Sau khi rời khỏi công ty, Tần Hoài Sơ còn một buổi tiệc xã giao.
Buổi tiệc kết thúc, hắn về nhà đã thấy mẹ Tần ngồi trên salon ở phòng khách xem tạp chí.
TV đang mở, đúng lúc phát lên một tin tức.
Buổi tối, một cô gái tan làm trở về ký túc xá, bị mấy người đàn ông sát vách cưỡng ép kéo vào trong phòng.
May mắn bạn cùng phòng nghe thấy động tĩnh, kịp thời chạy tới cứu người, cô ấy mới không bị đám người kia xâm hại.
Mẹ Tần chỉ vào TV cảm khái cùng Tần Hoài Sơ: "Đôi khi con người không thể quá tiết kiệm tiền, những chung cư sinh viên tuy giá cả rất rẻ nhưng đa phần đều xây ở vùng ngoại thành vắng vẻ, trị an không thể so với chỗ khác. Bên trong mỗi tầng lầu lại có nhiều gian phòng, nam nữ phức tạp, thể loại rác rưởi đều có hết, quả thật không an toàn chút nào."
Tần Hoài Sơ bỗng dưng nhớ tới Tiết Văn từng nói, hiện tại chỗ Thẩm Băng Đàn đang ở là chung cư sinh viên tại ngõ Tây Hạng.
Tề Đặc Trợ nói nơi đó giá rất rẻ, nhưng hoàn cảnh thì rất kém.
Từ công ty đến ngõ Tây Hạng xa như vậy......
Tần Hoài Sơ nhìn đồng hồ.
Lúc Thẩm Băng Đàn tan làm đã rất muộn, căn cứ theo thời gian thì bây giờ cô mới về tới nhà.
Sự việc trên TV lúc nãy khiến Tần Hoài Sơ lạnh run cả người, cũng không còn tâm trí nghe mẹ Tần nói gì, nhanh chân lên lầu trở về phòng.
Hắn từ sơ yếu lý lịch của Thẩm Băng Đàn lấy được số điện thoại di động, không chút do dự mà bấm gọi.
Kết quả không ai nghe máy.
Sự bất an mãnh liệt bao phủ cả người hắn, nhịp tim cũng không tự chủ được tăng lên.
Lại thử gọi thêm mấy lần, vẫn không có ai nghe.
Tần Hoài Sơ có chút đứng ngồi không yên, vội vàng chạy xuống lầu.
Trông thấy chìa khóa xe trong tay hắn, mẹ Tần đứng lên: "Đã trễ thế này con còn đi đâu?"
"Con có chút việc." Hắn ra khỏi nhà, nhanh chóng lên xe, cài dây an toàn.
Mở điện thoại tìm hướng dẫn đến địa chỉ của Thẩm Băng Đàn, trước khi xuất phát, hắn nhẫn nại gọi thêm lần nữa.
Lần này đã có người bắt máy, bên trong truyền đến giọng nói quen thuộc: "Alo."
Nỗi lo lắng của Tần Hoài Sơ cũng dần bình phục, mới giật mình nâng trán chẳng biết mồ hôi lạnh tuôn ra từ lúc nào.
Điện thoại lại vang lên một tiếng "Alo."
Cả người Tần Hoài Sơ mềm nhũn tựa lưng vào ghế ngồi, vò lấy mi tâm, miễn cưỡng lên tiếng: "Là tôi, Tần Hoài Sơ."
Hai người trầm mặc hết nửa phút, Thẩm Băng Đàn mới chậm rãi lên tiếng: "Tần tổng, ngài gọi cho tôi có chuyện gì không?"
Vừa rồi Tần Hoài Sơ chỉ lo cho an nguy của Thẩm Băng Đàn, lúc gọi điện không nghĩ nhiều như vậy, lúc này bị Thẩm Băng Đàn hỏi, hắn mới phát giác chính mình vừa nãy có hơi xúc động.
Tần Hoài Sơ mở cửa sổ xe, gió lạnh thổi vào làm cho người bên trong tỉnh táo đôi phần, hắn mới mở miệng hỏi ngược lại: "Sao lúc nãy không nghe máy?"
"Điện thoại trong túi để chế độ yên lặng nên tôi không nghe thấy."
Thẩm Băng Đàn trả lời đối phương xong, liền quay lại chủ đề ban đầu: "Tần tổng muộn như vậy mà còn tìm tôi, không biết là có chuyện gì?"
"Cũng không có gì, chỉ là công ty vừa mới ra quy định không cho phép nhân viên yêu đương nơi làm việc, thân là ông chủ của cô, tôi thấy mình cần nói với cô một tiếng."
Một công ty lớn có quy định như vậy cũng không có gì lạ.
Nhưng cho dù là thông báo xuống nhân viên thì cũng là Văn tỷ nói với cô, sao có thể phiền tới ông chủ lớn như Tần Hoài Sơ chứ?
"Còn nữa bắt đầu từ ngày mai công việc của cô sẽ do tôi sắp xếp, sau khi tan sở về nhà không cho phép điện thoại để chế độ yên lặng, lỡ như có công ty có việc gấp không liên lạc được thì phần tổn thất đó ai gánh đây?"
Nói như vậy, về sau Tần Hoài Sơ là cấp trên trực tiếp của cô.
Trách không được hắn lại đích thân gọi điện nói quy định công ty cho cô.
Thẩm Băng Đàn trong lòng suy nghĩ, trả lời Tần Hoài Sơ: "Vâng, tôi đã biết."
"Ừ, cứ như vậy mà làm, nhớ nghỉ ngơi sớm một chút."
Bên kia Tần Hoài Sơ không nói gì nữa, trực tiếp cúp máy.
Thẩm Băng Đàn cũng trở về ký túc xá, "Đầu cây nấm" và "Nãi nãi xám" đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.
Hai người vừa bị Thẩm Băng Đàn đánh cũng không tức giận, ngược lại thái độ còn nhiệt tình lên.
"Nãi nãi xám" nói: "Thẩm Băng Đàn, không nghĩ tới cô đánh nhau lợi hại như vậy, bằng không theo chúng tôi kiếm tiền đi."
"Đúng đúng đúng." "Đầu cây nấm" phụ họa theo: "Buổi tối hôm nay chúng tôi có một trận đấu, nếu đánh thắng sẽ được không ít tiền."
"Tôi không có hứng thú." Thẩm Băng Đàn đi về giường của mình, đem đồ đạc sắp xếp xong xuôi, cầm đồ vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Tắm rửa xong, hai người kia đã rời đi, còn lai đã nằm ngủ từ lâu.
Thẩm Băng Đàn nhìn điện thoại, vòng bạn bè tốt trên Wechat đã tăng thêm một người.
Ảnh đại diện là Logo của Quân Nghị, ID chỉ có một chữ "Tần", hiển nhiên là Tần Hoài Sơ.
Thẩm Băng Đàn kích động mà tiếp nhận, sửa lại ghi chú cho hắn: Ông chủ lớn.
Năm phút trôi qua, Tần Hoài Sơ cũng không phát tin tức gì tới.
Thẩm Băng Đàn tắt điện thoại, tiến vào trong chăn.
Nằm ở trên giường, không biết tại sao lại nhớ tới Tần Hoài Sơ.
Nhắc tới mới nhớ, giữa cô và Tần Hoài Sơ thật có duyên phận.
Cô và hắn là bạn học từ lúc nhà trẻ đến khi lên cao trung.
Từ khi bắt đầu lên tiểu học Thẩm Băng Đàn đã chú ý tới Tần Hoài Sơ.
Gia cảnh tốt, tướng mạo xuất chúng, mỗi ngày đều [1] chúng tinh phủng nguyệt, hô mưa gọi gió, được xem là nhân vật nổi tiếng trong trường học.
[1] Chúng tinh phủng nguyệt: chữ trong Luận ngữ: phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng. (Nguồn gg)
Trước khi học cấp ba, giữa Thẩm Băng Đàn và Tần Hoài Sơ không có bất kì tiếp xúc gì.
Mỗi ngày cô ngoại trừ học tập thì là khiêu vũ, [2] độc vãng độc lai, không có bạn bè, cũng chưa từng quan tâm đến sinh hoạt của người bên ngoài.
[2] Độc vãng độc lai: một mình đến, một mình đi.
Sơ tam năm đó, cô nghe bạn học nói Tần Hoài Sơ thích cô, còn vì cô mà đánh nhau với nam sinh khác.
Thẩm Băng Đàn đối với mấy việc này cũng không để ý, thậm chí còn không tin mấy lời này.
Giữa cô và Tần Hoài Sơ ngay cả một lời còn chưa nói với nhau, có thể nói là chưa từng gặp mặt, cô và hắn chính là người của hai thế giới.
Tần Hoài Sơ sao có thể thích cô?
Đây hẳn chỉ là lời đồn.
Về sau cô thi vào trường trung học phụ thuộc C, trở thành bạn cùng lớp với Tần Hoài Sơ.
Cô dần phát hiện, mỗi lần tan học về nhà, luôn có người theo đuôi cô.
Đối phương không phải người xa lạ với cô, mà đó là vị lão đại không ai dám trêu của trường cô, Tần Hoài Sơ.
Hắn chỉ đi theo đằng sau cô, không nói lời nào, cũng chưa từng trêu chọc cô.
