Hạ Vệ Thần đứng ở đó, ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm Diệp Vân Sơ đang chỉ mặc đúng một bộ y phục bên trong mỏng manh.
Hơi nước trong phòng tỏa ra khắp nơi, Diệp Vân Sơ đứng trong màn hơinước mờ ảo đó, đôi mắt lạnh lùng lộ ra khiếp sợ và ngạc nhiên, Khôngbiết vì sao, Hạ Vệ Thần bỗng cảm thấy nàng ở trong làn hơi nước mờ ảo đó thoạt nhìn lại đẹp đến vậy, hấp dẫn người ta đến vậy, làm hắn nhớ tớiđôi mắt sáng đang cầu xin đó, làm hắn nhớ tới đôi mắt mê người của Tuyết nhi.
Nhưng trong tâm hắn lại biết rõ, nữ tử che mặt trước mắt này không phải là Tuyết nhi mà hắn yêu, mà là một ả xấu xí, khó coi!
Nhìn đôi mắt Diệp Vân Sơ, hắn bỗng nhiên thấy tức giận, hắn dùng chân đạp mạnh vào cửa phòng, cười lạnh đi vào, nói một cách đầy giễu cợt:
-Hay cho một con tiện nhân lẳng lơ hoa bướm này, đây là thủ đoạn của ngươi để quyến rũ Bổn Vương sao?
Nhìn vẻ mặt giễu cợt của Hạ Vệ Thần, trong lòng Diệp Vân Sơ khôngyên, nhưng đêm khuya Hạ Vệ Thần xuất hiện ở đây hẳn là đến tìm nàng đểtrút giận. Tuy trong lòng nàng sợ hãi nhưng cũng không biểu hiện ratrước mặt hắn, cứ lạnh lùng đứng yên một chỗ, lẳng lặng nhìn hắn, cũngkhông nói gì.
Nhưng sự trầm mặc của nàng ở trong mắt Hạ Vệ Thần càng làm hắn thêmngứa mắt, chọc giận hắn. Sắc mặt hắn càng thêm lạnh lùng, gương mặt tuấn tú tàn nhẫn, hắn bỗng bước nhanh đến túm mạnh cánh tay của nàng, giốngnhư muốn bóp nát nàng vậy, dùng sức rất nhiều:
-Không ngờ một kẻ xấu xí như ngươi còn có thủ đoạn như vậy, khó trách làm cho Diệp Bằng Yên thần hồn điên đảo, từ ngàn dặm xa xôi cũng tớiĐông Ly chỉ vì một ả nhạt nhẽo như ngươi!
Hắn phẫn hận, trong mắt đầy châm biếm.
Trong lòng Diệp Vân Sơ tức giận nhưng cố nén lại, thản nhiên nhìn HạVệ Thần, nhìn Hạ Vệ Thần đầy thản nhiên, giống như đang nhìn một thằnghề vậy, giọng điệu không hề dậy sóng:
-Điện hạ có chuyện gì cứ nói thẳng, việc gì phải châm biếm nô tỳ? Nôtỳ tự biết diện mạo xấu xí không xứng với Điện hạ, chỉ mong Điện hạ đừng có ép người quá đáng.
Hạ Vệ Thần căm ghét thái độ lạnh nhạt đó của Diệp Vân Sơ, rõ ràng làmột ả xấu xí không thể chịu nổi, nhưng vẻ lạnh nhạt của nàng, cả sự kiêu ngạo đó nữa, cao cao tại thượng giống như không để hắn, đường đường làNhị Thái tử Đông Ly vào trong mắt.
Hạ Vệ Thần giận dữ, hắn lạnh lùng nhìn Diệp Vân Sơ chằm chằm, giống nói lạnh băng giống như tới từ địa ngục:
-Ép người quá đáng? Đúng là một tiện nhân miệng lưỡi sắc bén! DiệpVân Sơ, ngươi thật to gan, dám phái người lén ra khỏi phủ sau lưng BổnVương? Xem ra đúng thật là ngươi không để Bổn Vương vào trong mắt!
Diệp Vân Sơ nao nao, sau đó thì cả kinh trong lòng. Chuyện nàng lénra khỏi phủ đi tìm thuốc cho Hướng Nhu trừ nàng ra, cũng chỉ có Thu Tứvà Tâm nhi biết, sao Hạ Vệ Thần có thể biết được? Nghĩ vậy, tâm Diệp Vân Sơ chùng xuống, nàng bỗng nhớ tới Hạ Vệ Lam và Đông Phương Ngưng, nghekhẩu khí của Hạ Vệ Thần cũng không biết người đó là nàng, như vậy, hắnnhất định là nghe từ Hạ Vệ Lam hoặc Đông Phương Ngưng mà biết chuyệnnày. Sở dĩ tối nay hắn tới đây, chỉ sợ chuyện nàng ra ngoài phủ đã chọcgiận hắn.
Nhìn Diệp Vân Sơ trầm mặc không nói, tức giận trong lòng Hạ Vệ Thầncàng mãnh liệt hơn, ả xấu xí này thật to gan, dám phái người lén ra khỏi phủ sau lưng hắn? Một nữ nhân có mưu mô thâm trầm như vậy, mạo hiểmviệc bị hắn biết nàng phái người lén ra phủ, chắc chắn không đơn giảnchỉ là lấy thuốc cho Hướng Nhu, nói không chừng ả xấu xí này mượn cơ hội ngầm liên lạc với tình nhân cũ của ả là Diệp Bằng Yên.
Nghĩ vậy, Hạ Vệ Thần cảm thấy tâm như bị thứ gì đó đè nặng xuống,lòng đố kỵ hừng hực dấy lên từ nơi sâu nhất trong tim, nhấn chìm hắn.Gân xanh trên trán hắn nổi lên, sắc mặt càng tối đi, bỗng nhiên bóp lấycái cổ mản khảnh của Diệp Vân Sơ, tức giận quát:
-Tiện nhân! Nói, có phải ngươi và Diệp Bằng Yên tình cũ chưa dứt?