Khi tôi . . . . tỉnhlại, phát hiện mình đang nằm trong lòng Tiền Đường, bộ dạng như hổ đói vồ dê.
Tôi bị tình cảnh này làmcho chấn động mờ mịt, sửng sốt nửa ngày mới kịp phản ứng xem chuyện gì đã xảyra. Lúc này tứ chi của tôi quấn lấy Tiền Đường, cơ hồ toàn thân đều dán vàongười cậu ta. Cậu ta nằm nghiêng, cánh tay tùy ý đặt ngang hông tôi, cậu ta cònchưa tỉnh ngủ, lông mi hơi động đậy, nhìn mà khiến lòng người hỗn loạn
Tôi biết Tiền Đường làmbài làm mệt mỏi cho nên ngủ một lát thôi, dù sao cậu ta cứ làm đề tiếng Anh làliền buồn ngủ. Nhưng tôi không rõ vì sao hai chúng tôi lại làm thành tư thếnhìn đâu cũng thấy gian tình như vậy, chẳng lẽ đây là do tiềm thức của tôi quấyphá?
Không phải đâu, ngày hômqua tôi còn đang suy nghĩ có phải tôi đã thích cậu ta hay không, hôm nay đãcùng cậu ta … Ách, khẩu vị thế này thì cũng quá là nặng đi…
Bản mặt dày của tôi đỏlên, muốn lén lút thoát khỏi cậu ta, sau đó thần không biết quỷ không hay trốnđi, như vậy hai người đều không xấu hổ. Ai biết được Tiền Đường ngủ chưa sâu,tôi vừa động đậy, cậu ta liền tỉnh.
Cậu ta tựa hồ như cũngbị tình huống này dọa đến, ngây người nhìn tôi chằm chằm.
Trong thời khắc chỉ mànhtreo chuông này, tôi đột nhiên được Gia Cát Lượng nhập xác, nghĩ ra một cái chủý tuyệt diệu, ra tay đánh phủ đầu. Vì thế tôi giãy giụa một chút, nhảy lêngiường, giơ chân lên hướng trên người Tiền Đường mà chào hỏi, vừa đá một vừahung hăng mắng: “Khốn kiếp! Lưu manh! Ai cho cậu chiếm tiện nghi của tôi, ănđậu hủ của tôi !”
Tiền Đường ngồi dậy, mặctôi đá, rũ mắt xuống nói: “Thành thật xin lỗi.”
Cậu ta nhận sai rồi, tôicũng không nổi cáu nữa, huống chi mọi người đều là người quen, cũng không nênquá tuyệt tình. Hơn nữa đây cũng không phải là chuyện gì ghê gớm lắm, quantrọng là tôi biết rõ Tiền Đường mới là người bị chiếm tiện nghi, bị ăn đậu hủkia, vì thế tôi mặt dày làm bộ rộng lượng phất tay một cái, nói: “Không có việcgì, lần sau đừng như vậy.” Nói xong, nhảy xuống giường chuẩn bị chạy lấy người.
Tiền Đường vẫn luôn cúiđầu không nói chuyện, tôi chột dạ len lén nhìn cậu ta, phát hiện mặt cậu vậy màlại hơi hồng hồng, ách…
Tôi nhìn gương mặt trắngnõn nhẵn nhụi của cậu ta phủ lên một lớp hồng nhạt, nhìn thế nào cũng thấy ngonmiệng, ngọn lửa tội ác trong lòng lại “phừng” lên một chút, thật sự muốn cắnmột miếng a a a…
Chờ về đến nhà, tôi độtnhiên phát hiện có cái gì đó không thích hợp: trong nhà tôi làm sao lại ấm ápnhư vậy?
Tuy nói hiện tại là mùahè, cũng không hẳn không có cảm giác này, rõ ràng vừa rồi ở nhà Tiền Đường khílạnh dày đặc. Vì thế tôi chạy đến trước điều hòa nhìn một chút, 24 độ, nhiệt độbình thường mà.
Tôi nhìn chằm chằm consố kia, con mắt đảo quanh, trong đầu nhất thời rõ ràng mọi chuyện. Vì sao tôingủ mà còn có thể phi lễ Tiền Đường? Không phải bởi vì trong tiềm thức tôi làkẻ háo sắc, mà là vì tôi lạnh, sưởi ấm là nhu cầu sinh lý thôi, đúng, nhất địnhlà như vậy, nhiệt độ điều hòa nhà Tiền Đường quá thấp!
Nghĩ đến đây, tôi kíchđộng chạy qua nhà Tiền Đường, vọt vào phòng ngủ của cậu ta, nhìn nhiệt độ điềuhòa trong phòng cậu ta, nhằm chứng thực suy đoán của tôi .
18 độ, 18 độ!
Tiền Đường biến thái,nhiệt độ trong phòng chỉ có 18 độ, điều này cho thấy tôi không phải là ma háosắc, tôi ôm cậu ta chỉ vì sưởi ấm mà thôi!
Vì thế tôi chỉ vào điềuhòa, hưng phấn mà nói với Tiền Đường: “Ê, đồ đần, biết cái gì là tiết kiệm nănglượng giảm thiểu chất thải không, cậu có ý thức bảo vệ môi trường không hả?!”
Tiền Đường liếc nhìn tôimột cái, lại lập tức hạ tầm mắt, “Ờ” một tiếng.
Lúc này cậu ta vẫn ngồingây ngốc ở trên giường như cũ, không nhúc nhích, tinh thần uể oải. Được rồi,tuy rằng đây là hiểu lầm, nhưng Tiền Đường dù sao cũng mới chỉ có mười bảytuổi, nếu không tính lúc cậu ta một tuổi, như vậy lần này có lẽ là lần đầu tiêncậu ta … bị sàm sỡ? Ách, nếu vậy, cậu ta có khác thường chút cũng rất là bìnhthường, nghĩ đến đây, trong lòng tôi bỗng chốc thoải mái, ngâm nga hát bỏ đi.
Đương nhiên, chuyện nàytôi đã suy nghĩ cẩn thận mọi nhẽ rồi, duy chỉ có một chuyện không nghĩ ra, vìsao Tiền Đường lại hạ nhiệt độ điều hòa xuống thấp như vậy?
Tha thứ cho tôi, tôi lúcđó cũng mới vừa qua sinh nhật mười tám tuổi mà thôi, nói tóm lại vẫn coi như làmột đứa trẻ đơn thuần.
…
Kể từ khi phát hiện mìnhthích Tiền Đường, thái độ của tôi đối với cậu ta vô cùng ác liệt, một mặt là vìtôi không cam lòng, rất không cam lòng, tôi sống mười tám năm, dựa vào cái gìlại thua trên tay cậu ta, tôi áp bách cậu ta mười bảy năm, nhưng hiện tại cậuta càng lúc càng có xu hướng ca bài ca nông nô nổi dậy, nên làm sao mới tốtđây!
Đương nhiên, một nguyênnhân khác là bởi vì tôi chột dạ, tuy rằng tôi không muốn thừa nhận điểm này,nhưng mà thực sự là không thể không thừa nhận. Tôi sợ cậu ta phát hiện tôithích cậu ta, sau đó trưng ra cái bộ mặt khinh thường thối tha như khi cậu tagiảng số học cho tôi, hoặc là cười tủm tỉm nói với tôi, “Không thể tưởng tượngđược cậu cũng có ngày hôm nay, a ha ha ha ha ha…”
Chút phản kháng yếu ớtcủa Tiền Đường bị tôi tàn khốc trấn áp, rốt cục một ngày nào đó, tôi bức ép cậuta quá mức.
