Hôm naykhi tôi đi ngang qua nhà Tiền Đường, phát hiện người đẹp gia sư kia lại không có ở đó. Vì vậy tôi nghi ngờ,liền hỏi Tiền Đường.
TiềnĐường chẳng hề để ý đáp: “Bị mẹ tôi đuổi rồi.”
Tôi vừahả hê khi người ta gặp họa vừa có chút buồn bực, “Tại sao lại đuổi?”
TiềnĐường cũng không ngẩng đầu lên đáp: “Theo lời mẹ tôi nói thìhình như tôi rất vừa ý với cô ấy.”
Tôi: “. . . . . .”
Tôithật sự không biết là mình nên buồn hay nên vui, cẩn thận hỏi: “Vậy. . . . . . cậu thậtsự vừa ý với cô ấy sao?”
TiềnĐường dừng bút lại, ngẩng đầu lên híp mắt cười mà như không cười nhìn tôi,“Cậu cảm thấy thế nào?”
Khônghiểu sao khi tôi bị cậu ấy nhìn thì cảm thấy chột dạ một hồi, lẹ miệngđáp: ”Làm sao tôi biết, đâu có liên quan gì tới tôi .”
“A, vậy thì không nói chocậu.”
Tôichạy qua kéo vạt áo của cậu ấy, “Nói một chút đi, thỏamãn tính bà tám của tôi đi mà.”
TiềnĐường chẳng thèm ngó tới, hừ một tiếng, “Nếu tôi thật sự thích côấy, làm sao lại để cô ấy đi.”
Rất cólý, tôi thở ra một hơi nhẹ nhõm, Tiền Đường là đồ ăn trong đĩa của tôi, ai cũngkhông cho giành!
Lúc nàyTiền Đường lại bắt đầu dùng ánh mắt quan sát thức ăn quan sát tôi, nói: “Cô ấy đi cũng có mộtphần công lao của cậu, cho nên, ” cậu ấy lại gầntôi, nhìn chằm chằm mặt tôi, “Cậu chịu thiệt thòi một chút, làm gia sưcho tôi đi.”
Trongđầu của tôi đột nhiên nhảy ra một tên tiểu nhân, vẫy khăn lụa nói: ai nha nha,cậu đã nói khẩn thiết đến như vậy, làm sao người ta không biết xấu hổ mà cự tuyệt đây~~~
. . . .. .
Mặc dùtôi thèm muốn Tiền Đường đã lâu, nhưng nghĩ đến cậu ấy là một học sinh đangluyện thi tốt nghiệp, tôi cũng không dám dụ dỗ cậu ấy, đàng hoàng có tiếng cũngcó miếng phụ đạo cho cậu ấy. Chỉ tiếc người này thật sự là không đội trời chungvới tiếng Anh, vừa gặp phải tiếng Anh cậu ấy liền như đi vào cõi thần tiên,hoàn toàn không tập trung, việc này làm cho tôi hết sức căm tức, nhưng cậu ấylại không có biện pháp. Có một lần chọc tôi điên lên, tôi vỗ bàn tức giận bừngbừng nói với cậu ấy: “Cậu là tên khốn kiếp, với cái thái độ nàycủa cậu, còn muốn thi đại học B? Cậu thi tốt nghiệp trung học nếu tiếngAnh có thể qua sáu mươi điểm, tôi sẽ ăn bài thi luôn!”
TiềnĐường vỗ bả vai của tôi tỏ vẻ bình tĩnh, nói: “Nếu tôi có thể đậu đạihọc B, cậu cũng không cần ăn bài thi, đáp ứng tôi một yêu cầu là được.”
Tôi lắcđầu, “Đừngnói một, mười cũng không có vấn đề gì. Nhưng vấn đề là, cậu có thể thi đậusao?”
TiễnĐường cười rất quỷ dị, “Nói không chừng.”
Lúc nàytôi cũng không suy tư hàm nghĩa sâu xa trong lời này của cậu ấy, chẳng qua là nhặtmột cuốn sách lên hung hăng đập đầu cậu, vừa đập vừa mắng: “Tôi đánh cho cậu khùngluôn, cậu không ngoan ngoãn học tập cả ngày suy nghĩ lung tung cái gì đâu!”
