Bân nói oang oang với cái giọng chưa vỡ. Hắn hiểu muốn thu phục được 2 cái trại này, lấy lòng dân cần quá nhiều thời gian, muốn nhanh thì phải thu phục, đập tan nhuệ khí của cái đám lãnh đạo vẫn còn tư tưởng đạo nho, tư tưởng cường hào, tư tưởng người đọc sách này. Đó là lý do vì sao các cuộc khởi nghĩa thời trước sao mà nhanh tập hợp quân đội vậy.
Đám người phía dưới không nói được gì nữa, mấy lão học cao, tuổi cao thì mở mắt thẫn thờ nhìn trần nhà miệng lẩm bẩm. Bân biết 1 số người đang tìm lỗi sai trong câu nói của hắn, có người đang tìm lỗi sai trong suy nghĩ của mình. Có người trông như có vẻ đang ngộ đạo trong mấy câu chuyện tiên hiệp trung quốc. cảm ngộ này có thể thay đổi cả 1 con người biến từ 1 kẻ tốt thành người xấu, 1 người xấu thành người tốt, 1 con quỷ thành phật, 1 vị phật nhập ma, 1 người bình thường thành 1 kẻ điên.
Bân ngồi nhìn đám này ngộ xong chắc sáng mai nên hắn lấy bộ bài lơ khơ ra cùng với 2 lão Tùng , Lâm chơi tiến lên miền bắc. Đã thế , trong thời gian ở căn cứ hắn dạy mấy lão này bú thuốc lá, bây giờ 3 người ngồi đánh tiến lên với 1 ông uống cà phê hòa tan, 1 ông uống trà xanh trên miệng mỗi người cầm 1 điêu thăng long mà dít. Thỉnh thoảng lại có tiếng dít mạnh khi mình bị chặn 2 hoặc tứ quý
Đám nho sĩ và mấy lão già gia tộc vẫn ngộ đạo nãy giờ, chè đc người bên ngoài thay liên tục mấy ấm rồi. Mấy tay thanh niên thì đã ngộ xong nhưng lòng vẫn còn vướng mắc, vì đa phần họ là bên quân đội, phần ít là nho sĩ trẻ, ít kiến thức cũng như kinh nghiệm cuộc sống hơn nên ngộ nhanh nhưng không sâu xa như những người dày dặn kinh nghiệm cuộc sống. họ định thỉnh giáo mấy người lớn tuổi nhưng mà thấy họ đang ngộ đạo sợ làm phiền nên họ không dám hỏi, nhìn sang Bân thì thấy hắn mới đầu còn cầm cái hộp bằng sắt phát sáng nghịch sau đó lại chơi trò gì đó bằng tranh vẽ trên giấy với 2 lão già đang ngậm loại thuốc gì đó với giấy bọc ngoài.
Nhìn cảnh bắn súng thị uy vừa nãy nên họ sợ không dám hỏi, họ cũng thầm nghĩ đám này giày thật đấy , thế mà dùng giấy cuốn thuốc mà hút, đốt điếu nào cháy giấy lần đấy. Họ biết rằng giấy đắt lắm, mà đám này cuốn thuốc để hút, phá của quá. Tay thanh niên thủ lĩnh trại là loại nghé con không sợ cọp và cũng là người trẻ sốc nổi nên liều hơn đàn anh nên chạy ra xem thử:
-2 vị tiền bối, vãn bối tên Phùng Văn Tráng, có thể cho vãn bối biết 2 vị đang chơi gì không ạ?
Lão Tùng:
-Bọn ta đang chơi tiến lên , trò mà chúa công sáng chế. Đây là bài tú lơ khơ, 1 bộ bài này có nhiều cách chơi lắm, không chỉ có trò này.
Tráng :
-2 vị đang hút cái gì vậy, nó có vẻ không nặng như thuốc lào nhưng có vẻ công dụng tương tự.
