-Trò cười?
Bên môi Diệp Vân Tuyết bỗng hiện lên ý cười ngoan độc, nàng ta bỗng ngẩng phắt đầu, hung hãn nhìn thẳng Diệp Vân Sơ, hét lớn:
-Nếu là trò cười, vậy ngươi hãy chết đi!
Tiếng nói vừa dứt đã thấy nàng ta đột nhiên lao tới, hai tay đè chặt hai vai Diệp Vân Sơ, đẩy ngã nàng.
Động tác của Diệp Vân Tuyết cự c nhanh, dù trong lòng Diệp Vân Sơ đãsớm cảnh giác nhưng cũng tránh không kịp, bị nàng ta đè chặt, Diệp VânSơ hoảng hốt lo sợ, theo bản năng muốn đẩy nàng ta ra, nhưng hai tayDiệp Vân Tuyết lại giữ chặt bả vai nàng, trong lúc sợ hãi, cả người nàng lùi về phía sau, cuối cùng cũng chạm vào thành giường, cả người bị Diệp Vân Tuyết đẩy ngã xuống giường.
-Xin ngươi? Diệp Vân Sơ, đúng là ngươi tự cáo quá rồi, ngươi chongươi là cái gì? Ngươi có thân phận gì? Chẳng qua chỉ là một ả đàn bà bị phu quân ruồng bỏ mà thôi! Một đứa con gái do tiện tỳ sinh ra cũng nghĩ bản công chúa sẽ xin ngươi sao? Ha ha, cho dù bản công chúa thật sự cầu xin ngươi thì cũng chỉ mong ngươi chết đi thôi! Ngươi chết đi, ngươichết là có thể cùng đoàn tụ với hồn ma của mẫu thân và tỷ tỷ ngươi!
Vẻ mặt Diệp Vân Tuyết vặn vẹo đáng sợ, một tay bỗng đè Diệp Vân Sơ,tay còn lại rút nhanh trâm trên đầu xuống, sau đó đâm nhanh về phía bụng Diệp Vân Sơ. Đúng, sao nàng ta có thể cầu xin Diệp Vân Sơ, sao có thểcho phép bản thân cầu xin tiện nhân Diệp Vân Sơ thấp kém này? Sỡ dĩ nàng ta đột nhiên quỳ xuống, chẳng qua là muốn Diệp Vân Sơ nới lỏng cảnhgiác với nàng ta mà thôi, chỉ có vậy, nàng ta mới có thể thuận lợi đẩynàng vào chỗ chết, đưa nàng và nghiệt chủng trong bụng cùng xuống địangục!
Thấy hành động điên cuồng của Diệp Vân Tuyết, trong lòng Diệp Vân Sơkinh hãi, sợ hãi trước nay chưa bao giờ có bao phurlaays nàng, theo bảnnăng nàng lấy tay đỡ trâm của Diệp Vân Tuyết, chỉ cảm thấy lòng bàn tayđau đớn kịch liệt, trâm đâm sâu vào lòng bàn tay nàng, máu tươi trào ratrong nháy mắt, chảy dọc theo bàn tay xuống dưới y phục của nàng.
Mắt thấy đâm một phát không trúng, Diệp Vân Tuyết điên cuồng rút câytrâm ra, sau đó đâm tiếp, Diệp Vân Sơ nhân cơ hội này, bất chấp lòng bàn tay đau đớn, dùng hết toàn bộ sức lực túm chặt cổ tay Diệp Vân Tuyết,không cho cây trâm đâm vào bụng mình.
Sức lực hai người vốn tương đương, Diệp Vân Sơ đang có mang, thể lựcyếu đuối, lại bị thương, trong lúc giãy giụa dần dần yếu đi, không chống đỡ nổi, có điều thiên tính làm mẹ khiến nàng vẫn cố gắng vùng vẫy,chống cự, Diệp Vân Tuyết muốn hại chết con nàng, nàng không thể tha thứcho bất cứ kẻ nào khiến con nàng bị thương.
Ý nghĩ bảo vệ đứa trẻ này khiến Diệp Vân Sơ như không biết đau đớn,cho dù miệng vết thương bị xé rách, đau đớn xâm nhập vào tâm can, nàngvẫn nắm chặt lấy cổ tay Diệp Vân Tuyết.
Nhưng Diệp Vân Tuyết một lòng muốn đưa nàng vào chỗ chết sao có thểđể mình dễ dàng thất thủ? Trong lúc oán hận mãnh liệt, nàng ta bỗng cúiđầu, cắn cổ tay Diệp Vân Sơ, nàng ta cắn rất sâu, máu tươi đã dính đỏmặt nàng ta, môi nàng ta lúc này thoạt nhìn vô cùng dữ tợn, giống như nữ quỷ hút máu vậy.
