Thân thể lấy lại được tự do, cảm giác sợ hãi buồn nôn ban nãy lại ậptới, Diệp Vân Sơ bất chấp Hạ Vệ Lam còn đang ở đây, nàng bỗng nhiên chạy đi, chạy nhanh về phía phòng mình, thấy nàng chạy trốn, Hạ Vệ Lam cũngkhông ngăn cản, chỉ lẳng lặng đứng ở đó nhìn nàng rời đi.
Dưới ánh trăng mờ ảo chỉ thấy diện mạo tuấn mỹ ấy lạnh như băng, hoàn toàn không có vẻ đùa cợt thường ngày, hai hàng lông mày hơi nhíu lên,đôi mắt hoa đào cũng lạn đi mấy phần.
Mới vừa nãy hắn thấy trong mắt nàng là sự căm ghét và kháng cự, có lẽ đối với nàng mà nói, tất cả mọi chuyện hắn làm đều tàn nhẫn, nhưng đốivới hắn mà nói, tất cả cũng chẳng là gì. Vì nhất định hắn phải đoạt lạinàng từ tay Hạ Vệ Thần, vì đạt được mục đích này, mọi chuyện có là cáigì? Đúng vậy hắn là ác ma máu lạnh, hắn là ác ma giết người không chớpmắt! Vậy thì sao? Hắn chỉ muốn đạt được mục đích của mình, vì nàng, đừng nói là giết một Tình thiếp thị, cho dù là tất cả thị thiếp của Hạ VệThần hắn cũng chẳng tiếc! Chỉ có Hạ Vệ Lam hắn mới chạm được vào nữ nhân ấy, trừ hắn ra, bất luận là kẻ nào đi chăng nữa cũng không được đụngvào nàng!
Không đứng lại lâu, Hạ Vệ Lam liếc mắt nhìn ánh nến mờ ảo trong đìnhviện một cái, liền xoay người rời đi. Thân hình cao lớn bước đi trongbóng đêm mờ mịt, tựa như một con sư tử bước đi chầm chậm, kiêu ngạo, côđộc, lại vô cùng nguy hiểm. Đôi môi mỏng của hắn hiện lên ý cười lạnhlùng, có lẽ không bao lâu sau sẽ có trò hay để xem, mà hắn sẽ là kẻ thuhoạch lớn nhất!
-Công chúa, người trở lại rồi!
Diệp Vân Sơ vừa vào cửa đã thấy Thu Tứ đầy mồ hôi, vẻ mặt lo âu vộichạy ra, hốc mắt nàng ấy ửng đỏ, nhìn thấy Diệp Vân Sơ như thể vạn nămchưa gặp bỗng nhiên gặp lại, vô cùng kích động.
Diệp Vân Sơ vừa thấy Thu Tứ, lòng cảm thấy nao nao, cũng không kinhngạc cho lắm, chậm rãi đi tới, nâng tay lau mồ hôi cho nàng ấy, nghi ngờ hỏi:
-Thu Tứ, sao ngươi đã trở lại được đây rồi?
-Là người của Tam điện hạ cứu nô tỳ, nô tỳ muốn đi cứu công chúa,nhưng người cứu nô tỳ ra lại nói nô tỳ về phòng, yên tâm mà chờ, còn nói Tam điện hạ sẽ đưa công chúa về phòng nhanh, người lâu như vậy mà vẫnchưa về, nô tỳ còn tưởng người đã xảy ra chuyện….
Thu Tứ vô cùng kích động, bổ nhào vào trong lòng Diệp Vân Sơ, lên tiếng khóc lớn, khóc như bị ấm ức.
Công chúa bị người ta hãm hại, thật sự lòng nàng rất lo lắng, hơn nữa lúc trước Uyển thị nhân chết thảm như thế, cho dù Thu Tứ có là ngườiđơn giản cũng hiểu được Uyển thị nhân kia thật sự không tự tử mà là bịngười ta mưu sát, sau đó giá họa cho công chúa, mục đích là đẩy côngchúa vào chỗ chết. Nàng thật sự rất lo lắng, sợ công chúa giống như banăm trước đây, lão chủ nhân bị công chúa Vân Tuyết lấy cớ đẩy vào đạilao, kết quả là chết trong lao tù.
-Thu Tứ đừng khóc, ta không sao….
Ôm lấy Thu Tứ đang khóc lên thất thanh, Diệp Vân Sơ cũng bị tiếngkhóc của nàng ấy làm cảm động, biểu lộ Thu Tứ thật tình làm lòng nàng vô cùng đau xót. Nàng nhẹ nhàng lâu nước mắt cho Thu Tứ, lại an ủi:
-Không phải là ta không có chuyện gì sao, đừng khóc, nếu bị người tanghe thấy được còn tưởng ta ức hiếp ngươi, làm ngươi phải chịu tủi thân.