Lão Tùng:
-Thằng nhóc này khá đấy. đây là thuốc lá, tiện dụng hơn thuốc lào nhiều, gọn nhẹ không phải mang điếu , hút không say như thuốc lào. Tiểu tử ngươi có muốn thử 1 tý không?
Tráng:
-Được thế còn gì bằng, đa tạ 2 vị .
Tráng nhận lấy điếu thuốc của lão Tùng cho vào mồm như những gì hắn nhìn thấy mà hút, nhưng hút mãi không ra được cái gì . Lúc này lão Tùng mới mang 1 chiếc hộp con bằng sắt sáng loáng, mở nắp và xẹt 1 cái, 1 ngọn lửa bay lên đốt điếu thuốc của Tráng. Tráng trợn tròn mắt, thần kì a, cái thứ bật ra ngọn lửa này thật là thần kì a, có nó không cần phải dùng đá đánh lửa hoặc cành cây khô xoay vào nhau chết mẹ ra mới nhóm 1 tý lửa nưa. Thứ này hành quân là đại lợi khí nha.hắn hỏi tiếp:
-Tiền bối, đây là thứ gì mà thần kì vậy?
Lão Tùng:
-Đây là bật lửa, dụng cụ đánh lửa nhanh chóng mà chúa công ban cho ta. Dùng tiện lợi hơn đá đánh lửa nhiều, khi trời mưa, có cái nắp này đóng lại thì khỏi lo ướt. Hành quân vô cùng tiện lợi.
Tráng điên rồi, hắn thấy đám này cũng điên rồi, người toàn thần khí, quần áo bằng chất liệu gì đó cực bền chắc và không thấy vết chỉ khâu, đã thế cực đẹp nữa.Cái mũ này hình như bằng lông nhưng bằng chất liệu gì hắn không biết, giày cực kì phù hợp với hành quân, mũ sắt này, đến quân tùy trừ tướng lĩnh ra, quân lính có thằng nào được dùng mũ sắt đâu. Lại còn cái thần khí khạc ra lửa bắn ra vỏ đồng nữa, hắn không biết là đám này dùng cái gì để phong kín lửa vào trong cái vỏ đồng kia. Sau đó đốt giấy hút thuốc, lại có thần khí tạo lửa kia nữa. Hắn đã có 1 suy nghĩ to gan là muốn tham gia đám này đẻ được sở hữu đống kia. Thế rồi đám quân đội nhìn thấy gương của Tráng nên cũng lân mò theo, lúc sau cả đống cột khói bay lên trong căn phòng.
Tối rồi, Bân đói, hắn muôn thu phục đám này và mai hắn phải về cho đám lính về ăn Tết. Hắn không có thời gian, tất cả trong hôm nay phải xong phải cho đám này thần phục triệt để. Hắn kêu người nấu cơm, mang đống đồ hộp hắn chuẩn bị sẵn, dặn người dưới làm mấy đĩa rau muống xào tỏi và nước rau muống luộc. Bân biết 1 điều rằng thời này không có món xào, chỉ có nướng, hấp, luộc ninh, không phải người cổ đại không muốn thay đổi thực đơn mà là không có nguyên liệu, công cụ dụng cụ nấu bếp thô sơ, ngoài dao ra, họ chỉ nấu đồ ăn bằng nồi đất hoặc đồng. Dầu thực vật hay mỡ động vật không đủ hoặc không có, có chất lượng cũng kinh dị, vừa hôi vừa đục, phá hủy vị món ăn, rán, xào lên còn khó ăn hơn nên họ mới không làm. Ngoài ra lúc này thịt lợn không được phổ biến do mùi gây và hôi của nó nên không ai cùng cái này nấu ăn cả. Mỡ bò thì siêu đắt và cũng không được phép thịt.
