Chưa bao giờ tôi quên đi giây phút người mà tôi yêu ,anh ấy cho đến phút cuối khi giữa sự sống và cái chết vẫn không chọn tôi…đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi cảm thấy trái tim bị tổn thương…
Cảnh sát bao vây kín dọc bờ sông,Nam bất lực tìm kiếm xung quanh nhưng không thấy Ngọc đâu…anh ta như phát điên gọi lớn “ Ngọc…em ở đâu rồi”…
Xung quanh có rất nhiều chiếc thuyền chài,một trong số đó đang chở Toàn và tay đệ của hắn…Toàn nhìn Ngọc đang nằm bất tỉnh trên thuyền
-Bảo lão lái đò cứ tỏ ra bình thường,cô ta sẽ sớm tỉnh k cần quá lo,uống cũng không nhiều nước lắm đâu
-Vâng,mà sao anh k kệ xác cô ta thoát thân mình đi đã
-Cô ta không biết bơi nhưng là người sống có tình có nghĩa ,lại đang có thai nên tao cứu một mạng người để sau Nam nó sẽ nợ tao món nợ này…
-Em đưa anh qua campuchia trước nhé
-Trước mắt cứ thế đã ,sau tính sau ,vì đợt này nó sẽ truy tìm tao đến cùng…
Khi Ngọc mở mắt cô bật dậy sặc sụa nước trong miệng ộc ra…Toàn đưa cho cô chiếc khăn,Ngọc sợ liền lùi lại…
-Tránh xa tôi ra
-Tôi cứu cô,cô k trả ơn lại còn lớn giọng…nhưng k sao tôi cũng k cần cô trả ơn …
Ngọc k nói câu gì lẳng lặng nhìn ra bên ngoài dòng sông…cho tới khi cập bến,Ngọc quay ra nhìn Toàn
-Tôi xin lỗi,thay mặt người ấy xin lỗi anh vì tất cả ,còn chuyện anh cứu tôi hôm nay thì nhát dao anh đâm tôi,tôi sẽ quên hết đi,chúng ta huề nhé …anh cũng hãy sống hạnh phúc và buông bỏ chấp niệm,đừng trách Nam khi đó,anh ta là công an,công an và tội phạm thì k thể có chỗ cho sự khoan nhượng phải không?
-Tôi có chuyện muốn nhờ cô
-Anh nói đi
-Hai hôm nữa là dỗ vợ con tôi,cô qua đó thắp cho họ nén hương hộ tôi nói rằng tôi lần này sẽ đi xa …nói rằng dù ở đâu tôi cũng sẽ luôn nhớ về họ
-Tôi sẽ làm ,nhất định sẽ tới đó …
-Còn cô hãy tránh xa tên đó ra,hắn k tốt đẹp như cô nghĩ đâu,dứt sớm ngày nào hay ngày đó,hắn mang mác công an nhưng buôn hàng lậu,các quán bar có tiếng đều thuộc hắn nắm giữ ,mấy gã giám đốc chỉ là bù nhìn do hắn thuê thôi,kẻ đứng sau thật sự là chồng của cô…
-Anh ta rất nghiêm khắc,k thể có chuyện đó được
-Hắn còn có thói quen mà cô k thể biết ,hắn rất thích gái còn trinh nên tháng nào cũng ngủ với gái trinh để lấy may…con người Vũ Hoài Nam là như thế,trong thâm tâm hắn còn nhiều điều cô chưa biết đâu,thế nên đây là lời khuyên tôi dành cho cô,tránh xa hắn ra sớm ngày nào,tốt ngày đó cho chính bản thân cô…
Nói xong Toàn nhẩy lên bờ anh ta mỉm cười vs Ngọc trước khi rời đi,nụ cười của anh ta và Ngọc như hoá giải mọi thứ…
Khi Ngọc trở lại,cô âm thầm nhắn cho Linh giữ bí mật sắp xếp đồ cho cô rồi lẳng lặng rời khỏi thành phố,trước khi đi cô không quên ra mộ vợ con của Toàn thắp hương…ra tới bến xe Díu cô bạn thân của Ngọc chờ sẵn…
-Mày sẵn sàng làm mẹ đơn thân
-Sẵn sàng rồi,khi nào ổn tao sẽ gọi cho mẹ sau,giờ nói thằng Trung nó sẽ nói ra ngay nên cứ lẳng lặng mà đi
-tao đã nói người đàn ông đó lên bài toàn màu đen chứng tỏ k tốt đâu…nhưng nhỡ may anh ta yêu mày thì sao?
-Mơ à,yêu đương gì?
-Ôi biết đâu lại lay động được người ta
-Tao k dám xuất hiện bên cạnh anh ta nữa,hết duyên rồi
-Chỉ sợ còn nợ
-Nợ cũng trả xong rồi,k ai làm phiền đến ai được nữa…
-Mày yêu anh ta rồi
-Thì cũng đâu có thay đổi được gì đâu,ai yêu ai k còn quan trọng nữa,tao sợ anh ta và k muốn phải tổn thương thêm nữa,và tao sợ ở gần anh ta tao sẽ mất đi đứa con này…chắc gì anh ta đã muốn tao đẻ,rồi lại ép bỏ con thì lúc đó tao k có đường lui,tao k đấu lại được,ra đi tìm nơi yên ổn để sống giờ quan trọng hơn…
7 ngày trôi qua cuộc tìm kiếm vẫn trong vô vọng,Nam sau khi làm trở về anh ta như người vô hồn,giờ trong nhà anh ta có một bảo mẫu và bé Thỏ…con bé thấy bố về liền cười tươi
-Bố ơi nay có tin vui k ạ,tìm thấy cô Ngọc chưa ạ
Nam lắc đầu,con bé buồn thiu…
-Con ăn cơm vs vú đi,bố còn làm việc…
Nam đi thẳng lên phòng,anh ta bước lên cầu thang,tiếng bát đũa khiến Nam quay lại,anh ta nhớ những ngày có Ngọc trong nhà,tiếng cười nói trong bữa cơm…tiếng Ngọc ngồi suýt xoa khi làm móng cho Nam ,cô thử trên tay anh ta rồi bấm cả vào thịt chảy máu…hình ảnh luống cuống của Ngọc làm Nam đứng mỉm cười một mình…
Thỏ thấy bố như vậy con bé rất buồn…
Cứ như vậy 1 tháng trôi qua…1 năm …Nam bị mẹ đẻ tác động…
-Con vẫn tìm kiếm,con điên rồi đã một năm trôi qua rồi,nếu nó còn sống nó đã quay về tìm con
-Chưa tìm thấy xác,chưa báo khai tử thì tức là vẫn còn sống
-Vậy nó đâu rồi …nó biến mất như chưa hề tồn tại…giờ con cứ thế để được gì…
-Mẹ ra ngoài đi…chuyện của con tự con lo được
Nam giận dữ,anh ta lao ra ngoài phóng xe đi ra tới bờ sông,anh ta châm thuốc hút rồi cười nhẹ
“ Em còn sống,bằng cách nào đó em lẩn tránh anh,anh đang tự hỏi là tại sao…anh đã làm gì sai,anh sai ở đâu,điều anh sai duy nhất là anh đã yêu em…em ít nhất phải nói lời chia tay rồi hãy biến mất được không”
Nam tay run lên tay vẫn cầm điếu thuốc…anh ta đỏ đôi mắt “ Anh mới biết yêu em là lần đầu tiên trong đời anh,yêu thôi mà sao khó quá vậy”
Nói xong Nam rơi nước mắt,anh ta lau vội đi ánh mắt cương quyết nhìn về phía bờ sông…
3 năm sau…
Ngọc làm cho một tiệm nail tại sài gòn,cô là thợ cứng nên rất đông khách,ai đến cũng muốn Ngọc làm ,hôm nào cô cũng về nhà muộn…Díu nấu cơm rồi phụng phịu
-Tao tắm cho thằng bé rồi đấy ,mày ý hôm nào cũng về muộn…
-Thôi cố gắng hộ tao tí
-Kiếm lắm làm gì,đủ rồi thì thôi chứ
-Sóc còn bé k cầy sau còn học hành
-Giấy tờ của nó mày còn k lo làm thì sắp tới cô giáo hỏi phải làm sao
-cứ né tránh được hnao hay hôm đó,học tư cũng k đòi hỏi qua đâu
-Giờ sóc nó vẫn chưa có giấy khai sinh,mày sợ anh ta phát hiện mà sống chui lủi,giấy tờ cũng lấy của tao dùng bao năm qua,anh ta k tìm đâu sao phải cẩn thận thế,đẻ cũng k dám đến viện đẻ ở trạm y tế,xong lấy chứng minh của tao ,giờ tao là mẹ thằng sóc đấy
-Rồi rồi ,để tao tính,ba năm qua rồi có khi phải nhờ bà ngoại làm giấy tờ,tại anh ta là công an,ví dụ hiện lên tên tao có mà chết dở
-Bằng tuổi mày tên như mày thiếu gì
-Điên,còn ngày tháng năm sinh,anh ta biết ngay đấy