Thu Tứ vùi mặt vào lòng Diệp Vân Sơ, khác càng dữ hơn. Người kháckhông biết công chúa đối với nàng quan trọng như thế nào, trong lòngnàng, công chúa là ân nhân có thể so sánh như phụ mẫu tái sinh, tronglòng nàng chỉ có công chúa. Nhiều năm sống nương tựa lẫn nhau, công chúa vẫn đối với nàng quý trọng có thừa, ông trời ban cho nàng một chủ nhântốt như vậy, nàng phải trả nợ cả đời này cho công chúa. Nàng không thểtưởng tượng nếu công chúa xảy ra chuyện gì, nàng sẽ ra sao?
Diệp Vân Sơ thấy Thu Tứ khóc dữ dội, cố nén chua xót trong lòng, dỗ dành:
-Được rồi, được rồi, ngươi xem chảy cả nước mũi rồi kìa, đừng khóc nữa, khóc khó coi lắm.
Thu Tứ lau nước mắt trên mặt, nín khóc mỉm cười, bỗng nhiên ánh mắtđang cười dừng ở vạt áo Diệp Vân Sơ, run sợ trong chốc lát, bỗng nhiênkhẩn trương đỡ lấy Diệp Vân Sơ, gấp giọng nói:
-Công chúa, người bị thương sao? Tại sao lại nhiều máu như vậy?
Vừa nghĩ tới việc Diệp Vân Sơ có thể bị thương, tim Thu Tứ lại đậpnhanh kinh khủng, nàng bỗng nhớ tới sự ngoan độc của Tình thiếp thị,chẳng lẽ là Tình thiếp thị dụng hình với công chúa?
Diệp Vân Sơ theo ánh mắt của Thu Tứ nhìn vạt áo mìn, trong lòng lậptức hiểu rõ, nhìn thấy màu máu chói mắt này, nàng không khỏi nhớ tớidáng vẻ thê thảm của Tình thiếp thị, trong lòng run run, qua một lúclâu, nàng mới nén sợ hãi trong lòng, nói:
-Đừng hoảng hốt, ta không sao, máu này không phải của ta.
Nghe vệt máu này không phải của Diệp Vân Sơ, Thu Tứ mới thở dài một hơi, ngay sau đó nghi hoặc hỏi:
-Công chúa, chuyện gì đã xảy ra? Tại sao trên người người lại nhiều vết máu đến vậy?
Nghe Thu Tứ hỏi, sắc mặt Diệp Vân Sơ trắng bệch, cảnh Tình thiếp thịkia chết lại như cơn ác mộng xuất hiện trong đầu nàng, sợ hãi làm nàngnhư muốn hét lên thất thanh chói tai, nàng cố nén cảm giác ghê tởm trong lòng, khó khăn nói:
-Thu Tứ, Tình thiếp thị đã chết, máu này là máu của nàng ta khi chết đã bắn tung tóe lên người ta….
-A…..
Nghe Diệp Vân Sơ nói, Thu Tứ kêu lên một tiếng sợ hãi, nhưng chemiệng rất nhanh, gương mặt tái nhợt nhìn Diệp Vân Sơ, run giọng nói:
-Công chúa, có phải Tam điện hạ, người….
Diệp Vân Sơ khó khăn gật đầu, một lúc lâu sau mới run run nói tiếp:
-Hắn giết hết mọi người, Tình thiếp thị, còn có hai vú già đều chếthết, chết rất thê thảm. Thu Tứ, ta sợ, thật sự rất sợ, Tình thiếp thị đã chết, lúc nàng ta chết, máu của nàng ta phun ra từ cổ, bắn tung tóe lên người ta, ta cứ nhìn như vậy, nàng ta chết không nhắm mắt….
Nghe Diệp Vân Sơ nói xong, mặt Thu Tứ dần dần trở nên trắng bệch, đôi mắt trong suốt tràn đầy hoảng sợ, một lúc lâu mới miễn cưỡng trấn định, run giọng an ủi:
-Công chúa, đừng sợ, tất cả đều đã qua rồi, nô tỳ đi múc nước tới đây để người tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, mọi chuyện đều quên hết đi.
Nói xong, Thu Tứ không hề dừng lại, nàng ấy bước nhanh ra cửa, chuẩn bị mọi thứ cho Diệp Vân Sơ tắm rửa.
Diệp Vân Sơ kinh ngạc đứng tại chỗ, nàng không cản Thu Tứ vì nàngcũng muốn tẩy bằng sạch mùi máu tanh này đi, nhưng đời này nàng khôngthể quên được sự tàn nhẫn của Hạ Vệ Lam, cũng không quên sáng vẻ khichết của Tình thiếp thị, thứ dính bên ngoài có thể tắm là đi, nhưng cónhững điều cả đời cũng không thể quên được.