Lúc sau bân dọn ra mỗi người 1 khay cơm có đồ ăn như cơm các quán ăn bình dân. Mùi thơm nức mũi khiến đám người thanh tỉnh,đầu óc trở về trạng thái bình thường, nhìn vào khay đồ ăn. Bân nói:
-Muốn nghĩ gì thì nghĩ cũng không thể để cái bụng đói được. Làm công cuộc cứu nước, chấn hưng gia tộc hay cảm ngộ nhân sinh, làm việc lớn đi nữa thì cũng không làm với cái bụng đói được. Ăn đi. Ăn cho có sức mà nghĩ tiếp.
Nói xong thì hắn cùng 2 lão già đang bú thuốc cũng cắm đầu vào ăn. Đám người kia thấy vạy cũng buông lỏng cảnh giác mà cũng bắt đầu dùng đũa và thìa ăn. Lúc ăn Bân thấy biểu hiện của đám này giống hệt biểu hiện của mấy tay bô lão căn cứ khi lần đầu tiên ăn ngon. Như dự đoán, họ ăn chốc lát là xong, mấy tay quân đội muốn ăn thêm nhưng Bân bảo :
-Ta biết ý các ngươi, nhưng hiện nay mọi người đang bàn việc, ăn no không suy nghĩ được gì. Ăn xong rồi, mọi người nghỉ ngơi, nói chuyện phiếm tý rồi tiếp tục suy nghĩ.
-Phùng văn tráng , nhiều chỉ huy quân lính ở đây đề cao ngươi nhất, nếu không lầm thì ngươi là thuộc dòng danh tướng Phạm Kim nhỉ, quan hệ ngươi với lão Chí như thế nào.?
Tráng đứng dậy nói.
-Hoàng công tử, tôi là cháu trai của em trai Ngài Phạm Kim, gọi ngài Phạm Kim là ông Bác, gọi lão chí đây là chú ruột. Dòng họ nhà tôi chỉ còn có tôi và chú ruột tôi cùng với mấy thân binh còn sống, tất cả bị quân Tùy giết rồi
Bân nói:
-Ngươi lớn hơn ta vài tuổi nên chắc cũng dễ nói chuyện với nhau hơn mấy người ở đây. Vậy ta hỏi ngươi 1 câu nhá . Tại sao mà quân Tùy hay những cánh Quân trước đây của người Hán lại đánh nước ta thắng dễ thế?
Tráng nói :
-Hoàng công tử theo như tôi biết thì do vũ khí chúng ta lạc hậu hơn chúng, sắt chúng ta không tốt bằng, trang bị giày mũ áo giáp chúng ta thiếu thốn, người chúng ta nhỏ con hơn người Hán. Ngoài ra , người chúng ta ít hơn , tướng lĩnh, quân sư bọn chúng giỏi hơn, nhiều kinh nghiệm do được đọc nhiều sách vở thánh hiền như Khổng Tử, Mạnh tử, Binh Pháp Tôn Tử, Binh Pháp Tôn Tẫn. Họ có đội kỵ binh và các đội lính tinh nhuệ hơn chúng ta nhiều .
Bân:
-Thế sao các cuộc khởi nghĩa, Lí Nam Đế, bà Trưng, Triệu Việt Vương lại thành công?
Tráng :
-Theo tôi được biết thì do quân Hán ở vùng này lâu ngày không hợp thủy thổ gây nên bệnh tật. Chúng quen thói ức hiếp dân ta , đánh bại các cuộc nổi dậy nhỏ nên sa đà ăn chơi, không chịu huấn luyện. Nhiều kẻ xuống dưới này chỉ huy quân đội chủ yếu là tránh tội ở kinh đô hoặc con cháu quan lại xuống dưới này giết dân ta lấy tư lịch vài năm rồi về kinh đô nên vùng này không được chú trọng rèn luyện binh lực. Vì vậy , lúc đầu khởi nghĩa chiến thắng thuận lợi nhưng sau đó quân địch mang quân tinh nhuệ xuống chiếm lại thua.