TiềnĐường trốn ra sau, tôi đuổi theo đánh cậu ấy, gấp gáp quá, liền nhào lên ngườicậu ấy, cả người cả ghế cùng nhau ngã xuống, tôi mạnh mạnh mẽ mẽ đè trên ngườicậu ấy.
TiềnĐường vịn tôi, híp mắt cười, “Muốn phi lễ à.”
Tôi xấuhổ, mặt đỏ bừng. Vậy mà cậu ấy lại càng vui vẻ hơn, còn cười ra tiếng, đángchết, tiếng cười còn dễ nghe như vậy!
Khôngphải tôi không thừa nhận một sự thực đáng buồn, đó chính là Tiền Đường học tậpvới tôi mấy ngày nay, tiếng Anh không có gì tiến bộ, lại học được cách giở tròlưu manh rồi, cũng không biết cậu ấy bắt chước ai.
Tôicũng nghĩ tới chuyện cậu ấy đang ám chỉ cho tôi cái gì, nhưng mà nghĩ tới nghĩlui luôn vẫn không phát hiện được dấu hiệu mờ ám. Cộng thêm kỳ thi tốt nghiệptrung học gần tới, đoán chừng là cậu ấy áp lực quá lớn, đây coi như là một loạiphương thức giải quyết căng thẳng của cậu ấy thôi.
. . . .. .
Quatháng giêng, ba mẹ tôi đi trực ban một lượt, còn lại một mình tôi cả ngày lêulổng chung quanh, hô bạn kêu bè, vô cùng tự tại. Thỉnh thoảng đi dạy kèm choTiền Đường, thuận tiện mắng cậu ấy, cuộc sống của tôi trôi qua cũng rất thanhthản.
Hôm naytôi vốn hẹn bọn bạn đi dạo hội chùa, kết quả đám con gái không trượng nghĩa kiahoặc là về với ông bà, hoặc là dính chặt lấy bạn trai, còn dư lại một mình tôiở nhà dựa cửa sổ thở dài, ai, Tiểu Đường Đường của tôi, còn đến nửa năm, tôimới có thể vươn bàn tay tà ác về hướng cậu. . . . . .
Đangnhàm chán, điện thoại di động vang lên, đoán chừng là có người tịch mịch tìmtôi đi chơi, vì vậy tôi hào hứng cầm điện thoại di động lên, í, cái số nàykhông biết.
Đốiphương cũng không chơi trò đoán tên phiền phức với tôi, trực tiếp nói: “Cốc Vũ, tôi là Chu Văn Trừng.”
“A a a, là ông à, rốtcuộc thằng nhãi ông cũng nhớ tới tui rồi sao?” Tôihơi kích động, Chu Văn Trừng này là bạn học trung học cơ sở của tôi, ngồi cùngbàn với tôi ba năm, khi đó tôi còn hay chép bài tập của cậu ấy. Sau khi lêntrung học phổ thông cậu ấy qua trường khác, từ đó hai chúng tôi cũng không gặpmặt nữa, chỉ liên lạc điện thoại. Đại học của cậu ấy sát vách với trường đạihọc của chúng tôi, nổi tiếng là nhiều tiền, chúng tôi thường gọi đùa là họcviện kỹ thuật ngã năm*, khụ.
(Nguyên văn là 五道口: năm ngã đường, trabaidu thì đại ý là năm tuyến đường sắt của Trung quốc giao nhau tạo ra một thịtrấn rất thịnh vượng. Tôi nghĩ ý của tác giả là trêu học viện kỹ thuật nhà giàuchăng??)
Chu VănTrừng bên đầu dây kia cười hắc hắc, “Tui là nhớ bà lâu rồi,nhưng bà lại đổi số, đến giờ tui mới tìm được bà.”
“A, ngại quá, tui mấtđiện thoại di động, sau đó dưới cơn nóng giận đổi cả số điện thoại. . . . . .Cho nên mất số của ông.” Phần lớn số điệnthoại của bạn học tôi đều ghi lại trong một cuốn sổ nhỏ, cho nên lúc đó rất yênlòng đổi số, Chu Văn Trừng lại nằm trong số cá lọt lưới đó.