Thẩm Băng Đàn đã từng có ý nghĩ muốn xông lên chất vấn hắn, nhưng sau đó lại thôi.
Đường rộng thênh thang mình và người ta chắc chỉ là cùng đường.
Không bao lâu, trong lớp xuất hiện rất nhiều lời đồn.
Có người nói, Thẩm Băng Đàn thầm mến vị lão đại hỉ nộ vô thường, tính tình kiêu ngạo --------- Tần Hoài Sơ.
Nhưng vì tự ti nên không dám thổ lộ.
Nghe thấy lời đồn đó Thẩm Băng Đàn chỉ cảm thấy thật hoang đường, vốn không để ý tới.
Ai ngờ lời đồn truyền ngày càng xa, huyên náo đến mức toàn trường đều biết.
Rốt cục vào ngày hôm đó trên đường tan học về nhà, cô nhịn không được, quay đầu nhìn thiếu niên theo đuôi mình suốt một đoạn đường.
Cô đến gần hắn: "Các bạn học nói tôi thầm mến cậu, có phải cậu truyền ra hay không?"
Tần Hoài Sơ đối với câu hỏi của cô không hề tỏ ra ngạc nhiên, mí mắt cụp xuống, đáy mắt hiện lên một tầng vô lại cười nói: "Thẩm Băng Đàn, lão tử mỗi ngày giống như cái đuôi nhỏ đi theo cậu, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nói chuyện với tôi."
Thẩm Băng Đàn không ngờ hắn lại thẳng thắn thừa nhận là đi theo mình, có chút nghẹn lời, hơn nửa ngày mới ấp úng nói: "Sao cậu.....cậu....cậu đi theo tôi?"
Khi đó Tần Hoài Sơ vẫn còn là thiếu niên, trên người lúc đó còn có chút lưu manh du côn khó nói.
Hắn bước tới gần cô, thanh âm phát ra còn mang ý cười, cà lơ phất phơ nói: "Lão tử theo đuổi cậu, còn chưa đủ rõ ràng?"
Thẩm Băng Đàn: "........"
Về sau Thẩm Băng Đàn suy nghĩ kĩ lại, nếu như không phải bởi vì hắn dáng dấp đẹp trai thì một tên vô lại lưu manh mỗi ngày đi theo cô đã sớm bị cô đưa vô đồn cảnh sát rồi.
Nói cho cùng thì do cô quá [3] nhan khống thôi.
[3] Nhan khống: ý chỉ cuồng cái đẹp.
Đối với gương mặt kia của Tần Hoài Sơ, cô thật sự không nhẫn tâm làm điều tội lỗi đó.
Sau đó, Tần Hoài Sơ đem chuyện của cô làm sáng tỏ, tự đắc lại bá đạo, mỗi ngày quấn cô ân cần hỏi han, vô cùng quan tâm, căn bản không quan tâm đến cái nhin của người khác.
Hắn dùng hành động để chứng minh, ai mới là người theo đuổi ai.
- --------------------
Đêm nay, Tần Hoài Sơ mất ngủ.
Cuối cùng dứt khoát không ngủ, bật đèn ngủ ngồi dậy, khoác áo đi ra ngoài.
Hắn đứng ở cuối hành lang đốt một điếu thuốc.
Cửa sổ mở ra, đêm thu gió lạnh thấm vào tận xương tủy, bên ngoài khu biệt thự có tiếng nước chảy róc rách từ trong hồ truyền ra, âm thanh nhỏ nhưng đủ bao trùm lấy không gian trống rỗng.
Cửa phòng ngủ bên cạnh bị người bên trong đẩy ra, xuất hiện một cô gái mặc áo ngủ lông xù tai thỏ, cầm ly nước, ngáp một cái đi về hướng cầu thang.
Ngửi được mùi thuốc lá, cô dừng lại như chợt tỉnh mộng, chậm rãi đem ánh mắt nhìn về thân ảnh cao lớn đứng trước cửa sổ.
Ngay sau đó lùi về phía sau vài bước: "Đêm hôm khuya khoắt, anh ra đây dọa người à, em còn tưởng là mình gặp quỷ không đó."
Tần Hoài Sơ mặc kệ cô, ghé người vào trước cửa sổ, ngón tay kẹp thuốc đưa vào miệng rít một hơi, làn khói mờ ảo tỏa ra giữa màn đêm.
Sơ Niệm đi tới, đầu ngoẹo qua dò xét hắn: "Anh có việc không vui sao? Em có thể biết không?"
Tần Hoài Sơ khẽ xì một tiếng, nhấn tắt thuốc lá trên tay: "Nói với em thì có ích gì."
Sơ Niệm bĩu môi: "Anh nói chuyện anh không vui để em được vui, cũng coi như làm công đức đi."