-Ngoài ra nhiều cuộc khởi nghĩa thành công bước đầu do nội bộ người Hán nội đấu như thời Bà Trưng, Bà triệu, Lí Nam đế, Triệu Việt Vương. Hơn nữa nhiều kẻ mua chuộc làm phản nên mới thất bại.
Bân :
-Ngươi nói nhiều ý khá chính xác, nói lên nhiều vấn đề nhưng đó không phải vấn đề cốt lõi, có cốt lõi nhưng chưa đủ.
-Đầu tiên, cái quyết định cuộc khởi nghĩa có thành công hay không là sự đoàn kết của mọi người dân nước Việt. Mới đầu thì các cuộc khởi nghĩa giành thắng lợi nhanh chóng nhưng sau đó khi người Hán mang quân đánh xuống thì thất bại rất nhanh do nội bộ không đoàn kết. Tiêu biểu là cuộc khởi nghĩa 2 bà Trưng , nó thất bại quá nhanh trong khi quân Hán chỉ có 3 vạn tính cả bọn được chi viện. Địa bàn quá chia tác, các nhóm nghĩa quân sau vài năm hào bình trở nên nghi kỵ nhau, tranh nhau về mặt lợi ích, Phép vua ko đc sâu sát, ít tiếng nói xuống các vùng thuộc địa bàn của cá lạc hầu, lạc tướng. Vì vậy khi quân Hán tấn công địa bàn của các lạc tướng nào người nấy giữ không hỗ trợ cho nhau, chỉ khi quân triều đình mang quân đi ứng cứu, lúc này thì muộn rồi.
- Thứ 2 là con người . Người dân đa phần không biết chữ, những người biết chữ đa phần là dòng họ các lạc hầu, lạc tướng. Họ biết chữ Hán , biết chữ Khoa đẩu nhưng không có 1 đứa nào dạy dân thường biết cả. Bồ chính các bộc tộc nhỏ biết chữ Khoa Đẩu, 1 ít chữ Hán nhưng không dạy cho dân làng mà chỉ dậy cho người kế nghiệp để giữ quyền lực. Khi lão và người kế nghiệp mà chết thì cũng tuyệt tích chữ nghĩa luôn. Đám lang cun thì càng hơn thế.
-Mẹ nó ! các ngươi có biết rằng 1 dân tộc dốt là 1 dân tộc yếu , hèn không. Vì lợi ích cá nhân mà làm cả dân tộc trì trệ. Lũ khốn nạn. làm quan tướng của các vị vua trước mà chết không có ai thay, người mới lên thì năng lực không có mà dẫn đến thua trận.
-Thứ 3 ,Nhiều kẻ không đoàn kết làm tay sai cho giặc. Đúng! do tầm nhìn hạn hẹp, chỉ nghĩ đến lợi ích cá nhân, tư thù cá nhân mà phản bội dân tộc, cung cấp nhiều tin tình báo quan trọng cho quân giặc. Ảnh hưởng từ quan niệm của người Hán về chế độ trọng nam khinh nữ nên nhiều thù lĩnh không theo 2 Bà Trưng nên đem lòng phản bội hoặc không kết hợp nghĩa quân chống giặc. ngoài ra địa bàn người Việt lúc này có rất nhiều người Hán di cư đến sinh sống chưa bị người Việt đồng hóa nên số này thành tay sai chỉ điểm đắc lực cho giặc.
-Thứ 4, công tác tổ chức bộ máy triều đình không tốt, không kiểm soát đc đến địa phương . Dẫn đến tình trạng oan sai, công, tội không rõ ràng , gây oán hận nhiều người, nhất là tầng lớp quý tộc. bất mãn, nhiều kẻ phản bội. Cái lỗi này do chưa tạo căn cơ tốt cho thế lực bản thân, chưa xây dựng thế lực đủ mạnh, đủ sâu sát , không đủ nhân tài đã vội vàng tấn công. Nói thật nếu như 2 Bà Trưng có thêm 5-10 năm thì chưa chắc đã thất bại.