Đau đớn ập tới, Diệp Vân Sơ gần như không chống đỡ nôi nửa, tay nắmcổ tay Diệp Vân Tuyết dần dần trở nên vô lực, tiếng cười ác độc sắc béncủa Diệp Vân Tuyết vang lên, nàng tuyệt vọng nhìn ánh sáng lạnh lẽo phát ra từ cây trâm từ từ tới gần bụng nàng, đó là đứa con mới năm tháng của nàng, ở đó có đứa con mà nàng chưa kịp sinh ra.
Tuyệt vọng ập tới, Diệp Vân Sơ rốt cuộc không kìm được nước mắt đaubuồn, nàng từng hận đứa trẻ này, luôn nghĩ rằng nó không nên có ở trênđời, nhưng cuối cùng đó vẫn là con nàng, như chân tay của nàng, là máumủ ruột già của nàng, mà giờ nàng không có cách nào để bảo vệ nó.
Mắt thấy trâm gài tóc sắc bén ấy sắp đâm vào người Diệp Vân Sơ, độtnhiên đúng lúc này Diệp Vân Tuyết bỗng thét ra một tiếng thê lương chóitai, cả người bỗng bay lên, đập mạnh vào vách tường, sau đó ngã mạnhxuống đất.
-Sơ nhi, nàng không sao chứ? Có bị thương không?
Một giọng nói khẩn trương truyền đến, Diệp Vân Sơ hoảng hồn chưa bình tĩnh lại, sau khi nhìn kỹ đã thấy Hạ Vệ Lam căng thẳng nhìn mình.
Hạ Vệ Lam? Sao hắn có thể xuất hiện ở đây? Diệp Vân Sơ hít thật sâumột hơi, cố nén đau đớn trên tay, giãy giụa trên giường đứng dậy, nói:
-Ta không sao, cảm ơn ngươi, nàng ta….
Nói tới đây, Diệp Vân Sơ bỗng nhiên ngắt lời, hét lớn một tiếng:
-Cẩn thận!
Hóa ra trong lúc Hạ Vệ Lam xem xét miệng vết thương trên tay nàng,Diệp Vân Tuyết không biết đã đứng dậy từ khi nào, vẻ mặt dữ tợn cầm trâm đâm về phía Hạ Vệ Lam.
Diệp Vân Sơ hoảng hốt lo sợ, còn Hạ Vệ Lam thì cười lạnh, võ công hắn cao cường, một nữ nhân tay trói gà không chặt như Diệp Vân Tuyết sao có thể làm hắn bị thương? Chỉ thấy hắn xoay người không nhanh mà cũngchẳng chậm, tay bóp chặt cổ tay Diệp Vân Tuyết, chỉ nghe “rắc” mộttiếng, trong nhay mắt, cổ tay mảnh khảnh của Diệp Vân Tuyết bị hắn bẻgập xương.
-Á……………
Diệp Vân Tuyết đau đớn kêu lên thảm thiết, gương mặt hung dữ trở nêntái nhợt, nhưng cho dù có đau đớn thế nào vẫn không thể khiến nàng taxua tan được ghen ghét, hận thù, những thứ đó đã gặm nhấm lòng nàng ta,cắn nát lý trí, đau đớn lại càng khơi dậy sự điên cuồng từ sâu trong đáy lòng, nàng ta giãy giụa, vô cùng thù hận nhìn Diệp Vân Sơ, hét lớn:
-Diệp Vân Sơ, ta tuyệt đối không tha cho ngươi, cho dù có chết, ta cũng không tha cho ngươi! Ngươi chết đi, chết đi…………
Nghe thấy lời nói mất đi lý trí của Diệp Vân Tuyết, gương mặt tuấn tú của Hạ Vệ Lam trầm xuống, sát ý hiện lên trong cặp mắt hoa đào của hắn, bỗng hắn đá mạnh một cái vào bụng Diệp Vân Tuyết.
-Không được……………
Diệp Vân Sơ thấy vậy kinh hãi, muốn ngăn cản, nhưng đã không kịp nữa, chỉ thấy Diệp Vân Tuyết hét lên một tiếng, cả người bay ra ngoài, rơimạnh xuống dưới đất, nhưng khi nàng ta gục xuống, tiếng thét chói taikia cũng dừng lại.
Lần này thì Diệp Vân Tuyết không thể đứng dậy được nữa, chỉ thấyngười nàng ta không ngừng run run, giống như vô cùng đau đớn khổ sở, một lúc lâu sau, nàng ta mới khó khăn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Diệp VânSơ, khóe môi trào ra rất nhiều máu, đôi mắt dần dần mất đi thần thái,nhưng vẫn mang theo oán hận và không cam lòng mãnh liệt.
-Ngươi…………..
Giống như không dám tin, Diệp Vân Tuyết giãy giụa, hận thù nhìn DiệpVân Sơ, bỗng nhiên đầu gục sang một bên, không bao giờ cử động được nữa. Chỉ có điều, đôi mắt oán hận và không cam lòng ấy vẫn trợn to, chếtkhông nhắm mắt.