Lạnh lùng hoàn hồn, Đông Phương Ngưng thấy bên môi Hạ Vệ Thần nở nụcười lãnh khốc tàn nhẫn, nụ cười trong lòng tắt đi chỉ có ưu sầu.
Hạ Vệ Thần cười lạnh, nói:
-Phủ đệ của Bổn Vương tuy lớn nhưng gặp người chướng mắt ở khắp nơi,Bổn Vương cũng phục dũng khí của ả, Bổn Vương không tìm ả phiền toái thì thôi, nay lại tự mình dẫn xác tới! Chẳng lẽ sợ Bổn Vương bỏ rơi ả sao?
Đông Phương Ngưng khẽ cau mày, ánh mắt đi theo cô gái, đôi mắt sángdừng trên người nàng. Vì đã đi ở dưới trời mưa lâu nên nước mưa làm ướt y phục màu lam nhạt, y phục mỏng manh bó sát người, đường cong lung linhh hiện rõ, y phục màu lam nhạt càng làm lộ rõ da thịt mềm mại trắng nhưtuyết của nàng. Nàng giờ phút này vô cùng quyến rũ và hấp dẫn. Mặc dùchàng là người lạnh nhạt nhưng khi nhìn thấy nàng, cổ họng trở nên khôkhốc, bên trong cơ thể có một luồng khí nóng bốc lên.
Nhìn giai nhân đến gần, Đông Phương Ngưng hoảng hốt trong một khắc,chàng chỉ cảm thấy đôi mắt sáng như có nước của nàng ẩn chứa lạnh lùng,cao ngạo và bất khuất, giống như chàng và nàng đã quen biết ngàn nămrồi.
Chậm rãi tiến lên, Diệp Vân Sơ cố nén cảm giác thấp thỏm bất an trong lòng, khom người hành lễ:
-Nô tỳ tham kiến Điện hạ.
Lạnh lùng nhìn Diệp Vân Sơ, nụ cười lạnh lùng bên môi Hạ Vệ Thần càng rõ hơn, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng mở miệng:
-Hóa ra là Vương phi, Vương phi thật là có nhã hứng, bước chậm dưới màn mưa, không biết là muốn để ai thương tiếc?
Sắc mặt Diệp Vân Sơ hơi biến đổi, nín nhịn phẫn nộ, nhẹ giọng nói:
-Nô tỳ không muốn quấy rầy nhã hứng của Điện hạ, lần này nô tỳ đến đây là có chuyện muốn nhờ.
-Hả?
Hạ Vệ Thần hơi nhíu mày lại, giống như nghe được chuyện tiếu lâm gìbuồn cười lắm, cất tiếng cười to. Một lúc lâu sau, tiếng cười mới dứt,châm chọc nói:
-Không biết Vương phi có chuyện gì yêu cầu Bổn Vương?
Diệp Vân Sơ cắn môi, cố ý quên đi sự châm chọc trong mắt Hạ Vệ Thần, nói:
-Hướng Nhu cô nương bị cảm lạnh rất nghiêm trọng, nhất định phải mờiđại phu tới chữa trị, mong rằng Điện hạ cò thể mở một con đường….
Lời nàng còn chưa dứt, Hạ Vệ Thần khi nghe thấy hai chữ “Hướng Nhu”, sắc mặt đã trầm xuống, cười lạnh, nói:
-Vương phi có ý tốt, xem ra Vương phi chưa biết rõ thân phận củamình, chẳng lẽ Vương phi cho rằng mình có thể ra mặt cầu xin thay ngườikhác thì Bổn Vương sẽ mềm lòng sao?
Tin đồn quả nhiên không sai, Hạ Vệ Thần đúng là lãnh khốc vô tình,bất kể Hướng Nhu đã phạm phải sai lầm nhưng nàng cũng là vợ chồng vớihắn, cái gọi là ân ái phu thê, sao Hạ Vệ Thần có thể thấy chết mà khôngcứu?
Mặc dù trong lòng tức giận nhưng Diệp Vân Sơ vẫn cố nín nhịn, nói:
-Kính xin Điện hạ nể tình tình cảm giữa Điện hạ và Hướng Nhu cô nương trong quá khứ….
-Câm mồm!
Sắc mặt Hạ Vệ Thần tối lại, chợt đứng lên, lạnh lùng nhìn thẳng Diệp Vân Sơ, tức giận quát:
-Hay cho một tiện nhân không biết tốt xấu, hôm nay đến thân ngươi còn khó giữ được, còn vọng tưởng ra mặt thay ả sao? Diệp Vân Sơ, ngươi muốn gây chú ý chứ gì?
Hai tay Diệp Vân Sơ nắm chặt lại, nàng muốn gây chú ý cái gì? Nàngchỉ muốn cứu người thôi! Cảm giác phẫn hận dâng lên từ nơi sâu nhấttrong tâm, cố gắng duy trì tỉnh táo vào lúc này không còn sót lại chútgì, nàng tức giận nhìn Hạ Vệ Thần, một lúc lâu sau mới cắn răng nói:
-Là nô tỳ đường đột, nô tỳ trở về Tư Quá uyển.
Nói xong nàng không hề chần chừ xoay người rời đi. Nhờ người khôngbằng nhờ mình, Hạ Vệ Thần đã lãnh huyết vô tình như vậy, nàng có cầu xin hắn nữa thì cũng vô ích mà thôi!
Đột nhiên, không đợi nàng bước đi một bước, giọng nói Hạ Vệ Thần lạnh lùng như tiếng ma quỷ truyền từ phía sau đến:
-Đứng lại! Diệp Vân Sơ, ngươi thật to gan, Bổn Vương đã nói ngươi có thể đi chưa?