-Thứ 5 như các ngươi nói về vũ khí thì đúng, rèn sắt ta không bằng cả về số lượng lẫn chất lượng nhưng số đó không làm nên sự khác biệt về quân sự. Bọn lợi cái là có vũ khí bằng sắt quân đọi, quân đội được trang bị chính quy 1 loại giáp đồng vảy cá, chứ không trang bị thượng vàng hạ cám, người thi bằng da, đồng, mây tre đan hoặc chỉ áo vải như chúng ta. Vũ khí cũng phân ra từng binh chủng cho từng loại nhiệm vụ., chúng có nhiều kỵ binh tinh nhuệ hơn chúng ta nhiều. Nhưng các ngươi nhớ địa bàn nươc ta chủ yếu là đồi núi. Như trận đánh núi Đô Long vừa qua, chúng có dùng tý kỵ binh nào đâu , vì kỵ binh đâu có đánh được vùng núi đâu mà vẫn bị đánh tan.
-Cuối cùng là về tổ chức quân đội . Tất cả các cuộc khởi nghĩa , trừ của Triệu Việt Vương thì đa phần có 1 sự ngu ngốc nhất là áp dụng máy móc cách đánh, binh pháp của người Hán vào chiến thuật dùng binh nước mình, dân tộc mình. Đúng là tụi người Hán có tổ chức quân đội tốt hơn, quân đôi tinh nhuệ hơn, vũ khí tốt hơn và tinh lương hơn chúng ta mọi mặt. Muốn thắng được chúng thì chúng ta cũng phải có binh lính tinh nhuệ, vũ khí tốt, trang bị tốt thì mới đánh lại được chúng. Tuy nhiên nó cũng phải dựa trên tình hình nước ta, dân tộc ta lúc đó chứ không người Hán làm gì ta làm nấy thì chỉ có thua.
-Người Hán có đội quân chính quy không thuộc bất cứ tướng lĩnh nào, đội thân binh các tướng có rất ít. Quân lính trang bị đồng dều, huấn luyện đồng đều nên họ rất kết nối giữa các cánh quân với nhau. Quân lệnh chủ tướng ra 1 là 1, 2 là 2. Trong khi chúng ta thì 5 bè 7 mảng rất tách rời. Chưa kể chiến đấu đoàn đội, đội hình phòng thủ, tấn công rất tốt, trong khi binh lính của các Bà thì chiến đấu đơn lẻ tự do phát huy sở trường của mình. Nên ta đánh mãi nó không sao nhưng nó đánh ta phát nào chết phát đấy, 1 đội ngũ 10 người của chúng có thể giết vài chục người của ta.
-Các ngươi xem, thời 2 Bà Trưng, Bà Triệu, quân đội nước ta chỉ có binh lính của các Lạc Hầu ,lạc Tướng, không có lính chính quy triều đình nên dễ thất bại không nói tới quân đội mỗi lạc hầu, lạc tướng huấn luyện 1 kiểu. Lúc đánh trận chỉ biết quân mình không hỗ trợ nhóm khác, quân chính quy không có nên cũng không điều quân đi hỗ trợ các nơi được.
-Thời Lý Nam Đế và Triệu Việt Vương, Lí Phật tử lại khác, họ có đầy đủ các yếu tố mà người Hán mạnh. Duy chỉ có Triệu Việt Vương là không những áp dụng đúng chính cách đánh người Việt đó là đóng quân tại những nơi hiểm yếu , sử dụng chiến thuật đánh du kích. Tức là đánh chỗ giặc yếu, tránh chỗ giặc mạnh, không bao giờ solo, à nhầm không bao giờ 1 đánh 1, hay đánh trận theo quy cách người Hán, trường kì chiến đấu, khiến cho giặc tăng gánh nặng quân số , tiền bạc lương thực để duy trì chiến tranh đến mức không chiu nổi. Chính vì vậy mà ngài đã đánh đuổi quân Lương thành công.
