi sáng bóng của cô.

Đôi môi nho nhỏ đỏ hồng, hơi thở phun ra cũng vô cùng quyến rũ, còn mang theo vài phần thở dốc của cô.

Trong nháy mắt, hô hấp của Ân Dĩ Mặc đột nhiên hỗn loạn, nhìn đôi môi kiều diễm ướt át kia, anh bỗng nhiên muốn hôn xuống, cho dù có chút mùi rượu cũng...

Tô Thời Sơ: “Không ghi nhớ xong, không được ăn cơm!”

Ân Dĩ Mặc: “...”

Bầu không khí ái muội vừa rồi ngay lập tức bị một câu nói của cô dập tắt.

Mí mắt Ân Dĩ Mặc giật giật: “Cô nói cái gì?”

Tô Thời Sơ ngồi thẳng người, túm cổ áo Ân Dĩ Mặc, giống như một người mẹ đang sửa sang lại quần áo không chỉnh tề cho một đứa trẻ, sau khi sửa sang lại xong, cô còn vỗ vỗ vai anh, vẻ mặt ân cần:

“Bảo bối ngoan, hôm nay không ghi nhớ xong ‘Một trăm tám mươi sở thích của Ân tổng’, thì không được ăn cơm nha.”

Sắc mặt Ân Dĩ Mặc tối sầm lại, người phụ nữ này quả nhiên là đang ghi thù!

Ngày đó, trong giấc mơ của cô tuyệt đối là đang nói với anh!

“Làm sao, để cho cô làm thư kí trưởng của Quốc Tế Huy Hoàng, học thuộc vài quyển sách, như vậy liền không vui?” Ân Dĩ Mặc nhếch môi, trong giọng nói mang theo sự châm chọc.

Nghe vậy, Tô Thời Sơ bĩu môi, thở dài một hơi.

Cô buông tay ra, đứng dậy và đi đến cửa sổ ở cuối đầu kia của phòng khách.

Trăng đêm nay rất đẹp, tỏa ra ánh sáng bạc, bao bọc thân thể Tô Thời Sơ như một chiếc áo lạnh.

Cô đối diện với cửa sổ, nhỏ giọng lẩm bẩm cái gì đó, trong đôi mắt to đó hiện lên một cỗ bi thương.

Ân Dĩ Mặc ngẩn ra, sau đó nhướng mày.

Người phụ nữ này, có phải lại nhớ tới một số ký ức không vui hay không.

Ân Dĩ Mặc kiềm chế sự nóng nảy của mình, đi tới phía sau cô, quang minh chính đại nghe lén.

“Thật là xui xẻo, sau khi bị một người đàn ông lưu manh cặn bã lừa gạt, còn không hiểu sao lại kết hôn với Ân cẩu. Ở công ty không học thuộc xong, sẽ không cho ăn cơm. Tối nay còn bị Phương Tịnh Huyên mời uống rượu, cuộc sống này thật khổ a…”

Ngẩng đầu nhìn lên, trong tay Tô Thời Sơ vẫn đang cầm một cái điện thoại di động, trong miệng vừa lẩm bẩm, vừa gõ chữ ở trên, hình như là đang viết nhật ký.

Ân Dĩ Mặc giơ tay lên đỡ trán, thiếu chút nữa không nhịn được cười.

Đây là cái thời đại gì, người phụ nữ này duy trì thói quen viết nhật ký?

Tuy nhiên, anh cũng không có bỏ qua một câu “Bị Phương Tịnh Huyên mời uống rượu” của cô.

Ý cười trên khóe môi dần dần lạnh xuống, trên mặt phủ một tầng băng sương.



Tay Phương Tịnh Huyên quả thật duỗi ra hơi dài.

Hơn nữa, ánh mắt của người đàn ông trong phòng riêng vừa rồi khiến cho anh có một cảm xúc khó chịu không nói nên lời.

“A Mặc, anh nói xem Ân Cẩu nghĩ như thế nào?” Tô Thời Sơ ngẩng đầu, rất nghiêm túc đặt câu hỏi: “Anh nói đầu óc của anh ta có vấn đề hay sao, vì sao nhất định phải cưới tôi?”

“Tôi không có mẹ, cha còn đang bị bệnh nặng nằm ở bệnh viện, chọn tôi thật sự không hợp lý.”

Nguyên bản Ân Dĩ Mặc còn đang bởi vì một câu A Mặc của cô mà nóng nảy đến mức huyệt thái dương nhảy dựng, nhưng đã bình tĩnh lại sau khi nghe thấy câu cuối cùng của cô.

Tô Thời Sơ ngẩng đầu, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: “Anh ấy nói, cuộc hôn nhân của tôi và anh ấy là một giao dịch, tôi chỉ cần sinh cho anh ta một đứa con để nối dõi tông đường là được.”

“Nhưng tôi cũng là một con người mà.”

Giọng nói của cô nghẹn ngào, giống như đang khóc: “Tôi cũng muốn có một cuộc sống bình thường, có một gia đình hạnh phúc, một người chồng yêu thương tôi...”

“Tại sao tôi phải gánh chịu tất cả những bất hạnh và tai họa này?”

Tô Thời Sơ quay đầu lại, trên mặt đã là một mảnh nước mắt.

Nhìn khuôn mặt có chút hốc hác vì khóc của cô, lúc đấy, tim của Ân Dĩ Mặc như ngừng đập nửa nhịp.

Phải, tại sao lại là cô ấy?

Lúc trước khi anh chọn Tô Thời Sơ, không phải anh chưa từng điều tra bối cảnh của cô.

Tô Thời Sơ từ nhỏ đã bị bắt cóc, cũng bởi vì cô quá thông minh, bọn buôn người không bán được nên đành vứt bỏ cô.

Khi còn nhỏ, cô thậm chí không có một mảnh quần áo để tránh lạnh trong mùa đông rơi đầy tuyết, vì vậy cô phải chui vào thùng rác và dựa vào rác để giữ ấm.

Khi đó, Tô Thắng Quốc vừa mới bị công ty sa thải, không đành lòng nhìn cô bị đông lạnh đến chết, nên đã mang cô đi.

Lần nuôi dưỡng này kéo dài hơn mười năm.

Hơn mười năm nay, Tô Thắng Quốc tuy rằng không có tiền, nhưng chưa bao giờ bạc đãi Tô Thời Sơ, vẫn nuôi nấng cô như con gái ruột của mình. Vì Tô Thời Sơ, ông chưa từng kết hôn.

Hai cha con tuy rằng nghèo khó nhưng cuộc sống vẫn vui vẻ hạnh phúc, hơn nữa Tô Thời Sơ vẫn luôn rất có triển vọng, Tô Tang Quốc cũng lấy cô làm niềm kiêu ngạo.

Vốn tưởng rằng chờ đến lúc Tô Thời Sơ học xong đại học, sẽ nổi bật, cuộc sống của hai người sẽ có thể tốt lên.

Cho đến khi, Tô Tang Quốc được chẩn đoán mắc bệnh suy tim.

Chuyện ngoài ý muốn này, đối với Tô Thời Sơ mà nói, giống như một trò đùa khác của vận mệnh.

Như thể, cô ấy không xứng đáng có được hạnh phúc.

Một người phụ nữ thân thế gập ghềnh như vậy, chịu hết hoạn nạn, Ân Dĩ Mặc không nên mang đến cho cô thêm càng nhiều tổn thương.

 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv