Tại điện phủ.Diệp Vân Tuyết ngồi ở trên giường, hai mắt sớm đã khóc tới mức sưng đỏ từ lâu. Nàng ta oán hận, oán hận bản thân mệnh khổ, càng hận Thất ca không để ý tới an nguy và hạnh phúc của muội muội là nàng ta, trở mặt với Đông Ly, khơi mào chiến tranh.
Từ hơn một tháng trước nàng ta biết tin, rằng An Khánh xảy ra biến cố, Thất ca đột nhiên đổi ý, nội ứng ngoại hợp với Bắc quốc, đẩy năm mươi vạn đại quân Đông Ly vào đường cùng, Hoàng đế Đông Ly đã cấp bách phái quân đi cứu viện.
Vốn trong lòng nàng ta vẫn còn ôm một tia hy vọng, hy vọng Hạ Vệ Thần có thể bình an vô sự, vậy nàng ta vẫn có thể có được hạnh phúc mà mình muốn, nhưng trước đó vài ngày, nàng ta nhận được tin tức gần như khiến bản thân sụp đổ. Tin tức chiến sự từ tiền phương cho biết, khi quân cứu viện Đông Ly tới nơi, liên quân An Khánh và Bắc quốc đã đánh vào trong đất Đông Ly, năm mươi vạn đại quân do Hạ Vệ Thần dẫn dắt lúc trước đã bị đánh tan, thậm chí chẳng còn lại người nào, bao gồm cả Hạ Vệ Thần.
Tuy rằng tiền phương cũng không truyền tin rằng Hạ Vệ Thần gặp nạn, nhưng Hạ Vệ Thần mất tích, sao nàng ta lại không vội cho được? Vất vả lắm nàng ta mới trù tính xếp đặt để Hạ Vệ Thần bỏ Diệp Vân Sơ, vất vả lắm mới ngồi trên vị trí “chính phi” này, nhưng từ sau khi thành thân, vì Diệp Vân Sơ, Hạ Vệ Thần không kịp cùng nàng ta viên phòng đã rời đi, giờ nàng ta lại mất tin tức về hắn.
Vì giấu diếm sự thật, tiếp tục được Hạ Vệ Thần yêu mến và che chở, thậm chí nàng ta không tiếc tự phá bỏ trinh tiết của mình, nhưng giờ Hạ Vệ Thần lại mất tích, mất đi Hạ Vệ Thần, nàng ta liền mất nơi sống yên ổn ở Đông Ly, vậy sao nàng ta cam tâm cho được?
Nhớ tới mấy ngày gần đây đám người dưới trong điện phủ luôn nhìn nàng ta bằng ánh mắt khinh thường, nàng ta nhất quyết không nhẫn nhịn chịu đau khổ, vì Thất ca lật lọng, khiến công chúa An Khánh là nàng ta bị người trong điện phủ này căm hận, Hạ Vệ Thần lại không ở đây, ngay một người để kể khổ nàng ta cũng không có. Nàng ta là một kẻ luôn luôn kiêu ngạo, chỉ tay năm ngón, lúc này lại không thể không tự khiến bản thân mình ấm ức, nhận hết khinh bỉ của đám tôi tớ, vậy có thể biết nàng ta phải chịu khổ thế nào! (Ọe, nghe xong thấy phát tởm!!!)
Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Vân Tuyết lại không kìm được mà rơi lệ, hơn một tháng qua, nàng ra không ăn không uống được, người đã tiều tụy đi không ít, dung nhan vốn xinh đẹp giờ trở nên tái nhợt không còn chút máu, giờ nàng ta vì sợ nghe thấy những lời nói châm chọc mỉa mai của những thiếp thị khác và đám người dưới nên gần như cả ngày không dám ra khỏi cửa, cả ngày nhốt mình trong phòng, lấy nước mắt rửa mặt, đồ ăn thức uống, đồ dùng hàng ngày cũng là do tỳ nữ hồi môn Hồng nhi của nàng ta đưa tới.
Ngoài cửa phòng bỗng truyền tới những tiếng bước chân dồn dập, vẻ mặt Hồng nhi vui mừng vội vàng chạy vào phòng, nói không ra hơi:
- Công chúa, điện hạ về rồi…
- Cái gì?
Khi Diệp Vân Tuyết nghe rõ lời Hồng nhi nói, ưu sầu trên mặt như được xua tan, thay bằng vẻ mặt kinh ngạc vui mừng, Hạ Vệ Thần không chết, hắn đã về!
Cuối cùng nàng ta có thể khôi phục lại sự sủng ái, che chở, thương tiếc khi xưa, cuối cùng nàng ta cũng không phải chịu cảnh thiếp thị chèn ép nữa!
Có Hạ Vệ Thần che chở và sủng ái, nàng ta có thể thực hiện những chuyện mà mình muốn trước kia, nàng ta phải đuổi tất cả thiếp thị ra khỏi phủ, nàng ta phải khiến đám người dưới nhìn sắc mặt nàng ta, sống không bằng chết!
Diệp Vân Tuyết vui vẻ ra mặt, nàng vội vàng đứng lên định chạy ra cửa, nàng ta muốn đi gặp Hạ Vệ Thần, muốn nói cho hắn những ấm ức mà nàng ta phải chịu bao ngày qua, nàng muốn nói cho hắn biết, nàng ta nhớ hắn ra sao, nàng ta cần hắn an ủi, che chở…
Nhưng bước chân dồn dập bỗng khựng lại, Diệp Vân Tuyết như nhớ ra cái gì, vội quay trở về, ngồi xuống trước bàn trang điểm, nói với Hồng nhi:
- Mau, mau trang điểm cho ta, ta muốn đi gặp điện hạ…
- Vâng, công chúa.
Diệp Vân Tuyết thúc giục, Hồng nhi chỉ cười, động tác nhanh nhẹn chải tóc cho Diệp Vân Tuyết, điện hạ đã quay về, cuối cùng công chúa cũng có thể xuất đầu lộ diện.
Tuy rằng tính tình Diệp Vân Tuyết rất điêu ngoa ngang ngược, nhưng, hơn nữa trừng phạt những tôi tớ phạm sai lầm bằng thủ đoạn độc ác, nàng ấy cũng phải chịu không ít, nhưng dù sao nàng ấy cũng là tỳ nữ hồi môn của Diệp Vân Tuyết, nàng ấy cũng là người An Khánh, nên mấy ngày này Diệp Vân Tuyết bị người trong điện phủ xa lánh, nàng ấy là phận nô tài cũng chẳng khá hơn, ngày thường đều phải chịu bực tức của những người khác trút lên đầu.
Giờ thì cuối cùng điện hạ cũng đã trở về, với sự sủng ái của điện hạ dành cho công chúa, điện hạ tuyệt đối không để công chúa phải chịu ấm ức, mà một khi công chúa được sủng ái, nô tỳ là nàng cũng sẽ dễ chịu hơn một chút.
Mặc dù trong lòng Hồng nhi đang suy nghĩ nhưng động tác trên tay cũng vô cùng nhanh nhẹn, trang điểm cho Diệp Vân Tuyết rất nhanh, mà Diệp Vân Tuyết đã nóng lòng như lửa đốt, sau khi trang điểm xong, một khắc nàng ta cũng không thể đợi, giống như chim non chạy như bay ra ngoài.
Từ phía trước truyền đến những tiếng nói chuyện, một bóng người chậm rãi đi về phía này, giọng nói kia, dáng người kia rất quen thuộc. Trong lòng Diệp Vân Tuyết vui vẻ, bước chân lại nhanh hơn chạy về phía người ấy, nhưng sau khi nàng ta chạy được vài bước, bước chân lại dừng lại, cả người trong nháy mắt trở nên cứng đờ, đứng nguyên tại chỗ.
Nàng ta không thể tin được mà nhìn bóng người mảnh khảnh bên cạnh Hạ Vệ Thần, nàng không dám tin cái mà mình nhìn thấy là sự thật. Diệp Vân Sơ, người đi bên cạnh Hạ Vệ Thần dĩ nhiên là Diệp Vân Sơ!
Diệp Vân Sơ không phải là đã bị Hạ Vệ Thần bỏ sao? Hạ Vệ Thần đưa cho Diệp Vân Sơ hưu thư, là nàng ta tận mắt nhìn thấy, ả đã bị Hạ Vệ Thần bỏ, sao giờ lại ở trong điện phủ này? Lại còn đi bên cạnh Hạ Vệ Thần nữa?
Diệp Vân Tuyết ghen ghét đố kỵ, trong lòng bỗng có bất an, cảm giác ấy khiến lòng nàng ta trĩu nặng, bỗng nàng ta hoảng hốt lo sợ, vì nàng ta thấy được nụ cười yêu chiều quen thuộc trên gương mặt Hạ Vệ Thần, có điều giờ phút này người mà hắn tươi cười cũng không phải là nàng ta, mà là Diệp Vân Sơ, ả đàn bà mà nàng ta hận tới thấu xương!
Hạ Vệ Thần không phải vô cùng căm hận Diệp Vân Sơ sao? Tại sao? Tại sao lúc này lại dịu dàng với ả ta như thế? Chẳng lẽ, chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra điều gì? Cuối cùng hắn đã phát hiện ra rằng Diệp Vân Sơ mới là người ở sau núi chùa An Quốc khi trước hay sao?
Không, không phải, sẽ không, nhất định sẽ không. Diệp Vân Sơ hận kẻ đã hủy hoại sự trong sạch của ả, sao ả có thể nói chuyện này ra? Ả sẽ không nói, chỉ cần ả không nói, Hạ Vệ Thần cũng sẽ không biết.
Diệp Vân Tuyết cảm thấy trong lòng không yên, nàng ta không thể tự thuyết phục chính mình, nếu không phải Hạ Vệ Thần đã biết sự thật, sao hắn có thể dịu dàng với Diệp Vân Sơ như thế? Có lẽ nào, hắn không biết sự thật, nhưng lại phát hiện mình đã yêu Diệp Vân Sơ? Không, nếu là như thế, nàng ta tuyệt đối không cho phép, Diệp Vân Tuyết đã muốn thứ gì đó, không bao giờ không chiếm được, nàng ta tuyệt đối không tặng Hạ Vệ Thần cho Diệp Vân Sơ, tuyệt đối không!
Nghĩ đến đây, Diệp Vân Tuyết hít một hơi thật sâu, đè nén vẻ mặt vì ghen ghét mà nhăn nhó xuống, thay bằng nét mặt vô tội, đau buồn đáng thương, sau đó bước nhanh về phía Hạ Vệ Thần.