-K có chuyện đó đâu,về mà lo giấy tờ cho con đi…
-Ừ để tính…để xem sao
Thấy Sóc đang ngồi chơi ngoan,Ngọc xoa đầu con
-Sóc thối của mẹ đang làm gì đấy
-Con xơm (thơm) không thối
-Ừ thì thơm …
Thằng bé trắng bóc,hai má tròn xoe và đặc biệt là giống hệt Nam…thằng bé như phiên bản của anh ta vậy…
Tại Hà Nội…
Huy giờ là tay trùm ma tuý cộm cán,hắn vẫn luôn nghe ngóng tin của Ngọc…tay đệ của Nam kêu
-Em nghĩ chết rồi anh ạ
-Chết phải thấy xác…anh có linh tính nó vẫn sống
-Kệ thoii anh,giờ anh quan tâm làm gì con gái già ấy,bên cạnh anh thiếu gì gái
-K ngờ cô ta lại là vợ của Vũ Hoài Nam,cô ta nghĩ bỏ anh lấy hắn là ngon,lấy hắn còn kinh khủng hơn nữa…mẹ kiếp đúng là người tính k bằng trời tính,anh thề anh ngủ với nó dc đúng lần thì nó chửa,cả giai đoạn chửa nó hay doạ sẩy nên nó cứ tránh,đẻ xong thì nó lại lý do người mệt vẫn ra máu rồi vân vân mây mây nên anh k động được,nghĩ cay,chưa bao giờ thực sự xơi được nó…
-Thôi tiếc gì anh…dù sao cũng là vợ người khác rồi
-Nói gì nói nó lấy dc thằng Nam cũng đẳng cấp đấy…thằng đó chắc giờ sắp lấy vợ ba đến nơi rồi ý nhỉ
-Cái thông tin về nó thì k ai tìm hiểu được gì,tốt nhất k dây anh ạ,anh em ta còn đang làm ăn yên ổn…
-Đành vậy,nào nay anh mời mày hai con hàng người Thái chân dài qua cả vai mày luôn
-Ôi anh ơi thế thành hươu cao cổ à
-Cưỡi hươu k thích à
-K em thích cưỡi người thôi…
Ngọc nghe cô giáo hỏi về giấy khai sinh của Sóc,cô lo lắng rồi quyết định trở ra Bắc để nhờ mẹ đẻ làm giấy tờ cho Sóc,mẹ cô bật khóc khi thấy con cháu
-Vào đây với bà…năm nay bà đau chân quá nên chưa vào với con được,nhớ sóc lắm…
-Mẹ giờ làm giấy tờ có khó không mẹ
-Khó đấy,nó phạt rồi làm được thi trong giấy khai sinh tên cha bỏ trống tức là nó là đứa bé k có bố…
Nói tới đây Ngọc thở dài
-Con chấp nhận mẹ ạ,sau này nó lớn sẽ hiểu
-Con rất dở,con có giấu mãi được không,nó là con trai phải về với bố nó mới có tổ tông
-Con làm mẹ đơn thân rồi mà mẹ
-Vì ích kỉ của con,con chỉ muốn bản thân được nhẹ nhàng sống k phải suy nghĩ mà quên rằng làm mẹ là phải chấp nhận hy sinh vì con mình…
-Con đau đầu mỗi lần nhắc đến chuyện này lắm mẹ ạ
-Thằng Nam nó làm gì con mà phải như thế,trước tới nay nó luôn tử tế hết mực với con còn gì…
-Mẹ k hiểu đâu…tối nói tiếp mai mẹ cứ đi hỏi thủ tục cho con nhé…
-Ừ rồi …thằng bé sẽ mang họ con là họ Nguyễn đấy …
-Con theo mẹ được mà,con đi mua cho con díu ít đồ…mẹ trông sóc cho con
-Đi đi…nhanh còn về
Mẹ Ngọc cười tủm ôm sóc…đúng lúc chủ nhà bà đang làm giúp việc gọi,bà đành đưa sóc đi theo…tới siêu thị bà chủ nhà bảo mẹ Ngọc đi mua đồ để mai họ đi du lịch…
-Chị cứ chọn chọn nhà em đồ đủ của cả nhà là được
-Có ăn hoa quả như mọi lần k em
-Có chị ạ,em đưa các cháu xuống trung tâm thương mại ,thằng bé con là cháu chị à
-Ừ cháu ngoại chị đấy
-Trộm vía yêu nhỉ,ra đây đi chơi vs bà đi ,bà mua đồ cho con
Thằng bé thấy con bà chủ cầm ô tô đồ chơi nên cũng khoái,anh lớn cho mượn rồi bế thằng bé đi cho mẹ Ngọc chọn đồ…