-Lí Phật tử thì lại áp dụng chính xác cách đánh người Hán, cái mà người Hán giỏi nhất thiên hạ là công thành và thủ thành, thì hắn ta lại dùng chiến thuật tập trung quân 3 thành trì trọng yếu để thủ. Khi quân ở núi Đô Long căng mình chống địch thì hắn mặc kệ không tiếp viện, chỉ bo bo tập trung tài lực, nhân lực vào 3 thành trì kia mà ta biết chắc 1 điều chúng sẽ bị công phá vì đó là thế mạnh của người Hán. Hắn quên 1 điều rằng là người Việt coi kinh đô chỉ quan trọng hơn các thành trì khác 1 chút thôi, mất kinh đô không có nghĩa mất nước. Hắn thì làm ngược lại, đầu óc Hán hóa quá độ, Hán hóa đến ngu ngốc, bị dọa tý đã hàng làm tội nhân thiên cổ.
Lão Chí và đám người nghe cuộc nói chuyện của Bân và đám chỉ huy quân đội trẻ, họ lúc này như ngộ ra điều gì đó, lão Chí đứng dậy mở miệng liền hỏi 1 câu cuối cùng để giải đáp khúc mắc trong lòng :
-Theo ngài Lý Phật tử là người như thế nào?
Bân biết Lý Phật tử nhưng hắn có 1 nút thắt không hiểu tại sao mà tay này ác mới đồng bào nhưng lại đầu hàng nhanh với quân Tùy như vậy. Kiêu hùng 1 thời, ăn mật nằm gai để hạ Triệu Việt Vương thì sao có thể hàng Tùy nhanh thế nhở. Hắn kệ, nhức đầu lắm, đến các nhà sử học thời hắn còn chưa thông huống chi hắn. Hắn bèn lấy câu nhận sét của nhà sử học Ngô Sĩ Liên trong Đại Việt sử ký toàn thư nhận xét về Lí Phật Tử để nói. Hắn chọn vậy là vì theo nhiều chuyên gia thì nó là câu nhận xét tính dân tộc hay nhất, tổng thể nhất về con người này theo nho giáo và lòng yêu nước xuyên suốt mọi thời đại. Bân cũng muốn dùng mấy lời này vì mấy thằng ở đây toàn não đạo khổng nho cả, nói vậy cho dễ tiếp thu, dễ hiểu, dễ quy phục và không bắt bẻ gì được. Hắn nói:
-Các ngươi muốn ta nhận xét 1 cách khách quan nhất về Lí Phật tử thì ta đành nói thế này .
-Lấy bá thuật mà xét thì Lý Phật Tử đánh Triệu Việt Vương là đắc kế, lấy vương đạo mà xét thì việc ấy đã từng không bằng chó lợn. Sao thế ? Là vì khi Lý Nam Đế ở động Khuất Lạo đem việc quân ủy cho Triệu Việt Vương, Việt Vương thu nhặt tàn quân giữ hiểm ở Dạ Trạch bùn lầy, đương đầu với Trần Bá Tiên là người hùng một đời, cuối cùng bắt được tướng của y là Dương Sàn. Tiên, người phương Bắc, phải lui quân. Bấy giờ vua Lí Phật Tử trốn trong đất Di , chỉ mong thoát khỏi miệng hùm mà thôi. May mà Bá Tiên về Bắc, Lý Nam Đế chết, mới đem quân đánh Triệu Việt Vương, dùng mưu gian trá xin hòa, kết làm thông gia. Việt Vương lấy lòng thành đối đãi, cắt đất cho ở, những việc làm của Việt Vương đều là chính nghĩa, giao hảo phải đạo, thăm viếng phải thời, há chẳng phải là đạo trị yên lâu dài hay sao ? Thế mà Lí Phật Tử lại dùng mưu gian của Nhã Lang, vứt bỏ chính đạo nhân luân, kíp tham công lợi mà diệt nhân nghĩa, đánh cướp lấy nước, tuy rằng lấy được, mà Nhã Lang thì chết trước, bản thân cũng không khỏi làm tù, có lợi gì đâu ? Vua dùng thuật gian trá để gồm lấy nước, mới thấy bóng giặc đã hàng trước, việc làm trước sau đều phi nghĩa.