Ngày đó, cậu ta lôi tôiđến góc phòng, hai tay chống tường, cúi đầu hung tợn nhìn tôi chằm chằm. TiềnĐường lúc này đã rất cao, không giống trước kia gầy teo nhỏ bé, bộ dáng hiệntại của cậu ta rất có cảm giác áp bách, hơn nữa sắc mặt u ám phối hợp với ánhmắt hiểm độc vẫn luôn làm tôi sợ hãi kia, tôi …
Tôi thực chẳng ra gìngồi xổm xuống đất, khóc lớn.
Tiền Đường lại bị tôidọa hết hồn, khí thế âm lãnh của cậu ta nhất thời tản mạn đi, thay vào đó là vẻmặt thỏ trắng đáng yêu. Cậu ta ngồi xổm xuống nhẹ nhàng lay tôi, thấp giọngnói: “Tôi đùa với cậu thôi, làm sao lại khóc.”
Tôi dùng sức đẩy cậu ta,“Cậu cút đi, cậu cút đi!”
Tiền Đường lại tới gần,“Đừng nóng giận, tôi xin lỗi, thành thât xin lỗi.”
Tôilại đẩy cậu ta ra.
TiềnĐường không ngừng cố gắng tiến lại.
Tôidứt khoát mặc kệ cậu ta, lại càng cố khóc lớn, hơn nữa càng khóc càng dữ dội. Nóithật bình thường tôi rất ít khi khóc nhè, chẳng qua gần đây tâm tình tôi khôngcó lấy một ngày bình thường, lúc này bị cậu ta náo loạn như vậy, sự khó chịukìm nén hơn nửa tháng liền trút ra toàn bộ.
TiềnĐường ngồi xuống bên cạnh tôi, nói: “Tiểu Vũ, gần đây cậu làm sao vậy?”
Tôikhông thèm để ý đến cậu ta, tiếp tục khóc.
TiềnĐường lại nói: “Hình như lúc nào cậu cũng không mấy vui vẻ, là tôi làm saichuyện gì khiến cho cậu khó chịu sao?”
Tôilắc đầu, lại gật gật đầu.
TiềnĐường làm bộ thở dài, “Vậy cậu nói ra đi, tôi sửa.”
Tôisuy nghĩ một chút, chuyện này vẫn không có cách nào nói ra miệng, vì thế đànhphải đứng lên, rầu rĩ đáp: “Không có chuyện gì, tôi đi đây.”
TiềnĐường lại bắt lấy cổ tay tôi, dùng chút sức kéo tôi xuống, tôi không cẩn thậnngã lên trên người cậu ta, vừa vặn ngồi trên đùi cậu ta. Tiền Đường đè lạikhông cho tôi đứng lên, “Mau nói rõ ràng mọi chuyện!”
Tôivừa xấu hổ vừa vội, “Vậy cậu buông tôi ra trước đã.”
“Khôngbuông! Cậu không nói, chúng ta cứ như vậy đi, dù sao tôi cũng chẳng quan tâm.”
Tôibất đắc dĩ, đành phải cúi đầu, nói dối cậu ta: “Tiền Đường, tôi sắp đi học đạihọc, không nỡ xa cậu.” Thích cậu đương nhiên sẽ luyến tiếc cậu, lời này cũngkhông hoàn toàn là nói dối.
TiềnĐường buông tôi ra, nở nụ cười. Trước kia tôi không cảm thấy cậu ta cười thậtđẹp mắt, nhưng hiện tại càng nhìn càng thấy đẹp, thậm chí có một loại cảm giáckinh ngạc, hâm mộ, xong rồi xong rồi, tôi trúng tà rồi.
Cậuta giơ tay tùy tiện xoa đầu tôi, giọng nói có vẻ rất dịu dàng, “Đồ ngốc,cậu đi từ trường học về nhà cũng chỉ ngồi xe công cộng mất 20 phút,đâu cần như vậy.”
Tôihất tay cậu ta ra, giận dữ nói: “Tôi lo lắng là, về sau không có cơ hội để khidễ cậu, thật đáng tiếc.”