Xuống dưới trung tâm thương mại đúng lúc nhà họ gặp mẹ của Nam do có quen biết…
-Ôi chị,lâu lắm k gặp chị cứ trẻ ra là sao
-chị vẫn vậy mà,em mới sinh thêm em bé đay à
-Em già rồi sinh gì nữa chị,đây là cháu của chị giúp việc nhà em
-À ra vậy…
Mẹ Nam cứ nhìn sóc rồi ngờ ngợ
-Sao thế chị
-À không,chị thấy giống thằng Nam nhà chị hồi bé lắm …
-Bé bé nhìn yêu mà chị nhỉ,em cũng sắp có cháu nội rồi
-Thế thì chúc mừng em…vậy chị đi đã nhé…
-Dạ vâng…
Đến lúc mẹ Ngọc đi xuống đưa đồ cho người phụ nữ kia,mẹ Nam nhận ra bà rồi lẳng lặng đi theo sau thấy bà dắt tay Sóc
-Sóc thích ô tô à,cái đó đắt để bà mua sau nhé
-Con chích ( thích) cái đó cơ…
-Bà k đủ tiền ở đây ,cái này bao nhiêu cháu
Cô nhân viên đon đả
-Ô tô điều khiển đang sale còn hơn 3 triệu ạ
-Ôi đắt thế à cháu,bằng nửa tháng lương của cô,có cái nào rẻ hơn không
-Có cái rẻ nhất là 1tr1 ạ nhưng k đẹp vs bền bằng cái thằng bé đang ôm đâu ạ
Mẹ Ngọc thở dài bỏ ra trong túi chỉ có vài trăm nghìn …bà xoa đầu sóc
-Để lần sau bà mua cho con nhé…
Mẹ Nam liền ra mặt
-Không phải lần sau đâu tôi mua cho thằng bé
Mẹ Ngọc thấy Mẹ Nam liền tái mặt,bà dắt sóc lùi ra sau…
-Lâu lắm k gặp chị
-Cháu nội em à,tôi nhớ con trai em chưa lấy vợ
Sóc liền gọi” Bà ngoại ơi con đói”
Mẹ Nam liền đổi sắc mặt
-Để bà về nấu cho sóc ăn nhé…
-Tôi hỏi bà nó là con ai,bà đừng qua mắt được tôi…
-Nó là con thằng Nam,tôi k phải giấu nhưng hai cháu k hợp nên con gái tôi quyết định làm mẹ đơn thân
-Em để cho thằng bé thành mồ côi cha tha phương cầu thực với mẹ nó ,em nói thế mà nghe được à,nó là máu mủ nhà chị…
-Hai cháu k hạnh phúc nên
-Em đừng nguỵ biện,em bao che,che giấu được mãi không,con trai phải theo bố…gia đình em phải trả giá về những chuyện này…
Bà ta ôm lấy sóc,thằng bé khóc “ Bà ơi”
-Chị đừng làm vậy
-Tôi ôm cháu tôi về,gia đình chị thật kinh khủng…bảo con gái chị có giỏi đến gặp tôi mà đòi con…
Bà ta có vệ sỹ liền đưa thằng bé ra ngoài,mẹ Ngọc chạy theo bà khóc nức nở ,tay run run gọi cho con gái
-Con à…
-Vâng,mẹ sao đấy
-Bà nội thằng Sóc mẹ gặp ,bà ý bế nó đi rồi ,mẹ k dám giữ
-Sao mẹ k dám giữ
-Dù sao cũng là máu mủ nhà họ,họ nói đúng mà…mẹ phải làm sao?
-Con sẽ giải quyết mẹ cứ về trước đi
Ngọc liền ấn số gọi mẹ chồng nhưng bà ta k nghe máy…cô hít hơi thật sâu rồi đánh liều đến cơ quan của Nam…
Anh ta giờ là Phó cục trưởng cục cảnh sát điều tra về tội phạm ma tuý…vừa tan làm Nam đi ra khỏi cổng chuẩn bị bước lên xe thì từ bên đường tiếng gọi lớn
“ Anh Nam”
Nam trong bộ đồ công an,mái tóc vuốt gọn gàng với chiếc kính cận đeo sắc lạnh như ngày nào,anh ta quay sang như k thể tin vào tai mình và mắt mình khi thấy Ngọc đứng đối diện bên đường …
Gương mặt của cả hai đều rất buồn,họ đứng nhìn đối diện nhau…tivi trên phía toà cao tầng cất lên bài hát giữa mùa thu Hà Nội…
“ Người ơi anh có biết em đang chờ,lời yêu anh giấu kín …
Mà sao em vẫn thấy anh âm thầm,mình anh với cô đơn…
Giờ ta đang đứng bên nhau rồi,mà sao anh chẳng nói…
Thời gian trôi em vẫn luôn mong chờ,mình sẽ mãi bên nhau…”