Toàn trường im lặng đến đáng sợ, không ai phản bác được, vì hắn nói quá đúng, quá chuẩn xác. Đủ nhân, lễ , nghĩa, trí, tín, 5 điều này Lí Phật Tử không có điều nào cả, mất nước là đúng. Nhưng hắn không mất nước tay người Việt mà đầu hàng quân Tùy, đây là bất trung. Giặc mới đánh thắng 1 trận và dạo thì đã hàng làm mất cơ nghiệp Lí Nam Đế, đây là Bất hiếu. Hại người đã được Lí Nam Đế trao quyền, người có công đánh giặc cứu nước là bất nghĩa. Các việc nhân, lễ , nghĩa, trí, tín, trung, hiếu ngời này đều không có mà mình, tổ tiên mình, thế hệ trước lại đang tâm phục vụ cho hắn thì xấu hổ qua, mất mặt qua. Sai hết rồi. Nếu như khi quân Tùy đánh mà Triệu Việt Vương còn thì có khi giờ này nước nhà còn, gia tộc cũng không bị lâm vào cảnh hủy diệt thế này.
Nhiều kẻ mặt buồn rười rượi ngồi gục xuống , nhiều người ngửa mặt lên trời mà khóc. Họ đã phục dịch cho loại người mà họ đọc sách thánh hiền ghét nhất, đưa kẻ đó làm vua rồi mới có bao tai hại xảy ra với đất nước, gia tộc. Lão Chi cũng khóc , Lão chạy ra ngoài hiên , ngửa mặt lên trời hét lớn:
-Cao xanh ơi, cao xanh ơi! Gia tộc ta, cuộc đời ta lại đi phục vụ cho loài lang sói. Vì ích kỉ mà đẩy dân tộc, đất nước, gia tộc vào cảnh nồi da nấu thịt, vào cảnh mất nước. Buồn cười thay cuộc đời ta lại lấy đó tự hào, lấy đó làm vui sướng. Nhục nhã thay.hahahahahahahahahahahahhahaahahhaha
Mấy tay lính của Bân đang canh bên ngoài đó là Càng và Tuất, đến giờ nghỉ ca để ăn, họ vừa ăn vừa nhìn cảnh của Lão Chi vừa khinh thường, Trâu vừa nói:
-Bố cái lũ điên, có vấn đề đơn giản vậy mà giờ mới ngộ ra. Tâm lý yếu quá, có thế mà đã phát điên rồi, không khéo đêm nay có thằng chết bất đắc kì tử.
Càng nói:
-Tao nghe nói càng người học rộng hiểu nhiều càng suy nghĩ phức tạp, càng nghĩa nhiều. Mấy vấn đề dễ mình nói kết quả luôn còn các bố ấy thì suy nghĩ vòng vèo như đường rừng mới nói kết quả. Chính vì nghĩ nhiều quá nên bị tắc mà bị đả kích mạnh thì dù nghĩ thông thì kar năng cao phát điên .
Cả 2 thời dài và nói :
-Mấy thằng này đọc schs đến lú đến điên cả rồi.
Bân thấy lão này sắp điên rồi, kèo này có khi đêm về suy nghĩ mà chết bất đắc kì tử thì công cuộc thu phục cái trại này càng thêm khó khăn mất. Hắn đang cần người, cần thời gian, nhất là mấy tay có học thức sách vở cũng như chính trị, xã hội, hành chính như này. Bân hét quân bên ngoài;
-Quân đâu,Đưa ông ta vào đây mau. Ông ta sắp phát bệnh rồi. không muốn ông ta chết sớm thì mang vào đây ta hỏi chuyện. Mau lên!
Lão Chi được cưỡng ép kéo vào trong căn phòng đặt vào chỗ ngồi, miệng lão vẫn cười, khuôn mặt ngây dại. mọi người mớm cho ông ta 1 bát nước trè ấm để ông bình tâm nhưng vẫn chưa ổn. Bân đi lại vỗ mặt ông mấy cái và nói:
-Lão Chi! Lão Chi! TỈNH LẠI, TỈNH LẠI! ĐÉT! Tỉnh lại nhìn rõ không, nghe rõ không? Mấy ngón tay đây. Tỉnh dậy cho ta hỏi.
BỐP! Bân cho lão 1 phát tát mạnh để lão tỉnh luôn khỏi lòng vòng. Bây giờ lão Chi tuy đầu hơi ong ong, mắt hơi hoa nhưng đã tỉnh rồi, không bị cơn cuông loạn khống chế nữa. Bân nói:
-Tỉnh chưa! Đã tỉnh chưa? Tỉnh thì ngồi im uống nước chè để ta hỏi chuyện.
-Lão Chi này, đất nước cần người sống bình thường chứ không phải thêm 1 kẻ điên hoặc 1 người chết.
Lão Chi lúc này đã tỉnh hẳn, lời nói của Bân qua tai lão như gọi lão dậy từ bến mê, từ địa ngục dậy. Lão hiểu ý hắn, hắn muốn dùng lão và những người ở đây cho đại nghiệp này. Bân thấy mọi người đang im lặng bèn nói:
- Ta hỏi các ngươi này. Tay bẩn thì làm sao mà sạch?
Tráng nhanh nhảu đáp:
-Tay bẩn thì lấy nước rửa sạch
Bân nói:
-Nước bẩn làm sao sạch?
Tráng nhanh nhảu đáp:
-Nước bẩn thì đổ đi lấy chậu nước sạch khác mà rửa?
Bân ngớ người, đây là đoạn hội thoại nổi tiếng của vua Thành Thái cơ mà. Sao lại thành ra thế này. Má nó , nói với mấy ông thẳng như phổi bò này khó nói ý lắm. Nói bọn đọc sách kia chúng nó hiểu ngay. Bân nói:
-Đúng đấy! nhưng nếu nước đây không phải cái thứ ngươi múc mà là đất nước thì sao? Chúng ta lấy đâu ra nước mới, chúng lấy đâu ra người Việt nữa bây giờ.
- Lão Chi , ta hỏi ngươi. Nước bẩn lấy gì rửa cho sạch?
Lão Chi không nói được gì vì nó không có từ nào để nói.Bân nói :
-Nước bẩn thì lấy máu mà rửa thì mới sạch được.
Lúc này lão Chi và những người phía sau, cả đám quân sự đều đồng loạt quỳ xuống nói:
-Chúa công, xin ngài hãy cho những kẻ từng lầm lỗi này tham gia đại nghiệp để đền nợ nước thù nhà.
Bân nói :
-Tốt lắm! Ta đồng ý thu nhận các ngươi về dưới chướng ta. Chúng ta cùng nhau giành lại đất nước từ tay bọn Hán. Các ngươi sẽ 1 lòng theo ta chứ?
Tất cả đồng thanh:
-Nguyện trung thành đến chết với chúa công.
Bân:
-Ta không cần các ngươi chết, ta cần các ngươi sống. Chỉ có kẻ sống mới làm nên đại nghiệp. chỉ có kẻ sống mới phục hồi được đất nước, dân tộc.
Đám người hô.
-Rõ ! thưa chúa công.