Chu VănTrừng bắt đầu chất vấn tôi, “Là mất hết tất cả, hay là chỉ mất một mìnhtui thôi?”
Tôikhông biết trả lời thế nào, đành phải giả ngu, “Hắc hắc, hắc hắc hắc hắchắc. . . . . .”
Chu VănTrừng làm bộ thở dài, “Đúng vậy, tui hiểu, bà không có lươngtâm. . . . . . à, bà có nhà không đấy?”
“Có.”
“Tui đang đứng trước cửanhà bà.”
Tôi: “. . . . . .”
Tôi vộivàng chạy ra mở cửa, phát hiện Chu Văn Trừng đang đứng trước cửa nhà tôi dậmchân, thằng nhãi này mặc một cái áo lông nhung màu tím sáng, thiếu chút nữa làmmù cặp mắt cận 5. 2 của tôi .
Tôi kéoáo cậu ấy, thở dài nói: “Mấy năm không gặp, làm sao ông lại trở nênyêu khí ngất trời thế này rồi.”
Chu VănTrừng đẩy tay tôi ra, cười nói: “Không thay đổi chút nào.”
Tôi chocậu ấy vào nhà, rót nước nóng. Cậu ta cởi áo nhung treo lên móc áo, lộ ra kiểuđầu húi cua ngắn mà có phong cách, áo lông cừu cổ thấp sọc trắng xám, quần vảibạt màu xanh lá cây tươi, thêm một đôi giày có màu từa tựa cái áo. Mặc dù nhìnrất phong cách, nhưng nhòm thế nào thế nào cũng không giống người đứng đắn.
Tôi đưanước nóng cho cậu ấy, sau đó chỉ vào áo lông cừu của cậu ấy, hỏi: “Cái này bao nhiêu tiền?”
Chu VănTrừng vừa dùng nước nóng hơ tay vừacười nói: “Không biết.”
A,quên, thằng nhãi này mua quần áo chưa bao giờ nhìn giá, đều là lựa đồ rồi trựctiếp cà thẻ bỏ chạy lấy người, tôi khinh thường loại hành động tiêu tiền nhưrác này.
Tôi cònmột vấn đề không hiểu, “Hơn ba năm không gặp, tại sao ông độtnhiên lại nhô đầu ra hử?” Còntrực tiếp xuất hiện ở cửa nhà tôi .
Chu VănTrừng nói xạo: “Thượng Đế nói, bà nhớ tui. Vì vậy tui liền tới đây.”
Tôikêu”ngừng” một tiếng, đưa ít kẹo cho cậu ấy. Cậu ấy giấu tay ở trong ay áo,cười hì hì nói: “Bà bóc cho tui.”
Tôigiận, cách ba năm, da mặt của thằng nhãi này cũng tu luyện đột phá rồi, quảnhiên chúng tôi đều lớn lên. Nhưng đến chuyện hai chúng tôi đã nhiều năm khônggặp, tôi cũng không ném kẹo lên đầu cậu ấy, chỉ ngoan ngoãn lột ra.
Kết quảcậu ta vẫn ì ra như cũ, chỉ há mồm ra, nháy mắt với tôi .
Tôinhẫn nhịn, ném kẹo vào trong miệng cậu ta.
Lúcnày, cửa nhà tôi bật mở. Tôi ngẩng đầu, thấy Tiền Đường đứng ở cửa, đang nhìnchúng tôi chằm chằm.
Tôikhẩn trương một hồi, “Cậu cậu cậu cậu làm cái gì vậy?”
TiềnĐường không nhìn chúng tôi nữa, đi về phía phòng bếp, vừa đi vừa lạnh lùng đáp:“Tìmđồ ăn.”
Đợi đếnkhi Tiền Đường bưng hai cái mâm, mắt nhìn thẳng đi ra ngoài, Chu Văn Trừng vẫncòn nhìn cửa, mặt kinh ngạc hỏi Tôi: “Cậu ấy không phải làTiền. . . . . . Tiền kia. . . . . .”