Tần Hoài Sơ: "........"
Sơ Niệm đứng đó không chịu đi, đem lỗ tai ghé sát người Tần Hoài Sơ, một bộ dạng dốc lòng lắng nghe.
Tần Hoài Sơ mi tâm nhíu lại, đem đầu cô đẩy ra: "Tần Niệm Sơ, em thèm đòn?"
Hắn dùng sức, nên Sơ Niệm đáng thương xoa đầu có chút đầu của mình: "Tên em là Sơ Niệm!"
Cha Tần Hoài Sơ họ Tần, mẹ họ Sơ.
Cho nên tên của hắn và em gái có chút qua loa, một người gọi là Tần Hoài Sơ, còn người kia là Tần Niệm Sơ.
Về sau mẹ Sơ Nịnh muốn con gái cùng họ với mình, nên cái tên Tần Niệm Sơ liền đổi thành Sơ Niệm.
Thế là hôm sau nha đầu này liền đến trước mặt hắn khoe khoang, nói tên của cô không còn nghe lấy lệ qua loa nữa.
Tần Hoài Sơ xoay người lại, lưng dựa vào cửa sổ, nắm lấy cằm cô nâng lên, ngữ khí thể hiển rõ không được xía vào: "Trở về ngủ đi."
Sơ Niệm làm như không nghe thấy, tiếp tục trò chuyện cùng hắn: "Anh à, sinh nhật của em sắp tới rồi, anh có chuẩn bị quà sinh nhật cho em không?"
"Chuẩn bị quà sinh nhật làm gì, đưa hồng bao không được sao?"
"Tốt xấu gì thì năm nay cũng là sinh nhật tròn 18 của em, anh làm vậy là quá qua loa rồi, ít nhất phải giúp em chọn một lễ vật mới được."
"Anh bận lắm, không có thời gian."
"Anh bận cái gì, đến yêu đương còn không thấy anh nói tới ------"
Sơ Niệm dừng lại một lát, có chút ghét bỏ tiếp tục nói: "Anh không đi công tác thì mỗi ngày xong việc đều ngồi lì trong nhà, cứ như vậy làm sao mang chị dâu về được? Cũng không có đối tượng tìm tới, ma ma gấp lắm rồi, chỉ sợ anh độc thân cả đời."
Cô mười phần hiểu lòng người hỗ trợ bày mưu tính kế: "Anh nếu dọn ra bên ngoài ở, nói không chừng sẽ gặp được một hàng xóm xinh đẹp, sau đó cứ theo tiến độ mà phát triển, vậy là em có chị dâu rồi."
Tần Hoài Sơ mi mắt khẽ động, chớp mắt nhìn Sơ Niệm một cái, vân vê tàn thuốc đã tắt trên tay, như có điều suy nghĩ.
Hắn không nói lời nào, ý chí của Sơ Niệm bỗng bùng nổ, liếm môi một cái, cẩn thận từng chút một hỏi: "Anh nói xem anh ngoại trừ công việc, thì mỗi ngày không ở cùng anh Lê Hân thì cũng là anh Dĩ Tắc, anh Dĩ Tắc thì vẫn còn độc thân, đừng nói với em là hai anh có khuynh hướng chơi gay đó nha?"
Tần Hoài Sơ ném thuốc lá vào thùng rác, không có chút ôn nhu nào đem tai thỏ ở phía sau áo ngủ của cô nhấc lên, che khuất đầu.
Sau đó đẩy người vào phòng ngủ, đang muốn đóng cửa, Sơ Niệm bỗng ôm lấy cánh tay Tần Hoài Sơ: "Em muốn uống nước, còn chưa kịp đi lấy nữa!"
"Khát rồi." Hắn đem người đẩy vào phòng, đóng cửa lại.
Trở về phòng, Tần Hoài Sơ tựa người lên đầu giường suy tư, cầm điện thoại mở group chat trên Wechat, soạn một tin nhắn gửi đi: [Hai người ai có nhà ở vịnh Thủy Vân, là kiểu một tầng hai phòng.]
Doãn Lê Hân: [Ai lại mua một tầng hai phòng, một tầng một phòng không phải tốt hơn sao?]
Khương Dĩ Tắc: [Hình như mình có một người bạn có nhà ở đó, hay là để mình hỏi giúp cậu?]
Tần Hoài Sơ: [Được.]
Tần Hoài Sơ: [Một tầng một phòng hay là một tầng hai phòng?]
Khương Dĩ Tắc: [Cậu muốn kiểu nào?]
Tần Hoài Sơ: [Một tầng hai phòng.]
Khương Dĩ Tắc: [Được, để tôi hỏi xem cậu ta có chịu bán hay không.]
Tần Hoài Sơ: [Cậu mau hỏi đi, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề.]