Tâmtrạng Tiền Đường dường như không tệ, cậu ta lấy khăn giấy đưa cho tôi, cườinói: “Lúc nào cậu nhớ tôi, tôi tới tận cửa cho cậu khi dễ, được không?”
“Tốt.”Tôi lại kích động, nước mắt chảy xuống.
Hômnay Tiền Đường thật khác thường, không khí giữa hai chúng tôi cũng hài hòangoài dự tính, điều này cũng làm cho tôi có chút không thích ứng được.
…
Lúcvề đến nhà, trong đầu tôi vẫn phát đi phát lại nụ cười dịu dàng mà xinh đẹp củaTiền Đường. Tôi phát hiện có lẽ Tiền Đường cũng không chán ghét tôi như tôitưởng tượng, có lẽ tôi còn có cơ hội khiến cho cậu ta thích tôi, nhưng mà, tôiphải làm như thế nào mới có thể khiến cậu ta thích tôi đây?
Mặckệ tôi có ý định thế nào với cậu ta, ít nhất hiện tại không thể xuống tay, bởivì cậu ta sắp lên năm ba rồi, thời điểm mấu chốt như vậy, không thể khiến cậuta phân tâm. Tuy rằng thành tích tiếng Anh của cậu ta làm cho người ta toát mồhôi, nhưng cũng may toán học và vật lý cộng lại đủ xuất sắc, nói tóm lại vẫn làcó thể thi đậu một trường đại học tầm tầm.
Đượcrồi, tôi còn có thời gian một năm để suy nghĩ làm sao hạ gục Tiền Đường. Hiệntại, chuyện tôi phải đối mặt chính là, cuộc sống đại học của tôi .
Tôithi đại học kết quả không tệ, trúng tuyển khoa Trung văn Đại học B. Cha tôi bậnrộn nguyên một ngày, làm một bàn toàn món sở trường chúc mừng cho tôi, ngay cảngười mẹ mười ngón tay chưa từng dính nước của tôi, cũng long trọng xào một mónăn, sau này cái đĩa thức ăn đó được tôi vụng trộm mang cho chó nhà Tiền Đường,con chó kia vì thế mà mấy ngày không thèm để ý đến tôi .
Trườnghọc cách nhà của tôi không xa, tôi nghiêm túc cự tuyệt ý muốn đưa đón của chamẹ, tuyên bố từ hôm nay trở đi, tôi, Cốc Vũ muốn học cách tự lập, sau đó lôikéo Tiền Đường làm cu li, cùng đi đến trường báo danh.
Cácsinh viên Đại học B thật là nhiệt tình, dọc theo đường đi, chúng tôi bị khôngít chị lớp trên bắt chuyện, yêu cầu được giúp đỡ. Còn có không ít người xin sốđiện thoại chúng tôi, đương nhiên bọn họ đều trực tiếp xem nhẹ tôi, hai mắt nổitrái tim nhìn Tiền Đường.
Đốivới chuyện này tôi thật oán giận, vô cùng muốn cảnh cáo bọn họ, Tiền Đường đãlà đồ ăn trong đĩa của bản cô nương rồi, đang trong quá trình vỗ béo, ngườikhông phận sự liệu mà dừng bước, kẻ háo sắc cũng nhanh mà lượn đi!
Thuxếp xong hết mọi việc, chúng tôi đi dạo trong vườn trường Đại học B một lát,cuối cùng ngồi ở dưới bóng cây bên hồ, Tiền Đường tựa vào trên băng ghế, thíchthú híp mắt nói: “Trường này cũng không tệ.”
Tâmtình tôi đang cực tốt, đưa cola cầm trong tay cho cậu ta, “Ừ, không tệ.”
Lúc đó tâm hồn của tôi còntương đối trong sáng, cũng không để ý tới hàm nghĩa sâu xa ẩn trong những lờicủa Tiền Đường, cậu ta nói nơi này không tệ, ý là, cậu ta muốn học ở đây.