Tôinhắc cậu ấy, “Tiền Đường. Cha của cậu ấy họ Tiền, mẹ cậu ấy họĐường.”
Chu VănTrừng vẫn chưa hồi thần, “Làm sao cậu ta lớn lên lại thành bộ dángnày?”
Lau mồhôi, dung nhan có thể đẹp mắt đến ngay cả con trai nhìn cũng trợn mắt há mồm,Tiền Đường cậu thật hạnh phúc.
Tôinhìn bộ dạng Chu Văn Trừng bị chấn động đến mê muội, vỗ vỗ mặt của cậu ấy, nói:“Nàynày, hồi hồn đi, cậu ấy có đẹp đến mấy cũng là công, hai người các cậu giốngnhau.”
Chu VănTrừng tự nhủ: “Không trách được bà có sức chống cự ngoan cường với vẻđẹp trai của tui, thì ra là tui còn một đối thủ như vậy.”
“Hắc, ông nói cái gì đó.” Tôidùng tay vỗ đầu cậu ấy.
Chu VănTrừng bị tôi vỗ tỉnh, cười nói: “Nói giỡn, nói giỡn đấy. . . . . .”
“Về sau đừng nói giỡnkiểu này, tôi là người đứng đắn.”
Vừa mớinói một lát, cửa lại mở rồi, thật là kỳ quái sao hôm nay Tiền Đường lại ăn cơmnhanh như vậy. Cậu ấy vừa đi vào, Chu Văn Trừng lại nghiêng đầu, tôi nắm chặtlấy đầu cậu ấy cưỡng bách cậu ấy quay mặt lại ngó tôi, “Không cho nhìn.” Bằngkhông tôi lại phải đánh cậu ta đến nửa ngày cậu ta mới có thể hồi hồn.
Chu VănTrừng cười nói: “Làm như tui chưa trải đời ấy, ” cậuấy nói xong, kéo tôi ngồi xuống, “Hai ta nói chuyện đàng hoàng một chút đi.”
Tôingồi ở bên cạnh cậu ấy, hỏi: “Nói cái gì?”
Chu VănTrừng: ” Chừng nào thì bà đến trường học của tui tìm tui chơi?”
Tôi lắcđầu, “Tuikhông đi, sẽ bị lạc đường.”
Chu VănTrừng: “Vậytui đi tìm bà?”
Tôi: “Được, đến lúc đó ông mờikhách.” Dù sao tiền của cậu xài cũng không hết.
Chu VănTrừng lắc đầu mà thở dài , “Bà chỉ có chừng đó thành ý. . . . . . Nói,bà có bạn trai không?”
Tôimuốn nói không có, nhưng lại nghĩ tới Tiền Đường, dù sao qua nửa năm nữa tôi sẽcó, vì vậy tôi gật đầu một cái.
Chu VănTrừng giả bộ không thể tưởng tượng nổi, “Không phải chứ, tên contrai nào dám thu nhận bà!”
Tôi vừađịnh nói chuyện, lúc này chỉ nghe trong phòng bếp”loảng xoảng” giòn vang mộttiếng, tôi không nói hai lời vọt vào phòng bếp, chỉ thấy Tiền Đường đang khôngbiết làm sao đứng ở trong phòng bếp, dưới chân là một cái dĩa sứ nhỏ đã rơi nátbét.
Tôichạy tới lôi cậu ấy kiểm tra từ trên xuống dưới, xác định cậu ấy không bịthương, mới lên tiếng: “Đồ ngốc, đền tôi cái đĩa.” Đượcrồi tôi thừa nhận tôi chỉ muốn thừa dịp cướp tiền tiêu vặt của cậu ấy, dù saochuyện này tôi làm thường xuyên, vô cùng thuần thục.
TiềnĐường nhìn nhìn tôi, lại nhìn Chu Văn Trừng một chút, mang bộ mặt sa sầm đi ra.
Tâmtình của cậu ấy tôi có thể hiểu, dù sao cũng sắp mười tám tuổi còn đánh vỡ đĩa,chuyện này nói ra cũng rất mất mặt.