Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào

Chương 109: Chị không biết sao



Rõ ràng hai người tuổi tác bằng nhau, Tống Thanh Thanh một câu hai câu “Chị Thời Sơ”, khiến Tô Thời Sơ thật sự ngứa mắt, nhưng nể mặt Ân Dĩ Mặc còn ở đây, cô cũng mặc kệ cô ta diễn trò mèo.

Tô Thời Sơ trong lòng cũng biết, dựa vào đàn ông không bằng dựa vào chính mình, nếu Ân Dĩ Mặc ép cô ở chung với Tống Thanh Thanh kia, vậy đừng trách Thời Sơ cô đường cùng làm bậy!

Mắt thấy nước mắt Tống Thanh Thanh sắp rơi xuống, đồng tử Tô Thời Sơ co rút lại vài phần, động tác cực kỳ nhanh chóng, lập tức nhét một đoạn giấy vệ sinh vào trong tay cô ta. Tống Thanh Thanh sửng sốt, bản thân cũng không hiểu Tô Thời Sơ là có ý gì.

"Thanh Thanh, em khóc nhầm chỗ rồi. Chúng tôi ở đây đều là những người khỏe mạnh cường tráng, bây giờ em bắt taxi đến nghĩa trang, nơi đó mới thích hợp để khóc." Tô Thời Sơ học ngữ khí Tống Thanh Thanh, mặt không chút thay đổi cảm xúc, nói xong quay đầu đi vào phòng khách.

Lời này lại là đang trào phúng cô ta khóc lóc ầm ĩ, giống như là đang khóc tang vậy.

Nếu là chuyện thường ngày, có thể Ân Dĩ Mặc sẽ cảm thấy tức giận vì cô vũ nhục Tống Thanh Thanh. Thế nhưng, nhìn thấy Tô Thời Sơ mồm miệng nhanh nhảu như vậy, anh liền cảm thấy rất thú vị, môi mỏng cong lên một đường nhỏ.

Thì ra, miệng lưỡi chua ngoa của cô cũng có chút thú vị đấy chứ.

Trên mặt Tống Thanh Thanh đỏ trắng lẫn lộn, tủi thân cắn chặt môi dưới, không tiếp tục cãi nhau với Tô Thời Sơ mà hướng ánh mắt cầu cứu về phía Ân Dĩ Mặc:

"A Mặc, em không có ý gì khác, em chỉ là muốn tới đây..."

"Dì Phạm cho em vào?" Ân Dĩ Mặc thu hồi tầm mắt, kiềm chế sự buồn cười nơi đáy lòng, thanh âm nghiêm túc vang lên:

"Tôi nhớ mình đã nói rằng để em ở yên trong Vận Uyển điều trị thân thể."

Tuy rằng ngữ khí Ân Dĩ Mặc bình thản, nhưng rõ ràng là đang trách cứ cô ta.

Tống Thanh Thanh cắn cắn môi dưới: "Em..."

Mặt ngoài cô ta nén giận, nhưng bên trong chắc chắn là bực bội khó tả.

Có lẽ hôm nay Tống Thanh Thanh hao tâm tổn sức đến đây đều uổng phí rồi. Ngay từ đầu dì Phạm không mở cửa cho cô, cuối cùng mình nói dối là được Tô Thời Sơ mời tới, mới được dì Phạm đồng ý cho vào.

Dì Phạm là người làm lâu đời của Ân gia, thế nhưng nhanh như vậy đã bị Tô Thời Sơ mua chuộc, điều này cũng đã đủ khiến cô ta ghen tị.

Huống chi, vừa rồi mình bị Tô Thời Sơ giễu cợt đến mức này, Ân Dĩ Mặc thế mà một câu cũng không bênh vực, sau đó còn trách móc cô?

Trong khoảng thời gian này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sau lưng cô?

"Quên đi, đi ăn cơm." Trong giọng nói của Ân Dĩ Mặc đã không còn ôn nhu và dịu dàng, thay vào đó là sự lạnh nhạt hững hờ.



Nhìn ra sắc mặt không tốt của anh, Tống Thanh Thanh cũng không dám nũng nịu nữa, mặt mày xám xịt lủi thủi đi vào bếp, còn không quên nói với theo:

"A Mặc, chờ em, cơm sắp xong rồi."

Tống Thanh Thanh không tin, sau khi ăn cơm cô nấu, Ân Dĩ Mặc còn có thể ghẻ lạnh với cô ta.

Bình thường trên bàn ăn, Tô Thời Sơ đều rất hăng hái vui vẻ, hôm nay rõ ràng là khí tức đều không còn, đũa trong tay cũng chọc tới đ.â.m lui trên đĩa một cách nhàm chán, cuối cùng dừng hẳn lại:

"Ân tổng, tôi không đói."

Ép cô ăn cơm Tống Thanh Thanh nấu, thà rằng bảo cô uống thuốc chuột tự tử.

"Ngồi xuống." Ân Dĩ Mặc không cho cô cự tuyệt.

Tô Thời Sơ cắn răng, từng từ từng chữ đều gằn lên: "Ân tổng, một mình anh có hai người phụ nữ thì thôi đi. Còn phải ép vợ mình ăn đồ do tình nhân tự tay nấu, anh có thấy vui không?"

"Cô kén ăn từ bao giờ vậy? Thỉnh thoảng nếm thử các món ăn do người khác nấu cũng không phải là chuyện xấu. Huống chi, cô cũng chưa nấu ăn cho tôi." Ân Dĩ Mặc vòng hai tay qua ngực, đôi mắt hẹp dài nhìn cô gái trước mặt tức giận, càng cảm thấy thú vị.

“Anh có tin tôi lát tôi sẽ cho cô ta đẹ mặt không?”

“Tùy ý em.”

Ân Dĩ Mặc biết rõ tính cách Tô Thời Sơ, sẽ không thật sự làm thương tổn Tống Thanh Thanh.

Hiện tại anh còn chưa ý thức được, cái cân trong lòng, đã bắt đầu chậm rãi nghiêng về phía Tô Thời Sơ.

Nhìn thấy gương mặt cô tức giận, Ân Dĩ Mặc nhịn không được nhếch môi, giơ đũa muốn chọc chọc vào má cô, lại bị đối phương nhanh chóng né tránh.

Đúng lúc này, Tống Thanh Thanh trong phòng bếp đi ra.



"Truyện này đọc full có phí. Bạn nào muốn đọc tiếp thì inbox page Tâm Trầm Hương Uyển nhé!"

...

Nhìn thấy hai người trêu đùa, ánh mắt của cô hiện lên một tia căm ghét, nhưng lại rất nhanh khôi phục bình thường: "A Mặc, chị Thời Sơ, em nấu xong rồi, hai người nếm thử đi."



Tô Thời Sơ mí mắt cũng không nâng lên, rõ ràng là không có hứng thú. Tuy rằng cô còn chưa biết là món ăn gì, nhưng chắc chắn đây là bữa ăn tệ nhất từ khi cô sinh ra.

Tống Thanh Thanh bưng lên hai chén mì hoành thánh nóng hổi. Trong nháy mắt nhìn thấy hoành thánh, Ân Dĩ Mặc vừa rồi trong mắt tràn đầy ý cười, thế nhưng chậm rãi tiêu tán, ánh mắt trở nên trầm ngâm.

"Thanh Thanh..."

Đối với Ân Dĩ Mặc mà nói, đây không phải là một chén mì hoành thánh bình thường. Năm đó, anh cầm sợi dây chuyền Tống Thanh Thanh đưa cho mình, vào một nhà hàng kiểu châu Á.

Lúc ấy, anh đã gọi một bát mì hoành thánh.

Là hoành thánh cứu mạng, là hoành thánh cho anh hy vọng sống.

Nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong con ngươi thâm thúy của Ân Dĩ Mặc, Tống Thanh Thanh mím môi, biết mình đánh cuộc đúng, trong mắt tràn đắc ý và vui sướng.

"A Mặc, nhân lúc còn nóng hổi, anh hãy mau ăn đi." Giọng nói của cô ta mềm nhũn, giống như một đôi bàn tay nhỏ bé nhẵn nhụi, nhẹ nhàng dịu dàng vuốt ve trái tim Ân Dĩ Mặc.

Gương mặt vừa rồi còn lạnh lùng, giờ khắc này giống như sông băng hòa tan, do dự một lát, anh cũng động đũa: "Được, em cũng mau ăn đi."

Tống Thanh Thanh cười tủm tỉm, trực tiếp ngồi bên cạnh Ân Dĩ Mặc giống như bà chủ của ngôi nhà, dùng đũa gắp lên một ít mì.

Tô Thời Sơ ngồi đối diện bàn ăn, lạnh lùng nhìn hai người trước mặt, ho hai tiếng: "Cái kia..."

Không đợi Tô Thời Sơ nói chuyện, Tống Thanh Thanh vỗ ót một cái, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên một tia ảo não:

“Ôi trời, chị Thời Sơ, em quên mất, một cái nồi chỉ nấu được hai bát mỳ thôi. Hay là như này đi, chị ăn bát của em, em sẽ đi nấu một bát khác.”

Nhìn kìa, lời nói này thật tử tế! Người không biết, còn tưởng rằng Tô Thời Sơ mới là khách, còn cô ta là chủ nhà.

"Tôi không có ý này." Tô Thời Sơ lạnh lùng: "Ân tổng không thích ăn đồ ăn châu Á, em đã nhầm sở thích của anh ấy rồi."

Cô và Ân Dĩ Mặc cùng nhau ăn cơm nhiều lần, chưa từng thấy anh ăn một bữa sáng kiểu châu Á, làm sao có thể động đũa với chén mì hoành thánh này? Kết quả một giây sau, Ân Dĩ Mặc không hề nể mặt cô, gắp một đũa lên, ưu nhã nếm thử, sau đó lau khóe miệng, thanh âm nhàn nhạt:

"Tay nghề không tệ."

Tô Thời Sơ híp mắt lại, mười đầu ngón tay siết chặt. Cô sớm nên đoán được, Ân Cẩu này chắc chắn sẽ không tự nhiên mà cùng chí tuyến với cô.

"Em đương nhiên biết A Mặc không ăn đồ ăn châu Á, nhưng mà, A Mặc rất thích ăn mì hoàng thánh, chị không biết điều này sao?" Tống Thanh Thanh hỏi ngược lại, trong ánh mắt lóe lên sự ngây thơ lạ thường.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv